Những người đó tản ra để tìm chúng tôi. Tôi lén chạy ra ngoài, đứa bé đã được tôi giấu trong chồng giấy chất cao ở cạnh hành lang. Nếu có thể đánh ngất một tên trong số đó rồi lấy được điện thoại của hắn hẳn là có thể liên hệ với bên ngoài.
Tại góc tường có một tấm ván gỗ, bên trên có ghim một bản vẽ đã ố vàng, trông như là bản vẽ thiết kế của nhà xưởng. Tôi cầm hộp đinh ghim đặt ở phía dưới bỏ vào túi áo, hẳn là sẽ có lúc cần đến. Nơi này quá lớn, một mình tôi không thể đối phó lại tất cả bọn họ, cần phải tìm thêm viện trợ mới được.
Tôi nhớ tới cách triệu hồi thức thần mà Ngụy Quân Tử đã dạy, vừa rồi gà mập sau khi dùng xong hẳn là biến trở lại thành lá bùa rồi. Sau khi niệm chú, quả nhiên lá bùa bay tới tay tôi.
Thường thì mấy chỗ bỏ hoang đều sẽ có ma quỷ hay yêu quái này nọ tụ tập, nơi này chắc hẳn cũng có. Tôi nhìn bốn phía xung quanh, quả nhiên thấy được có mấy con quỷ đang ngồi xổm một bên đánh bài. Mấy thứ này đều là cô hồn dã quỷ, không có ai thờ cúng, pháp lực cũng không cao, nhưng cũng không đầu thai được.
“Này, mấy người tới giúp chút được không?”
Ánh mắt trống rỗng của đám cô hồn nhìn qua đây, dường như cũng có hơi kinh ngạc. Có lẽ chúng không ngờ rằng có người thấy được mình. Tôi nói nếu chúng chịu giúp thì sẽ đốt thật nhiều đồ cho, lại còn thả thức thần ra trước mặt chúng. Lần này đám cô hồn liền xum xoe mà gọi tôi ‘Đại nhân đại nhân’, quả nhiên là có tiền thì có thể sai ma khiến quỷ mà.
Tôi bảo gà mập trùm vào bao nhựa cố ý bay qua trước mặt một người trong đám kia. Người nọ tưởng là tôi giả thần giả quỷ, liền lập tức đuổi theo. Tôi cầm một cái mặt nạ hàn điện núp phía sau mấy cái máy, khi thấy hắn bước qua liền niệm chú triệu hồi thức thần.
Gà mập biến trở lại thành lá bùa, bao nhựa cũng rơi xuống đất. Người nọ nghi hoặc mà giở bao nhựa lên thì thấy chẳng có gì trong đó cả, lập tức thất kinh. Tôi cố ý tạo ra vài âm thanh, ánh sáng đèn pin chiếu rọi liền không ngừng run rẩy.
“Ai?”
Tôi bảo đám cô hồn bò lên cổ hắn, tuy là hắn không thể nhìn thấy, nhưng một số lượng lớn cô hồn bò lên thì chắc chắn có thể cảm giác được. Người nọ run rẩy càng dữ dội hơn, tôi đeo mặt nạ đột ngột xuất hiện bên cạnh hắn, hai tay dùng sức chụp lấy vai hắn.
Tôi nghe lão Trương nói trên thân một người có ba ngọn lửa, trên ấn đường có một ngọn, hai vai mỗi bên trái phải một ngọn. Buổi tối nếu dùng sức chụp bả vai người ta sẽ làm tắt lửa, nếu người đó thời vận kém thì có thể sẽ nhìn thấy ma quỷ. Thế nhưng đó cũng chỉ là tạm thời, lúc ngọn lửa lại cháy lên thì sẽ không thấy nữa.
Ánh sáng chiếu qua đây, chỗ đôi mắt của mặt nạ phản quang lại, người nọ thét lớn.
“Có quỷ!”
Tôi không chắc hắn sợ hãi vì cái mặt nạ này hay vì mấy con quỷ ở phía sau tôi, chẳng qua chỉ cần có hiệu quả là được. Hắn sợ tới mức vừa chạy vừa té. Chỗ hắn chạy qua tôi có giăng một sợi dây thừng, hắn vấp phải sợi dây mà trượt chân rồi nằm bò lăn ra đất.
Tôi bước tới dùng một cây gậy gỗ vừa tìm thấy đánh vào sau gáy hắn. Anh họ nói sau gáy con người có dây thần kinh não bộ quan trọng, có thể điều khiển mạch máu và hô hấp, theo như người xưa thì gọi là tử huyệt, sau khi bị đánh vào sẽ khiến con người mất ý thức trong một thời gian ngắn, nếu nặng thì có thể dẫn đến tử vong.
Người nọ kêu lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống, tôi bắt đầu lục soát người hắn. Điện thoại, chìa khóa trong túi áo hắn tôi lấy ra toàn bộ. Tôi vừa bấm báo địa chỉ nơi này vừa hướng về phía cửa mà chạy. Nếu mấy người khác nghe được tiếng động thì sẽ chạy tới rất nhanh.
Căn cứ vào địa chỉ mà đám ma quỷ nói cho tôi biết, bốn phía gần đây chắc hẳn cũng rất hoang vắng, sau khi trốn ra ngoài vẫn nên tìm một chỗ trốn đợi cứu viện là tốt nhất.
Ba ánh đèn pin từ phía sau rọi qua đây, những người đó la hét đòi đánh đòi giết, chẳng qua khí thế còn thua xa đám quỷ soa. Tôi nắm chặt gậy gỗ trong tay mà chạy về phía hành lang, lấy đinh ghim rải đầy trên đất.
Tôi đưa Tiểu Lâm ra, kéo nó đến cạnh cửa. Có một con quỷ nói cho tôi biết cái nào là chìa khóa của cánh cửa, thế nên tôi rất thuận lợi mà mở được cửa.
Những người đó cũng đã đuổi tới hành lang, tôi kéo Tiểu Lâm ra ngoài cửa. Sẵn tay đóng cửa lại, còn cắm một đầu gậy gỗ xuống đất, đầu kia thì đè lên cánh cửa. Tôi hy vọng làm vậy có thể kéo dài thêm thời gian.
Bên ngoài trời tối đen như mực, xa xa có ánh đèn le lói. Tôi mặc kệ hết thảy, trước tiên phải tìm chỗ trốn cái đã. Tôi đi vòng đến bên ngoài cửa lớn của xưởng, bên này đã được khóa, cũng không có ai ra vào. Tôi mang theo Tiểu Lâm chui vào trong một cái thùng thiết to đặt nằm ngang, mấy người đó hẳn là sẽ cho rằng chúng tôi chạy trốn về phía có ánh đèn, chắc chắn sẽ đuổi theo.
Tim tôi không ngừng đập mạnh, cảm thấy hình như mình vừa dùng cách đào tẩu khá quỷ dị. Chưa thể bình tĩnh sau cơn hoảng sợ, tôi mở di động lên, bây giờ là ba giờ sáng, anh họ đang trực ca hay đã ngủ rồi? Anh họ, em trai anh yêu cầu được an ủi nè! >