Dịch: Hắc Thiên Long
Chu Ngôn thầm đánh giá "number " trong lòng.
Trên thực tế, hắn đã nhờ luật sư Trâu làm ba việc trong hôm trước đó.
Thứ nhất: Thuyết phục đồn cảnh sát cho mình tiếng đồng để đến hiện trường vụ án và dẫn theo thám tử chịu trách nhiệm về vụ án.
Thứ hai: Đi điều tra sơ bộ về những kẻ đã bắt cóc mình.
Thứ ba: Kiểm tra hồ sơ bệnh án của gã Trương trong bệnh viện.
Hai điểm đầu tiên chính là các chiến lược mà hắn đã rút ra từ những nhận xét trong quyển sách. Bên trên đã có phân tích rồi, tiếp theo sẽ không lặp lại.
Về điểm thứ ba... Đương nhiên, Chu Ngôn sắp xếp thế này cũng là nhờ những ý kiến từ quyển sách mà ra.
[Độc giả không rõ: Có thật là gã Trương bị đâm chết hay không? Tại sao hung thủ lại sử dụng một vật nặng đến như vậy?]
Khi vừa nhìn thấy câu này, Chu Ngôn không mấy chú ý, nhưng càng nghĩ kỹ lại càng thấy kỳ quặc.
Giống như những gì từng trình bày... Có quá nhiều phương pháp nếu muốn giết chết gã Trương, tại sao lại phải dùng thủ pháp tàn bạo như vậy? Phần dày nhất của mũi khoan sắt to tướng ấy phải đến centimet, bằng thép đặc, rất khó di chuyển.
Vì vậy, đổi một góc suy nghĩ khác, có phải gã Trương bị giết một cách tàn nhẫn như thế là để che giấu một điều gì đó hay không?
Kết quả là, theo dòng suy nghĩ này, cùng với những giả định mà những người khác đưa ra, Chu Ngôn đã yêu cầu luật sư Trâu kiểm tra hồ sơ bệnh án của gã Trương trong nhiều năm qua.
Gã Trương đó bị bệnh tim, có vẻ như không liên quan gì đến nguyên nhân cái chết, nhưng đây là một manh mối rất quan trọng.
Đến lúc này, chẳng cần phải xì xào bán tán nữa làm gì.
Trần Hạo cảm giác bị xúc phạm khi nhìn thấy luật sư Trâu và Chu Ngôn đang giao lưu lẫn nhau bằng ánh mắt.
"Hai anh đang làm gì thế?" Gã gầm lên.
Chu Ngôn cười: “Không có gì, đi điều tra hồ sơ bệnh án của nạn nhân mà thôi.”
“Kiểm tra làm gì cơ chứ?” Trần Hạo quát.
“Đương nhiên là để xác định nguyên nhân cái chết.” Chu Ngôn cười cười, sau đó nhìn những người khác: “Tôi nghi ngờ gã Trương chết vì đau tim.”
Lúc này, những người có mặt thật sự không thể im lặng được nữa.
Nguyên nhân cái chết bị thay đổi đến độ. Rõ ràng, nạn nhân bị mũi khoan đâm chết, cớ sao hắn lại nói là bị đau tim??
Trước những ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, Chu Ngôn nói tiếp: "Với thông tin bất ngờ này, tôi đã có thể kiện toàn mọi suy luận của mình.
Mọi chuyện là thế này!
Đến : giờ tối ngày gây án, gã Trương bước ra khỏi sàn giao dịch chứng khoán. Vì nợ nần quá nhiều, gã bị người đòi nợ bắt đi.
Sau tiếng bị đe dọa và uy hiếp, gã Trương lên cơn đau tim và chết ngay lập tức.
Ba người đòi nợ kia hốt hoảng, chưa bao giờ nghĩ rằng lại lỡ tay gây ra tai nạn chết người thế này. Và ngay lúc đó, một trong số những người đó đã nghĩ ra một phương pháp, gọi là... treo đầu dê bán thịt chó!
Bọn chúng muốn tìm người gánh tội thay.
Thế là sau đó, gã đòi nợ kia đã cấp tốc tìm một con nợ thiếu dai không trả khác, cũng chính là tôi, Chu Ngôn.
Họ đánh tôi ngất xỉu rồi nhốt tôi trong nhà kho này.
Tiếp theo, một trong ba người đòi nợ ấy giả làm gã Trương và dàn dựng một tiết mục [Căn phòng bị khóa kín kép] trước mặt tôi. Sau khi tôi ngủ say, chúng mang thi thể của gã Trương thật vào căn nhà kho này.
Bước kế tiếp chính là khâu quan trọng nhất của toàn bộ âm mưu này, đó là... Chúng không thể cho các bác sĩ pháp y biết nguyên nhân thực sự dẫn đến cái chết của gã Trương!
