Đặng Thiên Vũ yên phận làm bệnh nhân nằm ở trên giường, Tấn Tiểu Lỗi thì vừa ăn vừa đút cho anh được mấy trái quýt thì bị cào bụng vì đói. Sau khi biết Đặng Thiên Vũ cũng chưa ăn sáng, hắn quyết định đi ra kiếm chút đồ ăn. Sắp đến mười giờ mới bắt đầu ăn sáng, đi ra ngoài mua thì chẳng khác nào đi mua đồ ăn trưa luôn, cho nên Tấn Tiểu Lỗi ở trong phòng bếp kiếm xem có gì để nấu bữa sáng hay không.
Nếu như là ở căn phòng nhỏ của hắn thì chắc chắn chả có gì, đồ ăn sáng là phải đi ra ngoài mua. Trong khi Đặng Thiên Vũ bên này thì… Mở hai cánh cửa tủ lạnh ra nhìn một cái, hoàn toàn không phải chỉ có những vật mang tính chất tượng hình như lần trước. Có lẽ là do hắn đã ở đây làm cơm vài lần nên giờ trong tủ lạnh của Đặng Thiên Vũ đầy áp các loại rau dưa hoa quả thực phẩm đông lạnh.
Tấn Tiểu Lỗi vừa nghêu ngao hát vừa nấu bữa sáng, hắn đặt bữa sáng lên bàn rồi hướng phòng ngủ kêu Đặng Thiên Vũ đi ra ăn cơm, nửa ngày không thấy phản ứng gì thì hắn vào xem, phát hiện tên kia đã ngủ từ khi nào.
“Ê này! Dậy ăn cơm!” Tấn Tiểu Lỗi lật chăn tính kéo Đặng Thiên Vũ đứng lên, kết quả chăn vừa lật ra thì nhìn thấy người này không mặc gì cả. Khó trách lúc nãy ăn quýt chỉ lộ ra mỗi cái đầu, hóa ra người này đã cởi hết trong lúc hắn đi cất giày… Không, có lẽ là lúc hắn đến thì ngoài mấy lớp áo khoác ngủ ra người này chả mặc gì cả.
“Lạnh quá.” Đặng Thiên Vũ không mở mắt, kéo Tấn Tiểu Lỗi xuống ôm vào lòng làm cái lò sưởi.
Thành thật mà nói thì Tấn Tiểu Lỗi giờ cũng có chút mệt mỏi, nếu không phải giờ bụng hắn sôi ùng ục thì hắn thật sự muốn nhào ngay lên giường đánh một giấc với Đặng Thiên Vũ.
“Mau đứng lên cho tôi, đồ ăn nguội bây giờ!!!” Tấn Tiểu Lỗi kéo lỗ tai của Đặng Thiên Vũ rống to một tiếng mới đem anh rời giường được.
Đặng Thiên Vũ mặc áo ngủ thật dày, trên đùi còn quấn một cái mền, ngồi xếp bằng trên bàn ăn, đôi mắt khép hờ, từng ngụm từng ngụm ăn bữa sáng, nhìn như người bệnh trăm năm không khỏi, sắp chết đến nơi rồi vậy.
Tấn Tiểu Lỗi thì ngược lại, càn quét đồng đồ ăn trong chốc lát. Đối với Tấn Tiểu Lỗi mà nói thì không có chuyện gì quan trọng hơn việc ăn, có thực mới vực được đạo.
“Không phải trời chỉ lạnh hơn chút xíu thôi sao? Có cần thiết phải quấn như tằm vậy không? Trong phòng của anh cũng rất ấm mà.” Nhìn Đặng Thiên Vũ lê lết ăn từng miếng, Tấn Tiểu Lỗi có xung động muốn đút cho anh ăn quách. Đàn ông lớn to đầu rồi mà ăn còn chậm hơn cả con nít, nhìn là thấy mệt.
“Vào mùa đông, tôi chỉ cần nhiệt độ thay đổi một cái là rất dễ bị cảm… Khụ khụ khụ khụ…” Đặng Thiên Vũ mới nói một câu thì đã kho khan một trận, thiếu chút nữa là đụng đầu vào bàn ăn làm Tấn Tiểu Lỗi sợ đến vội vàng nhào tới giữ người anh cho ổn định.
