Tấn Tiểu Lỗi quả nhiên là chuyên gia phá bĩnh. Khi hai người vừa mới nằm cùng một chỗ ôm nhau, Đặng Thiên Vũ suýt nữa thì mong muốn không khí hài hòa này có thể giữ nguyên lâu thêm chút nữa. Thế nhưng nghe câu này của hắn xong, ai không mất hứng mới là lạ.
Đặng Thiên Vũ trước kia có rất nhiều bạn tình, thế nhưng chỉ có thân thể Tấn Tiểu Lỗi là hợp cạ với anh nhất, dù cho ngay từ đầu mang tiếng là lấy thân trả nợ. Thật ra mà nói, lần đầu tiên nhìn thấy Tấn Tiểu Lỗi anh đã thầm khen trong lòng dáng của người đàn ông này đẹp thật, nếu có thể đè hắn ở dưới nhất định sẽ rất dễ chịu.
Cho nên khi Tấn Tiểu Lỗi vừa nói câu đem cái thân hơn trăm cân này gán cho anh thì Đặng Thiên Vũ mới đòi lấy thân trả nợ như thế.
Nếu lúc ấy đứng ở trước mặt anh là một thằng chướng tai gai mắt nào đấy thì Đặng Thiên Vũ tuyệt đối sẽ đòi tiền cho ra nhẽ, đồng tính luyến ái cũng có mắt thẩm mỹ của đồng tính chứ. Hơn nữa, loại người như Đặng Thiên Vũ muốn tìm một người ngủ một đem cũng không khó nên làm gì có chuyện chỉ cần là đàn ông thì ai anh cũng sẽ đồng ý.
Thế nhưng… Tấn Tiểu Lỗi người này sao chẳng biết điều tý nào vậy?
Thật là hao tâm tổn trí!
Đặng Thiên Vũ rời khỏi người Tấn Tiểu Lỗi ngồi xuống bên cạnh, đem bao cao su lột ra thắt gút lại ném qua một bên rồi lấy khăn giấy lau người.
Tấn Tiểu Lỗi bắn ra vừa nhiều vừa mạnh báo hại dịch thể dính đầy người anh, ngay cả trên cổ cũng có.
Vì không thể thấy rõ, Đặng Thiên Vũ bật đèn trong xe lên, cẩn thận lau sạch sẽ chất lỏng dính ở nơi riêng tư của mình, để nó khô dính vào lông sẽ rất phiền toái. Đặng Thiên Vũ suy nghĩ lần sau muốn làm nhất định phải bỏ thêm khăn ướt lên xe mới được.
Tấn Tiểu Lỗi cũng ngồi dậy lấy khăn giấy lau người. Vì Đặng Thiên Vũ trong suốt quá trình đều mang bao cho nên phía sau của hắn chỉ bị đỏ một chút chứ không bị dính gì dơ. Hắn dùng khăn giấy lau vài cái rồi nhặt lên quần jean bị ném một bên mặc vào. Tính kiếm áo mặc tiếp thì mới nhớ áo đã bị Đặng Thiên Vũ xé nát.
“Này ông chủ Đặng, anh vừa mới xe nát áo của tôi đấy, giờ làm sao đây?” Hắn cầm tàn tích của cái áo, quay đầu hỏi Đặng Thiên Vũ.
Đặng Thiên Vũ còn đang cố gắng chùi đi chất lỏng khô đóng dưới bụng mình, vừa nghe hắn nói thế mới nhớ ra, vội vàng đi tìm cái áo lúc nãy bị Tấn Tiểu Lỗi cỡi ném đi, nhìn thì thấy trên lưng áo có một lỗ hổng bị rách ra.
“Aaaa— Áo sơmi LV của tôi, cái áo hơn tám nghìn đồng!!!! Tôi còn chưa mặc được mấy lần!!!” Đặng Thiên Vũ hét thảm, anh thế nào thiếu chút nữa quên mất việc này chứ.
Nhìn thấy Đặng Thiên Vũ như vậy, Tấn Tiểu Lỗi dùng ngón út ngoáy ngoáy lỗ tai nói: “Hàng hiệu thì ghê lắm sao? Áo của tôi cũng là hàng hiệu vậy, cái hãng lưng đối lưng ấy!”
Kappa? Tấn Tiểu Lỗi mà cũng mua áo nhiêu đó tiền? Không đời nào, với tính keo kiệt của người này mà nói nếu không mua áo ở ven đường thì thôi, làm gì có chuyện đi vào cửa hàng mua đồ.
Đặng Thiên Vũ lấy cái áo từ trên tay Tấn Tiểu Lỗi qua nhìn một chút, logo đúng là lưng tựa lưng thật, nhưng là hai người đứng dựa vào nhau. Chảy mồ hôi hột, cái này logo anh đã từng thấy qua. Ở gần một cửa hàng di động của anh từng có một cửa hiệu tên là “Quần áo hàng hiệu quốc tế” – nói thẳng ra là hàng nhái. Áo thun trong cửa hàng đó thường thường treo . đồng khuyến mãi cực lớn, cho nên cái áo này kiểu này bán . đồng là đắt rồi.
Bất quá chuyện này cũng chưa là gì, điều khiến Đặng Thiên Vũ thực sự đau lòng còn ở phía sau.
Đó là… khi đèn xe chiếu sáng, anh mới phát hiện ở lưng ghế có cái gì đó ánh ánh, nhìn lỹ một chút trên ghế, trên trần xe, trên cửa chỗ nào cũng có.
