Lúc anh tỉnh lại, cậu đã không còn ở bên.
Bác sĩ sau đó có tới, anh nhìn chăm chú vào cánh cửa thật lâu, trong khoảng thời gian đó không hề mở miệng.
Lúc cánh cửa mở ra, anh biết trong mắt anh khẳng định lộ ra nhiều tia hy vọng lắm, vậy mà khi anh nhìn thấy Từ Tiểu Thiêm, anh không cầm được việc nhắm mắt lại rồi đem toàn bộ cảm giác mất mát nuốt xuống.
“Bác sĩ Triệu nói anh phải nằm viện.’ Từ Tiểu Thiêm lẳng lặng đến gần.
Từ Đằng Đào mở mắt ra, cổ họng chua xót, nhưng vẫn mỉm cười: “ Không việc gì đâu.”
“Nghe nói là anh ta đưa anh tới....” Từ Tiểu Thiêm không thèm nhìn quanh phòng mà nói: “ Anh ta đâu?”
Từ Đằng Đào với thái độ gây sự của cậu ta hoàn toàn không thèm để ý đến, nhìn ra cửa vài lần, sau đó nhìn thẳng mà nói: “ Tiểu Thiêm, cậu ấy không nợ tôi, lại càng không thiếu cậu.”
Nghe xong câu nói đó, Từ Tiểu Thiêm yên lặng.
Một lát sau, cậu không giấu được đau khổ nói: “ Bây giờ, em trở thành kẻ thừa phải không?”
Từ Đằng Đào nghe vậy ngay cả cười cũng thật sự miễn cưỡng: “ Tiểu Thiêm, tôi nợ em ấy quá nhiều, tôi không muốn thiếu thêm nữa, tôi cũng rất tiếc.”
“Em thì sao?” Từ Tiểu Thiêm chẳng còn khống chế được lý trí nữa: “ Anh nói sẽ chăm sóc em, bây giờ liền buông tay sao?”
“Cậu vốn đã trưởng thành rồi.” Từ Đằng Đào cắn môi: “ Không cần để tôi nói thêm lần nữa chứ.”
Từ Tiểu Thiêm đứng lên, hít sâu vài lần, kiềm chế: “ Em vẫn nói câu nói đó, nếu anh ta không cần anh, em cần.”
Từ Đằng Đào nhìn cậu ta nổi giận đùng đùng đi về phía cửa, không có ý giữ lại.
Mọi việc trong nửa năm qua đều liên kết lại với nhau, hồi tưởng lại, một màn kịch mà ai nhìn qua cũng thấy ghê người.
Gương mặt Tần Tuấn ẩn nhẫn càng lúc càng hiện lên rõ ràng.
Nghĩ ngợi nhiều làm anh lo lắng không thôi.
Cửa mở ra, ánh mắt như biết cười của cậu xuất hiện.
Hai người, một trên giường, một ở cửa, tất cả đều cùng sửng sốt.
Tần Tuấn thấy hai người kia, mở miệng: “ A....Tôi quấy rầy à?”
Từ Tiểu Thiêm đẩy cậu ra, không quay đầu bước đi.
Tần Tuấn bị đẩy lùi nửa bước, nhìn ra cửa một chút, lại liếc về phía Từ Đằng Đào trên giường bệnh, do dự không biết nên bước vào hay không.
Nhìn cậu, Từ Đằng Đào hiểu được Tần Tuấn đang muốn duy trì khoảng cách với anh.
Hiện tại, anh sợ.
Anh sợ cậu rời đi, sợ đến mức hai tay bấu chặt vào chăn mạnh đến mức xương cốt đau đớn.
Cuối cùng, cậu bước tới, nụ cười có chút bất đắc dĩ, nói: “ Cậu ta sau nhiều năm thế tính tình vẫn ngày một kiêu căng ....”
“Thực xin lỗi......” Từ Đằng Đào nói.
Tần Tuấn lắc đầu, “Không quan hệ gì đâu.”bg-ssp-{height:px}
Từ Đằng Đào nghe được tâm toàn bộ run lạnh.
