Huỳnh Ni đưa ra ý kiến “như vậy có hai điểm chúng ta phải làm được, một là dụ hắn rời đi, hai là bảo vệ con tin nếu hắn đánh trở về cho đến khi người bên cảnh sát đưa được con tin rời đi an toàn hoặc là chúng ta phải tự mình hộ tống con tin đi”
“...”
Ba người bàn đến bàn lui, đến khi bên ngoài đi vào đêm mới chấm dứt.
Trung tướng Hàm Hậu Hùng ngồi trong phòng làm việc ở tầng ba, âm trầm nhìn ra sân bay. Chiếc AF đang lao nhanh trên đường băng, bên ngoài trên đầu máy bay ngồi đó một thành viên của đội dị nhân số , xếp hạng thứ hai trong các đội tinh anh của Cục Phòng Vệ Hiện Tượng Siêu Nhiên.
Hắn ta tên là Hồng Luân, một thành viên có thể tự chủ bay trên không trung của đội bảy, sau khi nhận được yêu cầu hỗ trợ từ đội gửi về tổng bộ, hắn chính là người được cấp trên lựa chọn đi đến hỗ trợ Quách Hàn.
Đội nhiều lần để thoát Nhiễm Nam và các quái vật khiến họ nhận ra điểm yếu của họ chính là tốc độ bay. Mọi thành viên của Cục Phòng Vệ đều được trang bị thiết bị tên là JetPack đeo ở lưng, có động cơ phát hỏa để giúp người mang bay lên không nhưng tốc độ lại khá chậm so với Nhiễm Nam.
Với tốc độ của trực thăng hay các chiến cơ loại thường tốc độ không theo kịp Đa Diên, Quách Hàn yêu cầu hỗ trợ một hai thành viên có thể bay nhanh đến trợ giúp. Hắn không hề yêu cầu chiến cơ hay máy bay siêu thanh gì cả. Việc yêu cầu máy bay siêu thanh chính là do Hồng Luân đề nghị, còn vì sao lại đòi hỏi như vậy ư? vì để chiến đấu với kẻ địch? Không.
Đơn giản là Hồng Luân không muốn đi bằng đường bộ từ nơi đội bảy đến tỉnh Tây Ninh, cũng không thích tự mình bay đi, hắn khoái cảm giác tốc độ vì vậy đòi một chiếc chiến cơ siêu thanh để đi cho nhanh, cho mát mẻ mà thôi. Chính vì vậy hắn không vào khoang lái để ngồi mà mạo hiểm ngồi trên đầu máy bay, đeo tai nghe, bật nhạc rock lên lắc lư hưởng thụ gió mát.
Hơn nữa với tình hình căng thẳng hiện tại của việc bắt con tin của Đa Diên, còn gì thích hợp để tranh thủ thời gian hơn là di chuyển bằng máy bay siêu thanh cơ chứ.
Nếu trung tướng Hàm Hùng Hậu mà biết lý do ông buộc phải điều động bảo bối máy bay siêu thanh của ông chỉ là do sở thích của một dị nhân, dám cá ông tức đến hộc máu mà chết tại chỗ mất.
Trước khi ra khỏi Thời Không Giới, nghĩ đến kẻ địch trang bị quá lợi hại, Nhiễm Nam đem Sổ Ước ra ước thêm trang bị lợi hại hơn nhưng lập tức thất vọng, hắn ước liên tiếp ba điều đều bị bốc hơi không thành hiện thực.
Điều một là một bộ giáp có mức phòng thủ cao hơn nhưng bộ hiện tại của nhóm - điều ước bốc khói biến mất.
Điều thứ hai vũ khí thần khí có sát thương cao hơn các vũ khí của hiện tại của nhóm cũng bốc khói biến mất.
Điều thứ ba công pháp tu luyện bất kỳ cao cấp hơn công pháp cao cấp nhất của nhóm cũng không thành.
Nhiễm Nam nhận ra một điều giới hạn của Sổ Ước đó là bất cứ thứ gì nó tạo ra để hoàn thành điều ước điều chỉ ở cấp độ cơ bản và chúng có thể tăng trưởng mạnh theo chủ nhân và thời gian lâu dài. Ví như mấy cái thần khí “Khí Bảy Màu”, mấy bộ thần trang bảo y, thần khí dạng súng của Meow Meow, tất cả điều như thế.
Cả ba điều ước đều thất bại, Nhiễm Nam đành lắc đầu, là mình quá đòi hỏi rồi, không sao, hắn vẫn có thần khí khác hỗ trợ mình đánh lại Đa Diên, mặc dù sát thương có thể không tăng nhưng có thể giúp cậu tăng lên khả năng chiến đấu.
Nhiễm Nam, Huỳnh Ni, Meow Meow đều vận dụng Ẩn Tinh Vật che dấu khuôn mặt sau khi rời khỏi Thời Không Giới.
Đi đến trước cổng đài truyền hình, nhìn vào tòa nhà cao năm tầng to lớn trước mặt, Nhiễm Nam có cảm giác tiếp theo đây sẽ là trận ác chiến dai dẳng chứ không dễ dàng rút lui được như đã dự định.
Bốn phương tám hướng đều có người dân hiếu kỳ vây quanh để xem, có vòng bao vây của quân đội lẫn cảnh sát. Vì để con tin an toàn nên họ đều án binh bất động. Lúc ban ngày vốn đã có đội giải cứu lẻn vào nhưng bị tên Đa Diên phát hiện, hắn điên lên đã giết mất một con tin khiến họ phải rút lui.
