Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hứa hẹn không phải là ước định, một khi đã chấp thuận, bất luận trải qua bao nhiêu năm tháng, bất kể phải trả cái giá lớn như thế nào bạn cũng phải tuân thủ nó. Vậy nên, loài người thì sao? Các ngươi còn nhớ rõ hứa hẹn trước kia không?
——————————————
Dư quang ánh chiều tà trên sàn nhà đá hoa cương từ từ lui dần. Mặc dù đang là giữa hè, phía sau căn nhà bằng gạch vào ban đêm lại khá là mát mẻ. Một bóng đen nhỏ bé lướt nhanh qua bầu trời, trốn vào bên trong một mảnh ngói xanh, ngày ngày đều như vậy.
Qua được một thời gian, tôi cực kỳ tài năng mà nhận ra thứ kia không phải là dơi hay chim chóc gì sất, bởi vì nó có hai cái đầu.
Tôi ra đem mấy vật liệu làm giấy vừa phơi xong ở sân vào trong nhà, có mấy thứ sản phẩm bằng giấy yêu cầu vật liệu phải được hong khô vào ban đêm.
Trở lại quầy hàng, phát hiện hôm nay còn một đơn đặt hàng vẫn chưa có người đến lấy, tôi quyết định đợi thêm chút nữa. Thế nên ở trước cửa tiệm bày mấy cây nhang cùng hai ngọn nến, tôi ngồi trên ghế trúc cạnh cửa, tay cầm tờ Linh Nhật báo đã đặt ở chỗ tên phóng viên hồ ly kia.
Báo chí đăng tin tháng của quỷ sắp đến, hệ thống ở địa phủ đã được sửa chữa, đang chuẩn bị mở hoạt động nhân dịp này. Phía dưới là một danh sách đầy các hoạt động kỳ quái cùng quảng cáo. Hạng mục du lịch ‘Quỷ vương đón dâu’ cùng ‘Du quỷ thị’ ( dạo chơi ở thành phố quỷ) ở địa phủ đang gia tăng. Còn có thứ do Mạnh Bà đích thân phối chế là rượu Vong Ưu (quên sầu:v) và rượu Tiền Trần (kiếp trước). Địa phủ cũng gia tăng các mặt hàng lưu niệm như đèn lồng da người và mặt nạ ác quỷ các loại.
Đã vậy còn nhắc nhở du khách không được ghi khắc bậy bạ lên Tam Sinh Thạch mấy thứ như ‘đã từng đến đây’ này nọ.
Tôi thực nghi ngờ thật sự sẽ có du khách sao?
Linh Nhật báo này cũng quá lừa tình nha, đi đăng khá nhiều quảng cáo. Chỉ có mấy bài báo ngắn nói gần đây có bang phái vùng khác quấy nhiễu, xin khuyên nhóm độc giả cẩn thận, không nên phát sinh xung đột với họ vân vân.
Thì ra thế giới ma quỷ cũng có mấy khu vực có tính bài ngoại nha.
Tháng cô hồn dã quỷ gần kề, bên ngoài cũng nhiều ma quỷ tới lui hơn. Tôi gần đây cũng quen thuộc với nhóm ‘huynh đệ tốt’ hỗn tạp ngoài cửa hơn rồi, chúng nó thích tới ăn nến, tôi cũng thuận tiện tán gẫu vài câu.
Có chúng nó thật ra cũng khá tiện, nếu có khách đến thì biết rất nhanh, có chuyện nguy hiểm chúng nó cũng nói tôi biết. Đôi khi còn hỗ trợ ngăn cản mấy thứ quái gở tiến vào ngõ nhỏ.
“Cho nên, chế sư đại nhân đêm nay ngàn vạn lần đừng đi qua khu tây a, nhất là đường Lục Di ở khu đó.” Đó là một ‘lão quỷ’ cực kỳ nhiều chuyện, biết rất nhiều việc kỳ quái. Hơn nữa nó ngốc ở trong này lâu nhất, còn quen biết cả ông nội tôi nữa. Mà nhất định là tính logic ở đây có chút vấn đề, cái ‘cho nên’ kia phía trước ít ra cũng phải có một ‘bởi vì’ chứ.
Không đầu không đuôi nói một câu như vậy khiến người ta hoang mang quá.
“Là nói đến mấy thứ kia ở vùng khác tới sao?” Một tên anh em tốt khác vẻ mặt xanh xao gọi là ‘A Tân’ cũng xáp xáp lại đây muốn được phân một chén canh.
Tôi nghĩ trên Linh Nhật báo cũng từng đăng tin này, “Chúng rất hung ác à? Báo có đăng nói không nên gây xích mích với chúng.”