Không quan hệ, đúng vậy, lúc trước thì có nhưng hiện giờ cậu trực tiếp bỏ qua.
Không thèm để ý, cũng chẳng sao cả.
“Tôi giúp anh mua chút đồ ăn....” Tần Tuấn bỏ đồ ăn trong tay ra: “ Anh xem nên ăn uống nhiều hơn, anh khỏe nhanh thì cũng nhanh rời cái bệnh viện ngốc này đi.”
Từ Đằng Đào cố lôi hai từ trong cổ họng khô khốc : “ Cám ơn.”
“Không cần cảm ơn, ” Tần Tuấn lắc đầu, “Anh vẫn nên tự chăm sóc bản thân tốt hơn là được, hai ngày này tôi có việc nên không ở đây được, anh xuất viện thì nhắn cho tôi cái tin là để tôi biết nhé.”
Cơn đau đầu ập đến, Từ Đằng Đào cảm thấy toàn thân đau nhức.
“Anh đấy, nên tìm một học sinh của mình hoặc bảo Từ Tiểu Thiêm tới chăm sóc anh đi, đừng qua cưng chiều cậu ta...”Tần Tuấn vui đùa nói: “ Anh xem, bao nhiêu năm mà cậu ta cũng không chịu thay đổi tính tình....” Nói đến đây, cậu giống như nhớ đến điều gì đó, không nói thêm nữa, do dự nói: “ Thật có lỗi, tôi không quản được cái miệng này rồi.”
Từ Đằng Đào lắc đầu, trên mặt thản nhiên nói: “ Không có gì.”
Tần Tuấn xấu hổ cười cười, sờ sờ cái mũi, định mở miệng nói gì đó.
Từ Đằng Đào biết cậu đang muốn nói chào anh, trước khi cậu kịp nói ra anh liền lên tiếng: “ Thật xin lỗi em.”
Tần Tuấn “Sao?” một tiếng.
“Anh biết, chuyện trước kia không nên để em chịu đựng...” Từ Đằng Đào dồn hết sức lực nói: “ Anh đã tàn nhẫn với em, là anh không đúng.’
Tần Tuấn hơi bối rối, sau mới cười: “ Không sao, chuyện qua hết rồi.”
Cậu dường như muốn nói gì đó, lại ngập ngừng, sau cùng hướng anh mỉm cười nói tạm biệt, liền rời khỏi bệnh viện, để lại anh cùng mấy loại cháo cậu mua khi nãy.
Từ Đằng Đào nhìn cậu rời đi, mọi khí lực đều biến mất, anh suy sụp ngã xuống giường bệnh, đầu óc trống rỗng.
Kỳ thật hiện tại, cái gì anh cũng không có.
Tần Tuấn ngay cả nói thêm với anh vài câu cũng không muốn.
Ngay từ đầu, anh nghĩ cái gì anh cũng làm tốt, luôn nghĩ đến cuộc sống của người khác và của chính anh đều có thể xử lí tốt nhất, cho dù lúc cậu xuất hiện rồi nhanh chóng đến giai đoạn sống chung, người anh yêu nhất định sẽ cùng anh ở cùng một chỗ mãi mãi.
Vậy mà đến cuối cùng, anh lại mất người anh yêu.
Anh nghĩ, anh có thể chờ cậu trở về, nếu chờ không được, anh sẽ yêu người khascm anh còn có thể chúc phúc cho cậu, bây giờ anh phát hiện, mọi chuyện không thể thay đổi.
Anh không phải thánh nhân, anh vẫn muốn cậu trở lại bên cạnh anh.
Nhưng mà, giờ cậu không còn thương anh nữa.
Thời gian trôi qua nhanh như vậy, người yêu thật sự của anh đã không còn thương anh nữa.
Có lẽ đây là báo ứng.
Trừng phạt anh, bỏ quên tình yêu, mãi mãi mất đi người mình yêu.
Con người là vậy đấy, lòng tham không đáy.