Sự việc nghiêm trọng đến trưa đã báo lên đội , Quách Hàn dẫn cả đội chuẩn bị trang bị đầy đủ, lẩn vào đoàn người bên ngoài đài truyền hình tỉnh. Hồng Luân thuộc đội biệt đội Chim Ưng dã sớm cưỡi máy bay siêu thanh từ ngoài biển vào, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng xuất hiện. Nhưng bọn họ vẫn chờ, chờ kẻ bị tên bắt cóc trong kia yêu cầu xuất hiện, chỉ cần ló mặt, họ sẽ hành động bắt hết cả hai bên, còn mạng sống con tin thì có đáng gì mà quan tâm?
Nhiễm Nam vốn đã sử dụng khả năng nhìn trộm xuyên không gian biết được vị trí căn phòng giữ con tin nhưng vẫn giả vờ giả vịt dẫn nhóm đi hỏi thăm người của đài truyền hình đang vây quanh bên ngoài. Cậu ta không muốn bị Ni gặng hỏi thì mệt lắm, nếu Ni biết hắn nhiều lần nhìn trộm cô tắm bằng khả năng này thì chắc ăn đòn mất.
Bây giờ là giờ tối.
Đa Diên đang vui vẻ trong phòng ghi hình và phát thanh các chương trình thời sự của đài truyền hình tỉnh. con tin thì bị hắn dùng dây điện tại chỗ trói thành một đoàn, không cựa quậy nổi. Bọn họ mắt hận trừng trừng nhìn tên Đa Diên đang đè một nữ phát thanh viên xinh đẹp ra bàn cưỡng hiếp.
Hắn vừa dữ tợn đâm thọt cô gái vừa thông qua một thiết bị khác gắn ở tai để theo dõi tình hình ở khắp nơi bên ngoài. Lần trước thiết bị y hệt như vậy đã rơi lại cùng phần đầu của hắn bị chém rụng, lần này là cái sơ cua của hắn.
Thiết bị này có tên Giác Âm Hình, là một thiết bị liên lạc, nó có thể kết nối với mấy con bọ ghi hình mà hắn thả ra hàng trăm con ở khắp các nơi trong ngoài đài truyền hình, truyền hình ảnh của chúng thẳng vào não bộ. Chính nhờ vậy mà hắn có thể phát hiện bất kỳ gió thổi cỏ lay xung quanh, làm lúc trưa đội giải cứu con tin thất bại thảm hại.
Kế hoạch của nhóm Nhiễm Nam rất đơn giản. Đầu tiên dẫn dụ Đa Diên ra ngoài, sau đó Nhiễm Nam và Ni sẽ cấp tốc giải cứu con tin. Nhiễm Nam sẽ ở lại đánh lạc hướng dây dưa tới khi Ni di chuyển con tin đến nơi an toàn. Sau đó cậu ta sẽ vừa thủ vừa khởi động Thời Không Giới Lệnh mở ra cổng không gian và trốn vào bên trong. Để cổng không gian hoàn toàn mở ra thì cần ít nhất mười phút, cậu ta phải cầm cự đủ lâu trước sự tấn công của Đa Diên mới thoát thân được. Lần trước bại lộ cổng không gian trước mặt con bướm quỷ cũng mất phút khởi động như thế, tuy nhiên tên bướm quỷ tự biết mình không đánh lại nên chỉ âm thầm đợi Thạch Cương chạy bộ đến hội hợp mới dám ra tay.
Sáu giờ ba mươi phút tối, cuộc chiến chính thức mở màn.
Meow Meow đẩy một viên cảnh sát cản đường ở trước mặt qua một bên, vượt qua dải băng phân cách tạm thời của cảnh sát và quân đội, dưới ánh đèn của trực thăng bay trên bầu trời chiếu xuống sân rộng của đài truyền hình, từ tốn đi vào cổng.
Cô đoạt lấy cái loa cầm tay từ một anh cảnh sát nào đó, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, duyên dáng đưa lên môi hét vào phía tòa nhà của đài truyền hình “Tên trong kia, mẹ ngươi đến rồi đây, thằng con tao nói mày ra đây thì nó mới xuất hiện, mày trốn trong nhà nó không tiện đi vào”
Cả trường lặng thinh.
Bà nội nó, cô gái cô bị điên rồi, hắn giết con tin bây giờ.
Cảnh sát trưởng và người chỉ huy bên quân đội đưa tay quẹt mồ hôi lạnh trên trán. Chị Hai, chị ở đâu ra định hại tụi tôi mất chức hay gì?
“Nhanh, ra bắt cô ta về, ai để cô ta lọt vào vậy? muốn bị cách chức cả lũ hả?” Cảnh sát trưởng xanh mặt quát nhân viên xung quanh.
Người bên quân đội còn nhanh hơn, một tốp năm người lính chạy ào ra bao vây Meow Meow lại, một người nén kinh ngạc khi không thể nhìn rõ mặt Meow Meow nói “đề nghị cô quay trở ra nếu không chúng tôi sẽ sử dụng vũ lực”.
Meow Meow cười ha hả, lè lưỡi lêu lêu một tiếng “kệ mấy anh, đố mấy anh bắt được em”. Tốc Phong Dực mở ra, Thú Y trên người cũng hiện lên ánh sáng màu xanh sẫm lờ mờ, cô nàng bay vút lên cao.
Thú Y biến hình thành cái đầm búp bê hoa văn da thú trong rất kỳ lạ hoang dại, lộ ra đôi tất da cũng từ Thú y biến ra. Meow Meow lơ lửng trên không để mọi người chiêm ngưỡng cái đùi thon dài mọng nước của cô, hét vào loa lần nữa “tên trong kia có nghe mẹ nói gì không, ra đây, trừ khi con tin an toàn, nếu không thằng con tao sẽ không xuất hiện”
Toàn trường ồ lên rồi im lặng nghe được cả tiếng dế mèn kiêu.