Vì vậy, bọn đòi nợ đã sử dụng mũi khoan sắt to tướng kia để đâm nát lồng ngực của gã Trương.
Do gã Trương chết vì đau tim thi thể không có bất kỳ vết máu nào.
Sau khi phát hiện vụ án, các vị bác sĩ pháp y sẽ nghĩ rằng gã Trương chết vì vỡ tim do vật cứng đâm vào. Từ đó, họ ước tính thời gian tử vong dựa trên lượng máu đã mất."
“Nhảm nhí!” Trong lúc Chu Ngôn đang nói tới đây, Trần Hạo đột nhiên ngắt lời: “Cho dù anh có thể tự bào chữa bằng giả thuyết này, nhưng khóa cửa thì sao? Ví dụ, sau khi mang xác gã Trương vào nhà kho, thì tên giả mạo ấy đi ra ngoài. Thế, ai khóa cửa lại?"
Chu Ngôn không hề sợ hãi, nói thẳng: "Không có ai khóa cửa cả. Kỳ thực, sau khi mang thi thể vào, cửa bên trong không hề được khóa lại!"
"Anh nói gì chứ?"
"Tôi nói rằng, chẳng có ai khóa cánh cửa ấy lại cả!" Chu Ngôn nói to hơn: "Đêm đó, sau khi những người đòi nợ mang xác gã Trương thật vào nhà kho thì gã Trương giả cũng cất luôn ổ khóa vào túi của quần bản thân rồi đi thẳng ra ngoài. Từ thời điểm ấy, bọn chúng không cần khóa cửa từ bên trong nữa!”
Lúc này, Lâm Khê cũng gật đầu, nói: “Đúng vậy! Tuy nhân chứng khai rằng, bọn họ đã cưa ổ khóa, nhưng đó là điều mà những kẻ được giả thuyết là liên quan đến vụ án cung khai. Ai dám chắc là bọn hắn không nói dối? Lúc cưa ổ khóa, có ai đảm bảo là cánh cửa ấy được khóa kín từ bên trong và bên ngoài đâu? Khi ngồi trong nhà kho ban nãy, vì không gian tranh tối tranh sáng, hoàn toàn không thể nào nhìn kỹ là cửa có khóa hay không từ đằng xa."
"Vậy thì đến gần một chút! Đến gần chút là có thể thấy rõ mà." Trần Hạo lạnh lùng nói.
"Anh điên à? Cưa điện ầm ầm cắt xén ngoài kia, ai lại ngu đến nỗi chạy đến gần cánh cửa? Muốn tự sát à?" Chu Ngôn cũng to tiếng lại với Trần Hạo.
Lúc này, đúng thật Trần Hạo phải á khẩu.
Gã sững sờ nhìn Chu Ngôn, sau đó quay đầu lại, quét mắt qua gương mặt của từng người nơi đây. Cuối cùng... gã cười... Ha ha ha! Thật sự là bất ngờ nha!
Trần Hạo đột ngột thay đổi vẻ mặt và thực sự bắt đầu khen ngợi Chu Ngôn: “Thật là giỏi, không ngờ anh lại có thể biên tập ra một câu chuyện đầy tính tưởng tượng như vậy.”
“Đây không phải là tưởng tượng, và có rất nhiều bằng chứng có thể xác minh suy luận của tôi.” Chu Ngôn nói.
"Bằng chứng? Ha ha ha..." Trần Hạo đột nhiên cười, "Bằng chứng đâu? Bởi vì mũi khoan sắt này đủ dày, chứng tỏ nó được dùng để che đậy nguyên nhân cái chết à?
Hay bất cứ ai bị bệnh tim đều sẽ chết vì đau tim?
Dăm ba lý luận mèo quào của anh không thể nào trở thành bằng chứng được!
Mọi thứ mà anh nói đều là sản phẩm của trí tưởng tượng.
Trong khi đó, dấu vân tay của anh trên hung khí chính là sự thật."
Chu Ngôn cau mày: "Đêm đó, có người vào kho hàng. Lợi dụng lúc tôi đang bất tỉnh, bọn chúng ấn tay tôi vào mũi khoan sắt đó!"
"Vậy bằng chứng đâu?" Trần Hạo nói: "Thời gian đã qua lâu như vậy, chúng ta chẳng thể xác minh được bất cứ yếu tố nào trong câu chuyện của cậu cả, từ thi thể, vật chứng đến hiện trường... Tất cả mọi thứ đều không thể nào chứng minh anh vô tội được!"
Chu Ngôn khẽ cau mày...