Tấn Tiểu Lỗi thật vất vả đút cho Đặng Thiên Vũ đang nằm trong lòng ăn hết chén cơm, định đem tên quỷ phiền phức này ném lên giường ngủ quách. Nhưng ngửi thấy trên người anh nhàn nhạt mùi mồ hôi, trên cằm cũng lấm tấm râu mọc, xem ra người này mấy ngày nay rất khổ sở.
Vừa nghĩ đến việc hắn chỉ không ở mấy ngày mà Đặng Thiên Vũ ngã bệnh không có ai chăm sóc, chỉ lủi thủi ở nhà một mình thì Tấn Tiểu Lỗi bỗng cảm giác không đành lòng.
Sờ soạng phần râu dưới cằm mình, Tấn Tiểu Lỗi nhớ ra hai ngày nay hắn cũng không đụng gì đến việc cạo râu. Mặc dù về đến nhà cũng có tắm rửa nhưng vì tiết kiệm điện nên cũng chỉ tắm qua loa một cái rồi thôi.
Trong phòng này có hệ thống sưởi, tất cả thiết bị dụng cụ điện đều đầy đủ, còn có một bồn tắm rất lớn, bên trong còn có một tên đẹp trai đang nằm mặc hắn đùa giỡn. Bây giờ nếu không tắm uyên ương thì còn đợi đến lúc nào chứ!
Tấn Tiểu Lỗi nghĩ là làm. Đầu tiên đem Đặng Thiên Vũ đang mơ màng ngủ để lên ghế sô pha, đắp mền đầy đủ rồi quay vào nhà bếp dọn dẹp một chút. Xử lý xong nhà bếp thì hắn chạy vào nhà tắm bật nước lên cho đầy bồn, sau đó lột sạch quần áo trên người Đặng Thiên Vũ ra, đem anh vào bồn tắm ngâm còn bản thân mình thì đứng ở vòi hoa sen tắm rửa một cái.
Nhà tắm lớn quả là tiện lợi, chẳng bù cho WC nhà hắn, một người tắm thì không sao, hai người nhét vô muốn xoay người cũng cực khổ. Nhà tắm của Đặng Thiên Vũ thì hoàn toàn khác, × mét vuông phân làm hai, bên ngoài là bồn rửa tay và bồn cầu, bên trong là vòi hoa sen và bồn tắm, không gian rất rộng.
Đặng Thiên Vũ ngâm mình trong nước ấm cảm giác cả người ấm áp, mơ hồ một lúc rốt cuộc tỉnh lại nhìn xung quanh.
Đập vào mắt chính là bóng lưng của người đàn ông đang tắm dưới vòi sen, vai rộng eo nhỏ, bên dưới là cặp mông mượt mà săn chắc, xuống tý nữa là đôi chân dài rắn chắc hữu lực.
Nên tách cặp mông đó ra rồi tấn công thần tốc hay là giữ eo của đối phương rồi tiến vào là tốt nhất nhỉ? Thật ra đem đối phương lên giường, khoác hai cái đùi lên lưng cũng được, hoặc giữ trên vai luôn cũng tốt.
Tưởng tượng đến những hình ảnh tươi đẹp này thì Đặng Thiên Vũ cảm giác toàn thân mình bắt đầu nóng lên, rất muốn đem hành động từ suy nghĩ hóa thành hiện thực. Đáng tiếc, ngoại trừ nơi nào đó của anh cứng như sắt ra thì cả người anh đều mềm nhũn như bún, dưới tình hình như thế này mà muốn chinh phục được người kia thì chẳng khác gì nhiệm vụ bất khả thi, không cẩn thận còn bị người ăn thì phiền toái.
Tấn Tiểu Lỗi quay lưng tắm nên hoàn toàn không biết mình đang bị Đặng Thiên Vũ ý , trái lại rất nghiêm túc tắm rửa. Chà trái rồi lại chà phải, chà xong phía trước rồi chà phía sau, xong rồi cầm vòi sen rửa hạ thân mình. Đặng Thiên Vũ nhìn thấy miệng đắng lưỡi khô, nhịn không được bắt đầu ho khan.
Tấn Tiểu Lỗi quay đầu mới phát hiện Đặng Thiên Vũ ho đến suýt chút nữa là chìm hết người vào bồn tắm, vội vã đến vớt anh lên.
