--- Lời Tác Thật ---
Hello, lại một chương sắc nặng. các đh thông cảm dời gót sang thienvadia hoặc google docs để đọc full nha
Link:
Hoặc:
--- Xem trước một đoạn ---
Cũng đã hơn giờ khuya, dù không khí tết vẫn còn nhưng người già thì mệt sớm, bỏ lại hai anh chị Nguyễn Văn Chiến và bạn gái Thiện. Mẹ Chiến đi vào phòng ở tầng trệt nghỉ ngơi.
Bụp. Mẹ Chiến ngất tốt trên giường, mê man không còn biết gì nữa.
“Mai anh nói với mẹ định ngày qua nhà em hỏi cưới em nhé” Nguyễn Văn Chiến ánh mắt yêu thương nhìn Thiện. Cô thật xinh đẹp, tóc dài chấm lưng, khuôn mặt hiền lành, rất có nét người con gái ở quê nghèo miền tây. Tính tình lại cởi mở.
“Ừ, em yêu anh” Thiện đi tới ngồi dựa vào anh, cảm nhận hơi ấm của anh, nụ cười cô thật yên bình, ánh mắt vui tươi thể hiện cô rất hạnh phúc. Người đàn ông của cô là một chàng trai cứng cỏi, lại còn tu tiên, theo suy nghĩ của cô là vậy. “Anh ấy còn dẫn dắt cô tu luyện theo anh ấy nữa” Thiện thầm nghĩ, bất giác cười một cái như hoa nở ngày xuân.
“Anh cũng yêu em” Nguyễn Văn Chiến xoa đầu cô, đặc một nụ hôn nhẹ lên môi cô, anh nói “Để anh đi đóng cửa nẻo, đợi cậu chủ đến xông nhà xong thì mình đi ngủ nhé”.
“Dạ” Thiện nhu mì đáp, giọng nói muốn bao nhiêu đầm ấm có bấy nhiêu đầm ấm, dịu dàng mà ngoan ngoãn.
Tách… Tắt đèn tầng trên xong. Chiến đi xuống lầu tìm Thiện, anh định bụng sẽ bày dọn một ít bánh mứt lên bàn để một lát nữa vừa ăn bánh uống trà vừa trò chuyện với Nhiễm Nam. Anh đổi giọng cho là ấm áp nhất của mình gọi với xuống “Vợ ơi, em lấy ít bánh trái dọn lên bàn đi tí đãi cậu chủ”.
Không có tiếng trả lời nhưng có tiếng động, chắc là Thiện nghe anh nói nên đi đến tủ lấy bánh mứt ra. Mấy thứ này là hôm qua anh và cô cùng đi mua, trong tủ cất đủ các loại bánh mứt, thứ gì cần điều có.
Xuống lầu, ngồi lên ghế sô pha ở phòng khách, nhìn quanh một vòng không thấy cô đâu, mấy hộp bánh mua hôm qua vẫn còn y nguyên trên đầu tủ, anh hơi hụt hẫng, lên tiếng gọi “Thiện, em đâu rồi?”
“Thiện!”
“Thiện?...