“Không phải…” Lão quỷ lấy tay gạt khuôn mặt A Tân qua bên, không cho hắn tới gần, “Chế sư đại nhân, cho tôi chút nhang đèn đi.”
“Lão quỷ, ông ăn hiếp người ta.” A Tân giơ nắm tay kháng nghị.
“Chú mày cũng đâu phải người.”
Tôi đồng ý cho lão quỷ độc chiếm nến đỏ, lại đốt thêm những thứ khác cho mấy tên kia. Lão quỷ lúc này mới tiếp tục nói: “Mấy tên nơi khác hung hăng chết, ngày hôm qua còn cùng quỷ lão Đại ở khu Tây sống mái với nhau. Quỷ lão Đại bị đánh đến tè ra quần.”
Mấy tên quỷ khác cũng tôi một câu anh một câu mà chém gió.
“Hôm qua tôi cũng mới thấy, phải nói là siêu đáng sợ.”
“Ngay cả quỷ lão Đại cũng đánh không lại, đúng là hung ác quá mà.”
“Nói không chừng sẽ phân chia lại khu vực thêm lần nữa a.”
“Mấy tên nơi khác thật đáng giận, tại sao Thành Hoàng đại nhân lại không quan tâm?”
Tôi tò mò hỏi lão quỷ: “Chúng nó là quỷ đã tu luyện rất lâu sao?” Nghe mấy tên quỷ nói có vài quỷ lưu lại nhân gian cũng sẽ tu luyện. Tu luyện càng lâu oán khí càng nặng, sức mạnh cũng càng lớn.
“So với cái đó còn ghê gớm hơn. Bất quá chế sư đại nhân cũng không cần…”
Hắn còn chưa nói xong cả người đã bị xuyên qua, đôi nam nữ mới tới cũng đồng thời rùng mình một cái. Lão quỷ đứng một bên nhếch miệng a a nha nha mà la hét xui xẻo, “Tên A Quế ngoài cửa ngõ lại lười biếng.”
Đôi nam nữ kia chắc là khách hàng, tôi vội đứng lên tiếp đón.
“Xin hỏi hai vị cần gì?”
Hai người kia liếc mắt nhìn nhau một cái, mang vẻ mặt nghi ngờ. Loại biểu cảm này tôi thấy nhiều rồi, có rất nhiều khách tới lấy hàng được đặt cũng đều như vậy. Bọn họ hầu như không tin vào chuyện người chết báo mộng.
“Xin hỏi là thân nhân của bà Trần nhà số đường Lục Di khu Tây phải không?” Sau khi thấy người đàn ông gật đầu một cách kinh ngạc, tôi đưa hàng hóa tới trước mặt hắn. “Hàng hóa bà Trần đặt, xin mời kiểm tra.”
“… Này … Nhang còn có vị thịt khô sao?” Người đàn ông nhìn bó nhang đóng gói mà mắt trợn tròn.
Vị lão bà kia chết chưa tới hai năm, ăn uống cũng rất kén chọn, nhang cũng phải phân biệt vị này vị kia, khiến tôi tốn rất nhiều công sức. Hình như là bà nghe người ta đồn nhang nơi này ăn ngon, cho nên mới báo mộng kêu thân nhân tới mua.
“Cụ nhà chính là chuyên gia ẩm thực nha… Ha ha. Lần sau nói với bà, đừng nặng khẩu vị như vậy, thịt khô và cá mặn ăn ít lại, ăn nhiều đồ nhẹ dễ tiêu hóa đi. Chỗ tôi có vị hoa cúc và hoa lài nữa.”
Tôi cho rằng bọn họ sẽ nhịn không được mà cười lên, ai ngờ hai người khóc nấc, khiến tôi chân tay luống cuống.
“Hai vị khách này … Các người sao vậy?” Tôi cuống quít đưa khăn tay cho người đàn ông, ý bảo hắn giúp người nữ lau nước mắt. Ai ngờ hắn nhận xong liền trực tiếp lấy lau nước mũi luôn. =_=||||
“… Lúc mẹ… Chúng tôi cùng chưa từng … cho bà ăn no … …”
Người đàn ông kia vừa khóc vừa bỏ tiền nói muốn mua nhang mỗi loại khẩu vị một bó. Tôi ngược lại không có ý kiến, dù sao thì buôn bán nhiều chút mà thôi. Chính là xin đừng để nước mũi dính lên cái áo tốt nhất của tôi được chứ?