Kết quả ý tốt của hắn không được đền đáp, vì Đặng Thiên Vũ thò tay đến bên hông Tấn Tiểu Lỗi, đem hắn kéo luôn vào trong bồn.
“Cho tôi vào nhé?” Đặng Thiên Vũ một bên dùng miệng cắn điểm nho nhỏ trước mắt, một bên đưa tay nắm lấy phân thân của Tấn Tiểu Lỗi, năn nỉ người đang ngồi trên người mình. Vật kia của anh một mực cọ lên mông của hắn nhưng không thể vào được, làm anh nghẹn sắp chịu không nổi.
Tấn Tiểu Lỗi không để ý đến anh mà thẳng người lên, lấy dầu gội đầu bên thành giúp Đặng Thiên Vũ gội đầu. Mặc dù được Đặng Thiên Vũ phục vụ rất thoải mái nhưng hắn vẫn làm bộ như không nghe thấy lời cầu xin của Đặng Thiên Vũ. Hừ, bệnh đến cả người không có chút sức nào mà còn muốn làm, rõ ràng là muốn để hắn tự cưỡi. Hắn không làm đấy, để xem Đặng Thiên Vũ phản ứng thế nào.
Cảm thấy Tấn Tiểu Lỗi phớt lờ mình, Đặng Thiên Vũ đành phải tự lực cánh sinh. Tay rảnh rỗi còn lại của anh vòng ra sau bóp mông của Tấn Tiểu Lỗi, rồi nhờ độ trơn của nước mà từ từ đưa một ngón tay đi vào tìm kiếm điểm mẫn cảm trong cơ thể của đối phương.
Làm với Tấn Tiểu Lỗi nhiều như vậy, anh muốn tìm được điểm nhạy cảm của người này chỉ là chuyện nhỏ, chẳng mấy chốc đã tìm được, ở chỗ đó xoa ấn. Thân thể của đàn ông ngoại trừ khoái cảm ở phía trước thì kích thích tuyến tiền liệt phía sau sẽ càng có cảm giác, nhất là khi Tấn Tiểu Lỗi đang được phục vụ cả trước lẫn sau nên càng mẫn cảm.
Tấn Tiểu Lỗi bị anh làm đến kinh luyên, ôm lấy đầu dính đầy bọt của Đặng Thiên Vũ, không tự chủ được chuyển động eo. Kết quả lại bị Đặng Thiên Vũ nhân cơ hội rút ngón tay ra, đem vật kia của mình mài mài ở trước cửa.
“Tiến vào.” Tấn Tiểu Lỗi nhếch mông lên muốn ngồi xuống, bất đắc dĩ tên xảo quyệt Đặng Thiên Vũ này lúc nãy còn rất muốn đi vào thì bây giờ cứ đùa giỡn ở bên ngoài không chịu vào thẳng, Tấn Tiểu Lỗi bực mình trực tiếp đưa tay cầm lấy vật kia nhét vào bên trong.
Bọn họ đã gần một tuần chưa làm, lúc nãy Đặng Thiên Vũ chỉ dùng một ngón tay đi vào nên khuếch trương vẫn chưa đủ, Tấn Tiểu Lỗi không thể nhét vào bèn trừng mắt nhìn anh.
Nhìn Tấn Tiểu Lỗi cấp bách như vậy thì Đặng Thiên Vũ giảo hoạt nở nụ cười. Người này lúc nãy còn giả vờ, nếm thử chút ngon ngọt thì đã thèm chảy dãi. Có điều vui chưa được bao lâu thì anh lại lên cơn ho làm dáng vẻ giảo hoạt ban đầu tuột xuống thành rất bi kịch.
Đờ mờ chứ, lúc nhỏ bị cảm nặng một lần khiến cổ họng của anh trở nên rất yếu, không nghĩ đến càng về sau sẽ thảm như vậy. Báo hại anh cứ mỗi lần thời tiết trở trời là phải bao bọc thật kỹ, vậy mà chẳng bao giờ tránh nổi.