Trần Hạo nhìn Chu Ngôn, sau đó dần dà ưỡn thẳng ngực lên: "Đương nhiên, tôi đồng ý là suy luận của anh cũng có khả năng xảy ra. Do đó, tôi sẽ lật lại hồ sơ vụ này một cách nghiêm túc, đồng thời cũng đồng ý gia hạn án cho anh. Suy cho cùng... nghề thám tử tồn tại là để tìm ra sự thật."
Trần Hạo vừa nói vừa sửa sang lại vạt áo của mình, quay lại với phong cách nhẹ nhàng, tự tin, tạo cảm giác an toàn cho tất cả mọi người xung quanh.
Thế nhưng mà, Chu Ngôn có thể cảm nhận được vẻ xấu xa trong ánh mắt và nụ cười của gã. Vẻ mặt ấy toát lên một mùi vị ghê tởm của sự cao ngạo, khinh người.
"Chắc chắn là thằng này không bao giờ lật lại vụ án cho mình. Nó chỉ muốn gấp rút tống mình vào lại nhà tù thôi...!" Chu Ngôn thầm nghĩ.
Sau đó, hắn nhìn luật sư Trâu.
Lúc này, luật sư Trâu cũng cau mày. Hiển nhiên, vì có tiền, chắc chắn luật sư Trâu sẽ giúp đỡ Chu Ngôn hết sức mình, nhưng rốt cuộc cũng phải dựa theo những quy định sở tại.
Giống như Trần Hạo vừa nói...... Vì thời gian trôi qua quá lâu, ngay cả khi những gì mà Chu Ngôn nói là đúng thì hắn cũng đang khuyết thiếu chứng cớ!
"Đến nước này, chẳng lẽ cũng không khả thi à?" Chu Ngôn hỏi luật sư Trâu.
"..." Luật sư Trâu im lặng một lúc; cuối cùng, gã nói: "Tôi sẽ về suy nghĩ lại, vẫn còn cơ hội."
Tuy nhiên, bất cứ ai ở đây đều có thể nghe thấy sự bất lực trong giọng điệu của gã.
Mà lúc này… dường như Lâm Khê nhớ ra điều gì đó:
“Tôi cảm thấy vụ án này vẫn còn nhiều điều khả nghi. Nếu thật sự như lời Chu Ngôn nói, từ việc thay đổi tử thi, giả mạo căn phòng bị khóa kín, thay đổi nguyên nhân tử vong... Tóm lại, mọi người có thấy những phương pháp này quá cao cấp hay không? Bọn chúng chỉ là kẻ cho vay nặng lãi, tại sao lại có thể nghĩ ra một kế hoạch phức tạp như vậy trong một thời gian ngắn đêm hôm đó chứ?"
Trần Hạo quay đầu lại, nói: "Ý cô là gì?"
"Tôi nghi có ai đó đang giúp họ đằng sau chuyện này. Người bí mật đó rất thông minh và quen thuộc với quy trình xử lý vụ án. Hơn nữa, gã còn nắm rõ kiến thức về khám nghiệm tử thi.”
“Ha ha ha...” Trần Hạo cười nói: “Không có đâu. Như tôi đã nói, những thứ này chỉ là do kẻ này bịa đặt ra chứ nào có ai tiếp tay cho bọn vay nặng lãi?"
Sau đó, Trần Hạo nhìn chiếc đồng hồ hàng hiệu trên cổ tay: "Sắp hết giờ rồi, chuẩn bị quay lại nhà tù thôi.”
Những lời này chủ yếu là để nhắc nhở hai đồng chí cảnh sát. Quả thật, họ nhận ra thời gian quy định đã sắp hết rồi.
Họ do dự nhìn Trần Hạo rồi nhìn luật sư Trâu, cuối cùng đi về phía Chu Ngôn.
"Lên xe, hết giờ..."
Vừa nói, hai người vừa đè vai Chu Ngôn, áp giải hắn về phía xe tù...
Lúc này, trong lòng Chu Ngôn khó có thể bình tĩnh được...
Mình đã cố gắng đến vậy, chẳng lẽ vẫn không thoát chết được sao?
Tất cả lý luận đã được hình thành, chỉ cần bằng chứng nữa thôi!
Tuy nhiên, như Trần Hạo đã nói - thời gian trôi qua quá lâu, và mọi thứ đã mất đi tác dụng ban đầu theo quỹ thời gian ấy.
Bằng chứng!
Bằng chứng!
Chu Ngôn cần một bằng chứng không phai mờ theo thời gian!
Chu Ngôn càng tiến dần đến chiếc xe tù hơn. Dường như chỉ cần một bước lên xe, cuộc đời của Chu Ngôn sẽ chấm dứt.
“Không, mình đã cố gắng rất nhiều, mình thể bỏ cuộc như vậy.
Hắn đột ngột dừng lại, cố với lấy quyển sách trong bộ áo tù ra/.
"Mình không cô đơn..."
Chu Ngôn lẩm bẩm.