Thật vất vả làm cho họ khóc xong rồi tiễn ra ngoài, tôi đột nhiên nhớ tới bọn họ là ở khu Tây. Không phải là nơi lão quỷ nói đến sao? Hiện giờ trời cũng chưa tối hẳn…
“Tốt nhất đêm nay hai vị không nên về nhà.”
Nhìn vẻ mặt khó hiểu của hai người họ, tôi thật muốn thưởng cho mình hai cú, cũng không thể nói là bên kia có mấy bang phái ma quỷ ẩu đả đi.
“Tìm một chỗ giải tỏa tâm tình, đừng khiến cho bà cụ trở về nhìn thấy rồi lo lắng.” Tôi tùy tiện lấy cớ. Không nghĩ rằng hảo tâm nhắc nhở lại khiến tôi rước lấy phiền toái.
Cơm nước xong lại tắm giặt sạch sẽ, tôi chuẩn bị chơi game một chút rồi đi ngủ. Ai ngờ dự báo thời tiết nói đêm nay đến ngày mai có mưa. Tôi liền nhớ tới mấy vật liệu làm giấy trong sân, mưa xuống cái là hỏng bét hết cả.
Cấp tốc thay áo khoác rồi chạy về cửa hàng. Vừa đi vừa nghĩ có nên đem phòng trên lầu trong tiệm quét dọn thu thập sạch sẽ không, nói cho cùng ở nhà anh họ mãi cũng không hay lắm.
Tình huống xung quanh thực không thích hợp, trên đường ngoại trừ số ít người đi đường ra, cũng không có nửa cái bóng ma. Đáng lẽ thời gian này phải có một đống lớn ma quỷ lắc lư tới lui mới đúng. Đặc biệt hiện tại tháng của quỷ cũng sắp tới, hẳn là chúng nó phải nhộn nhịp hơn chứ.
Bởi vì vội về cửa hàng thu dọn vật liệu nên tôi cũng không nghĩ nhiều. Rẽ vào một ngõ tối, khu này đều là phòng ốc cũ, không có đèn đường. Vài phòng ở tại sát đường hắt ra ánh sáng mỏng manh. Mấy hộ gia đình này chủ yếu là người già cả, hiện tại đã hơn mười giờ, trên cơ bản họ đều đã đi ngủ hết.
Bốn phía một mảnh tối đen như mực, bởi vì trời nhiều mây nên cũng không có ánh trăng, tôi chỉ có thể dựa vào ánh đèn đường phía xa xa, căn bản nhìn cũng không rõ lắm. Tôi lấy di động ra nhưng cũng chỉ có thể chiếu đến dưới mặt đất chỗ tôi đặt chân mà thôi. May thay đường này tôi đã đi qua nhiều lần, cũng không cần phí nhiều sức.
Bất quá dưới tình huống này nếu đột nhiên nhìn thấy ma quỷ xông ra thật rất dọa người. Kỳ quái là dọc theo đường đi không chỉ không có một bóng ma, mà yên tĩnh tới mức ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có.
Trong không khí tràn ngập một mùi hôi thối. Nơi này hẳn là không có cống rãnh mới phải. Sống lưng bỗng truyền đến một cơn rùng mình, giống như có vô số mũi kim lạnh buốt châm vào da thịt, làm tôi da gà da vịt nổi đầy.
Bất thình lình tôi ngẩng đầu, phát hiện bên trái giữa không gian đen đặc có hai điểm sáng màu đỏ. Nơi đó là một bức tường gạch, đốm sáng hình như còn cao hơn tường tới hơn một thước. Ngọn đèn nơi xa le lói soi đến, hình dáng vật đó mơ hồ hiện ra.
Chắc là không phải mấy thứ máy móc giám thị ngoại tuyến này nọ, khu dân cư loại này cũng không có mấy vật giống vậy. Tôi bước nhanh qua, khóe mắt quét đến hai điểm sáng màu đỏ từ đầu đến cuối vẫn hướng về phía tôi, giống như vật kia vẫn luôn nhìn trừng trừng tôi vậy.
Nhận thức được điều này khiến tôi lại lạnh run từ đầu đến chân, trong lòng không ngừng tự an ủi mình có thể đó là chó hoặc mấy con vật khác. Nhưng tôi vẫn không thể nào dằn xuống cảm giác kinh khủng trong lòng.
Tôi càng bước càng nhanh, cuối cùng là chạy như điên dù rằng phía sau không có thứ gì đuổi theo. Tôi muốn nhanh nhanh tiến vào ngõ nhỏ, chỉ cần nhìn thấy lão quỷ chúng nó hẳn liền an toàn.