Mấy năm trước anh toàn trốn qua nhà cha mẹ để hai cụ chăm sóc vài ngày, nhưng năm nay cha mẹ anh đã đi du lịch nước ngoài, anh chỉ có thể chống chọi một mình. May mắn còn có Tấn Tiểu Lỗi bên cạnh, nếu không không chừng anh tiêu thật.
Có điều điểm yếu của mình đã bị người này biết hết, thật có chút mất mặt.
Dục vọng đầy nhu cầu của anh suýt chút nữa bị cơn ho đánh cho tan nát. Tấn Tiểu Lỗi lúc này mới phát hiện hắn vừa mới trúng phải kế của Đặng Thiên Vũ. Khốn khiếp, dám hại hắn như thế! Tấn Tiểu Lỗi nhận ra xong cũng không cố gắng nhét vật kia vào nữa.
Đặng Thiên Vũ ho khan liên tục làm Tấn Tiểu Lỗi chú ý thấy nước trong bồn đang lạnh dần, vội vàng đứng lên mở vòi sen nước ấm, bảo anh ngửa đầu ra bồn tắm để gội cho hết dầu rồi đem người ra khỏi bồn, dùng khăn tắm lau khô, lấy áo khoác bọc lại đặt anh ngồi trên nắp bồn cầu. Sau đó hắn lau khô bản thân, dùng khăn tắm quấn ngay hông rồi đi lấy máy sấy hong khô tóc cho Đặng Thiên Vũ.
Đặng Thiên Vũ bị hắn đặt tới đặt lui, thiếu chút nữa đã nghĩ mình hóa thành một thứ đồ dùng. Đến khi ngồi xuống đàng hoàng thì cũng là ngồi trên nắp bồn cầu để Tấn Tiểu Lỗi giúp mình sấy tóc.
Gió ấm cùng ngón tay của Tấn Tiểu Lỗi mát xa nhẹ nhàng trên đầu khiến anh cảm thấy có chút tê dại, dục vọng đang sắp ngủ yên vì cơn ho cũng muốn tỉnh dậy trở lại. Tấn Tiểu Lỗi cũng chỉ mới lau người qua loa một chút, giờ vẫn có nước từ từ chảy trên người hắn.
Chỉ cần nhìn thẳng về phía trước thì đập vào mắt anh chính là cơ bụng sáu múi và lỗ rốn còn ướt nước của Tấn Tiểu Lỗi, chưa kể khăn tắm quấn quanh hông của hắn vẫn nổi lên một gò nhỏ khiến Đặng Thiên Vũ cảm giác cổ họng khô rát. Anh đưa tay giữ lấy hông của Tấn Tiểu Lỗi, ngẩng đầu lè lưỡi liếm vào mắt rốn, nhẹ nhàng cắn lên làn da bóng loáng dưới bụng. Mấy cọng râu lun phún của anh đâm vào người Tấn Tiểu Lỗi khiến hắn vừa tê vừa ngứa, chân muốn mềm nhũn ra.
Ngón tay của Tấn Tiểu Lỗi luồn vào trong tóc của Đặng Thiên Vũ, nói: “Liếm xuống dưới một chút…”
Đặng Thiên Vũ kéo chiếc khăn tắm đang quấn trên hông của Tấn Tiểu Lỗi xuống, không nghe yêu cầu của Tấn Tiểu Lỗi mà lấy hộp kem dưỡng da vaseline trên bồn rửa tay.
Tấn Tiểu Lỗi vốn còn muốn nói giờ đã là lúc nào còn dùng cái này, nhưng bỗng nhiên tỉnh ngộ ra cũng không mở miệng nữa.
Bởi vì cổ họng của Đặng Thiên Vũ đang đau nên không nuốt vật kia của hắn vào mà chỉ liếm bên ngoài, liềm từ đỉnh rồi xuống đến hệ rễ, ngay cả hai viên bi cũng được chiếu cố. Trong khi đó ngón tay của dính vaseline đưa ra phía sau, bắt đầu mở rộng cho con đường chật hẹp, dần dần số lượng ngón tay cũng được tăng lên.
Trong tay Tấn Tiểu Lỗi mặc dù vẫn còn cầm máy sấy nhưng làm sao còn nghĩ đến chuyện hong khô tóc cho Đặng Thiên Vũ nổi nữa, bèn tắt đi ném sang một bên rồi ôm lấy đầu anh thật chặt.