Đây là cái gì? Đặng Thiên Vũ đưa tay sờ một chút mới phát hiện… là lúc nãy bắn ra… dịch thể của đàn ông. Lúc làm tình anh luôn mang bao nhưng Tấn Tiểu Lỗi thì không, chưa kể lực bắn của hắn rất mạnh, hai người lại thay đổi vài tư thế nên có dính lung tung cũng không phải lạ.
Tiêu đời. Kiểu này làm sao anh đi rửa xe được chứ… Vừa nghĩ đến nhân viên mở xe ra rửa sẽ nhìn anh bằng ánh mắt gì…
Tấn Tiểu Lỗi bắn ra tinh, anh muốn ói ra máu!
Bởi vì lúc đó dục vọng tới quá nhanh, quần áo và giày của Đặng Thiên Vũ là vừa làm vừa cởi. Đêm tối đen như mực trong khi cửa xe còn mở nên trời mới biết mấy thứ kia bị ném ở chỗ nào rồi. Bây giờ làm xong, hai người tỉnh táo một chút mới nhớ ra cần phải tìm quần áo.
Thấy áo rồi anh lại đi tìm quần, trên xe tìm mãi không thấy, xung quanh xe thì đen thui nhìn không được.
Biến cố này khiến Đặng Thiên Vũ hoàn toàn trần trụi, chỉ mang mỗi đôi tất ngồi đằng sau nhìn cái áo rách của mình ngẩn người.
Rốt cuộc Tấn Tiểu Lỗi cầm đèn pin trên xe xuống tìm một chút, ở dưới gầm xe tìm thấy đôi giày da của Đặng Thiên Vũ. Mặc dù bị dính rất nhiều cát nhưng hắn vẫn chịu khó giũ cho sạch.
Nhìn thấy quần của anh bị gió thổi mắc vào cành cây gần đó, hắn kéo quần xuống nhưng không cẩn thận làm cây kéo rách một đường. Cho dù Tấn Tiểu Lỗi da mặt dày thật nhưng lúc này hắn cũng có chút khó xử. Trong lúc kích động xé nát áo người ta thì thôi, giờ còn kéo rách cả quần, chẳng lẽ thật sự muốn Đặng Thiên Vũ ra đường mới được?
Mặc dù hắn khá thích ức hiếp người này, nhưng không có nghĩa muốn làm anh mất mặt.
Hắn thích nhìn tên khó hầu này bị mình chọc giận. Thế nhưng giờ Đặng Thiên Vũ đã tức đến muốn ói ra máu, không thể làm quá được nữa. Tấn Tiểu Lỗi cũng không biết làm sao, vội vàng đưa quần qua cho Đặng Thiên Vũ.
May là cái quần màu đen nên Đặng Thiên Vũ không nhìn thấy được. Tính mặc vào thì anh mới phát hiện… không tìm lấy quần lót. Cuối cùng cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể sọt thẳng vào luôn. Dù thắt lưng vì vận động mạnh có chút đau nhức nhưng Đặng Thiên Vũ vẫn cố đứng lên mặc quần vào, đúng lúc đó thì anh nhận ra ống quần ở trên đùi có một vết rách rất dài.
Rốt cuộc, Đặng Thiên Vũ sụp đổ. Vốn là vận động quá độ, lại bị đả kích liên tiếp, anh ngã vào ghế sau không động đậy.
Nguyên bộ LV này cũng phải hơn một vạn đồng. Lúc mua cũng là cắn răng mua lấy, bình thường anh không dám mặc vì tiếc sợ nhỡ có chuyện gì. Giờ thì cả bộ đều rách cả, nhìn thấy quần áo lại nhớ đến tiền, bi ai tràn đầy cõi lòng khiến nước mắt phải chảy ra.
Mặc dù Tấn Tiểu Lỗi cũng chỉ mặc một cái quần, nhưng chí ít là một cái quần lành lặn. Còn Đặng Thiên Vũ thì sao? Từ áo đến quần đều rách. Nhìn thấy bộ dạng của Đặng Thiên Vũ lúc này, Tấn Tiểu Lỗi cảm giác nếu để cho người ta thấy thì ai cũng sẽ nghĩ hắn vừa cưỡng hiếp Đặng Thiên Vũ xong.
Ở cạnh biển nên khu này gió rất to. Hai người bọn họ cũng không thể làm xong rồi ngồi đây đợi trúng gió được, cần phải đi về.
Có điều Đặng Thiên Vũ vẫn cứ ngẩn người, Tấn Tiểu Lỗi chỉ còn cách lấy chìa khóa rồi tự mình lái. Với tình hình này thì không thể mang Đặng Thiên Vũ về chỗ mình được — Hắn chỉ có vài bộ đồ y chang nhau, nếu bắt Đặng Thiên Vũ mặc thể nào người này cũng phải khóc tiếp.
Cho nên Tấn Tiểu Lỗi ngồi ở ghế lái, quay sang hỏi Đặng Thiên Vũ nhà anh ở đâu. Đáng tiếc người kia vẫn chìm đắm trong đau khổ, căn bản không để ý đến hắn.
May mà Tấn Tiểu Lỗi lái xe quen, nhìn thấy trên xe có GPS cũng an tâm. Khởi động ô tô xong hắn mở GPS ra, chỉnh chỉnh mấy cái thì thấy được dấu hiệu nhà trên màn hình. Hắn biết ngay mà. Rất nhiều người cài đặt địa chỉ nhà của mình làm mặc định để phòng trường hợp đi đến chỗ lạ, đến lúc về không biết đường thì chỉ cần ấn nút là có thể tìm được đường quay về.
Hắn lái xe dựa theo chỉ dẫn của GPS ra đường, hướng về phía nhà của Đặng Thiên Vũ.
BMWs à… Xe xịn nhỉ, lái êm hơn hẳn so với chiếc vận tải nhà hắn.