Nhìn thấy ma quỷ vậy mà có thể làm tôi cảm thấy an tâm, chắc là tam quan (thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan) của tôi càng ngày càng lệch quỹ đạo rồi.
Chính là đã rẽ vào ngõ nhỏ nơi cửa hàng lại vẫn không nhìn thấy con quỷ nào. Vào ngày thường lão quỷ chúng nó chắc chắn ngồi đánh bài ở gần đây.
Tôi không quan tâm nhiều, liền mở cửa tiệm vọt vào. Trong cửa hàng dường như có thổ địa công công phù hộ, ngày thường ngoại trừ ‘khách hàng’ ở ngoài, mấy thứ kỳ quái cũng không thể tiến vào.
Sau khi đóng lại cánh cửa tranh long (cửa song ngang), tôi ngồi phịch xuống mặt đất mà thở. Cái thứ kia rốt cuộc là gì, thật là làm tôi sợ muốn chết.
cửa tranh long
Qua một lúc sau tôi mới bình ổn lại hơi thở, bắt đầu thu vật liệu ngoài sân vào trong phòng. Lúc tôi gần thu dọn xong, một trận tiếng kêu kinh khủng thảm thiết truyền đến.
Không phải là loại tiếng kêu sợ hãi, mà là tiếng kêu thảm thiết thống khổ như thân thể bị xé rách, thấu cả tim gan, mang theo nỗi sợ hãi tràn vào màn đêm tĩnh mịch.
Không phải là có án mạng chứ? Tôi chạy về quầy định cần di động báo nguy, bên ngoài không ngừng truyền đến tiếng gào, còn có tiếng bước chân dồn dập. Giày giẫm trên sàn nhà đá hoa cương phát ra tiếng vọng, giống như có một đám người đang chạy tới phía này.
Cửa gỗ phát ra tiếng đập cửa hỗn độn, có người đem tay xuyên qua thanh ngang trên cửa tranh long, dùng sức mà lôi kéo chiếc vòng đập cửa trên cửa gỗ. Bên ngoài truyền đến tiếng người, “Mở cửa! Mở cửa mau!”
vòng đập cửa
Là thanh âm của nam, nhưng tôi không nhận ra ai. Có thể vì tôi bật đèn, ánh sáng từ khe cửa rọi ra nên hắn mới xác định là nơi này có người.
Bởi vì tiếng kêu thảm thiết vừa rồi, tôi đang do dự có nên mở cửa hay không. Nói không chừng người bên ngoài là tội phạm giết người thì sao.
Lại thêm một trận tiếng kêu thảm thiết chói tai, không, nghe có chút giống gào thét. Cái loại âm thanh này thật không giống tiếng con người phát ra.
“Lão Trần, nhanh lên, nơi này gần như không chống đỡ nổi nữa rồi.”
“Kêu không ra nha… Đúng rồi, dường như thích mặt đẹp … A Vân đâu?”
“Đi bọc hậu.”
“Vậy kêu Tốn Tử tới thử xem.”
Rốt cuộc là cái quái gì vậy? Tôi còn đang không rõ tình huống, ngoài cửa yên lặng xuống một chút, rồi đột nhiên tiếng đập cửa dồn dập như nổi trống vang lên.
“Mở cửa mở cửa, là tôi.”
Thanh âm vững vàng như bàn thạch, nếu ngữ điệu kia ôn nhu một chút, chắc chắn sẽ mê đảo rất nhiều người thuộc tộc luyến thanh nha (đại khái là mấy người thích nghe giọng nói giọng hát hay hay). Thế nhưng ngữ điệu hắn lại cực kỳ nóng nảy, không chút khách khí mà dùng sức gõ cửa.
Thanh âm này bất luận như thế nào cũng đều nghe thật hay, tôi tuyệt đối chưa từng nghe qua.
“Ai nha?”
“Là tôi!”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: thêm chút chuyện ngoài lề, Vương Thiết Hán là người thật, tương ứng với số hiệu quân đội cũng thật luôn. Ông là người đầu tiên cầm súng khai hỏa chiến tranh kháng Nhật. , ông bất chấp lời người thượng cấp hèn nhát không chịu kháng cự mà nổ phát súng đầu tiên, ông là một vị anh hùng kháng Nhật. Nhưng thật tế ông không chết trận sa trường, mà là đi sang Đài Loan. Câu chuyện trong đây là hư cấu, không dính dáng tới hiện thực. Nhưng tôi tin cái thời đại kia nhất định có rất nhiều anh hùng giống với anh linh trong câu chuyện, vì thắng lợi mà đánh đổi tất cả những gì mình có.