Chiếc giương treo trên bồn rửa tay vì hơi nóng mà mờ đục, nhưng Tấn Tiểu Lỗi vẫn có thể lờ mờ nhìn thấy được tư thế cấp bách của hai người bọn họ.
Đặng Thiên Vũ là người bệnh, không có sức lực cử động cho nên Tấn Tiểu Lỗi chỉ có thể tự lực tự cường.
Hắn vén áo choàng tắm của Đặng Thiên Vũ, lộ ra vật sắp chờ đợi hết nổi kia. Lấy tay giữ nó chuẩn bị ngồi xuống thì bỗng nghĩ ra một vấn đề, vội hỏi: “Có bao không?”
“Giờ mà còn nghĩ chuyện này? Tôi đi kiểm tra định kì mà.” Đặng Thiên Vũ giữ hông của hắn ấn xuống, bức thiết cần phải đi vào.
“Nếu bắn ở bên trong thì tý nữa phải rửa lại nữa, rất phiền phức!” Tấn Tiểu Lỗi chỉ muốn làm xong là đi ngủ nên muốn bớt việc. Bọn họ bình thường đều dùng bao, thỉnh thoảng không xài thì sau đó sẽ cảm thấy rất phiền phức.
“Dù gì lúc nãy tôi dùng vaseline làm trơn cho anh rồi, nếu dùng bao xong cũng phải rửa, cứ kệ đi.” Đặng Thiên Vũ không muốn để hắn rời đi lấy bao nên nghĩ ngay ra một lý do.
Cuối cùng Tấn Tiểu Lỗi không cam lòng chậm rãi ngồi xuống, hắn lề mề làm Đặng Thiên Vũ nhịn không được nắm lấy hông của đối phương rồi dùng sức thúc mạnh về phía trước, thành công chạm đến đỉnh.
Tấn Tiểu Lỗi hít một ngụm khí, ôm lấy cổ của Đặng Thiên Vũ ngừng lại một chút.
“Tiểu Lỗi giỏi quá.” Đặng Thiên Vũ nói một câu bên tai Tấn Tiểu Lỗi, âm thanh của anh vì cảm cúm mà khàn khàn khiến cho lòng của hắn ngứa ngáy.
Trước kia hai người bọn họ đều gọi họ tên của nhau, nhưng khi chính thức trở thành bạn trai thì bắt đầu thử gọi tên đối phương. Tấn Tiểu Lỗi gọi anh là Thiên Vũ, nhưng cảm thấy kì kì nên cuối cùng cũng không gọi nữa. Đặng Thiên Vũ gọi hắn là Tiểu Lỗi, nghe cũng cảm thấy là lạ thế nào.
Nhưng bây giờ nghe vào tai cũng cảm giác vãi.
Hắn cưỡi trên người Đặng Thiên Vũ, giữ lấy bả vai của anh mà chuyển động hông của mình. Đặng Thiên Vũ thỉnh thoảng cũng thúc vài cái cho kích thích một chút, còn kéo đầu Tấn Tiểu Lỗi xuống hôn.
Lúc làm thì không để ý, đến khi xong xuôi rồi, cả hai ôm nhau thở thì Tấn Tiểu Lỗi mới nhớ ra mà mắng.
“Khốn khiếp, anh hôn tôi như thế nhỡ lây bệnh cho tôi thì làm sao?”
“Thế lúc nãy ai hôn người bị cảm này vậy?” Nói xong thì Đặng Thiên Vũ ho tiếp một trận.
Tấn Tiểu Lỗi nhìn áo khoác của Đặng Thiên Vũ dính không ít thứ hắn bắn ra, vội vàng cởi áo anh ra rồi giúp anh lau mấy vết bẩn dính trên người, sau đó trực tiếp vác Đặng Thiên Vũ lên, ném anh vào giường đắp kín chăn.
“Người bệnh cần phải nghỉ ngơi nhiều một chút!” Nói xong thì hắn xoay người đi.
Đặng Thiên Vũ còn muốn hỏi hắn tính đi đâu thì nhìn thấy giữa đùi Tấn Tiểu Lỗi đang có chất lỏng chảy ra, không khỏi đỏ mặt.
Loại cảm giác này… Chẳng lẽ, anh thật sự— đang yêu?