--- Lời Tác Thật ---
Hello, lại một chương sắc nặng. các đh thông cảm dời gót sang thienvadia hoặc google docs để đọc full nha
Link:
Hoặc:
điều chỉnh lại phân thành centimet nhé mina
--- Xem trước một đoạn ---
“Hộc hộc hộc”
Mr Fake trốn vào một góc khuất, tay vịn tường, cả người run rẩy. Từ trạng thái thủy tinh trở lại người thường, mấy chỗ bị đánh vỡ liền biến thành vết thương lồ lộ ra. May mà tất cả điều không sâu nhưng máu vẫn chảy khá nhiều khiến hắn đau đớn nhăn nhó, khó chịu vô cùng.
Tên ngoại quốc đầu trọc này trèo lên nóc một căn nhà tường, trần truồng nằm phơi nắng. Từng tia năng lượng li ti hấp thụ từ ánh nắng mặt trời nhanh chóng hấp thụ vào da thịt hắn. Mấy vết thương từ từ nhúc nhích.
“Fuc… Điệu này đến mai mới lành được thương thế đây” Mr Fake oán hận thầm nghĩ. Hừ, làm xong nhiệm vụ lần này, hắn phải tìm cho ra tên mập đó, giết mới hả giận hắn được.
Hừ, nếu hôm nay có đem theo vũ khí của hắn thì đâu có chật vật như vầy. Chỉ tại nó bự quá đem theo không tiện mà thôi, ai mà ngờ được đi cá độ đua ngựa cũng phải đánh nhau chứ. Mr Fake nhắm mắt nghĩ ngơi, tiếp tục cố gắng khôi phục vết thương.
…
Nhiễm Nam nghe tiếng còi xe cảnh sát hú ầm ĩ bên ngoài, mặt liền nhăn nhó.
Vèo.
Thần khí Khí bảy màu biến thành quả cầu thật to chở Nhiễm Nam đang ôm xác Hồng Nhan bên trong bay lên cao. Quách Hàn cùng mấy thành viên đội vừa chạy vào trong liền bất lực nhìn một tên dị nhân đang ôm một cô gái bay lên trời, càng bay càng cao. Hắn đấm một đấm thật mạnh, vỡ cả một mảnh gạch của cây cột bên cạnh.
“Mẹ nó chứ, từ ngày được điều đến Tây Ninh điều tra nhóm dị nhân Nhiễm Nam thì toàn là thất bại a” Quách Hàn nghiến răng trèo trẹo. Đội phó Tuấn Long vỗ vai an ủi hắn. Nỗi khổ này ai hiểu cho đội đây, cái kiểu này năm sau lại tiếp tục rớt hạng rồi, khéo mất luôn cái danh tinh anh nữa ấy chứ. Haizz… Tuấn Long thở dài.
mét…
Vù vù…
mét…
Vù Vù Vù…
mét…
Xả ra thật nhiều oxy từ Bao Tay Trữ Vật xong Nhiễm Nam lệ bắt đầu từng giọt lăn xuống má. Cảm nhận cơ thể Hồng Nhan ngày càng lạnh, nhìn năm vết thương lở loét máu chảy ướt đẫm trên người cô. Hắn cảm thấy càng ngày càng tức giận, càng ngày càng khó kiềm chế cơn giận ngút trời trong lòng mình.
“A” hắn hét lên thảm thiết, mây cũng bị âm thanh truyền khỏi quả cầu thần khí ra ngoài xua tan mây đi thành một vùng trống rỗng kỳ quan trên bầu trời.
Mệnh lực màu đỏ nhạt tuôn ra như thác đỗ từ đôi cánh tay hắn truyền vào người Hồng Nhan giữ lấy một hy vọng mong manh. Cố làm bản thân bình tĩnh lại Nhiễm Nam cấp tốc suy nghĩ.
...