Quả nhiên hôm sau Từ Đằng Đào lại ghé quán cà phê, Tần Tuấn cũng ăn một ít đồ ăn anh mang đến, cảm ơn lại tặng kèm mấy nụ cười tươi.
Người kia vừa đi, Tần Tuấn mang hết đồ ăn đó đem cho Đái Hải, anh ngó thấy toàn món mình thích ăn, sờ sờ cái cằm mấy ngày không cạo nói: “ Tôi cảm thấy cậu yêu tôi quá sâu sắc.’
Tần Tuấn liên tục gật đầu, “Tất nhiên, đại gia, bây giờ anh nhìn ra cũng chưa muộn đâu.”
Đái Hải cũng không them nhìn cậu nữa, đem toàn bộ mấy món thơm lừng đó dốc hết vào bụng.
Tần Tuấn nhìn anh, đột nhiên hiểu được tâm tình của Uông Uông lúc đút cậu ăn, giống như một kẻ đã mất toàn bộ hy vọng trong cuộc sống thì ngay cả ăn cũng không muốn, chỉ sợ hình như anh ta cũng đang như vậy …. Nhưng Đái Hải vẫn có thể ăn, vẫn có thể nói chuyện, cậu biết anh cũng rất vẫn vả nhưng mà cảm thấy vẫn còn một hy vọng trước mắt thì vẫn nên vui mừng.
Tần Tuấn không định hỏi chi tiết chuyện của Đái Hải, mỗi người đều có chuyện thương tâm giấu tận đáy lòng, không bao giờ có ý muốn để người khác biết được, chỉ là đôi khi bản thân họ trộm nhấm nháp lại thôi cũng đã khiến lục phủ ngũ tạng của họ đau đớn tột cùng rồi.
Cũng như cậu, cũng vì quá yêu mà nhớ đến mùa đông năm nọ, mọi chuyện đều đã qua, cũng đã chôn chặt, nếu sau này xuất hiện định mệnh của cậu, có chết cậu cũng sẽ không hồi tưởng lại quá khứ.
Có người nói, bản thân mình dùng tâm nhìn thế giới này như thế nào, thế giới này cũng dùng tâm đó nhìn vào mình.... Tần Tuấn cảm thấy hiện tại cậu nên chôn vùi quá khứ đi, cố gắng làm người sống thật tốt tiếp tục đi về phía trước.
Mọi người là có thể tha thứ, người khác tha thứ cho mình, chính mình tha thứ người khác, nếu cứ để mọi chuyện rối rắm sai lầm sẽ chỉ hủy hoại chính bản thân của mình, huống chi, người kia lại có ơn với mình.
Tần Tuấn không định tiếp tục tránh né nữa, đối với tình yêu dành cho Từ Đằng Đào cho dù sẽ mai một đi, nhưng cảm tình vẫn còn, không cách nào gặp anh với bộ dáng tiều tụy, nếu cậu chính là nguyên nhân, mà anh ngoài cậu ra sẽ không thể yêu bất cứ ai khác, hai người có thể sẽ lại cùng một chỗ hay không, nếu cậu không ngại ngần, mà cơ hội lại xuất hiện thì sao không thử một lần nữa?
Từ Tiểu Thiêm lại tới, uống rất nhiều rượu, buổi tối xông vào quán cà phê, khiến mọi người nghĩ cậu ta đến đây gây sự.
Không nghĩ rằng cậu ta cực kỳ trấn tĩnh đi đến trước mắt Tần Tuấn nói: “ Tần Tuấn, so với tôi, anh may mắn nên gặp anh ấy trước tôi, để anh ấy sớm yêu anh nên anh mới chiến thắng, tôi không thể tranh thời gian với anh. Nhưng mà, nếu anh không làm anh ấy hạnh phúc, thì cứ tin rằng một ngày nào đó tôi sẽ cướp được anh ấy.”
Tần Tuấn nhìn cậu ta, rồi nhìn về phía sau cậu ta, Từ Đằng Đào từ góc bên cạnh đi ra, nhìn Từ Tiểu Thiêm, thản nhiên nói: “ Cậu về đi.”bg-ssp-{height:px}
Từ Tiểu Thiêm không có vẻ bất ngờ, mắt đỏ lên nói: “ Đằng Đào, em so với anh ta vĩ đại hơn, thành công hơn, em biết điều này không thể là lý do để anh yêu em, nhưng mà, em yêu anh so với anh ta cũng không hề ít hơn mà? Chẳng lẽ đến lúc này anh ta còn quan trọng đến mức đó sao?”
Từ Đằng Đào lắc đầu, vẫn thản nhiên như trước nói: “ Tôi không biết trước hay sau này sẽ có điều gì xảy ra, tôi chỉ biết muốn cùng em ấy sống cùng nhau cả đời, còn người khác, chỉ là khách qua đường.”
“Em là khách qua đường?” Từ Tiểu Thiêm mắt trừng lớn.
“Cậu là khách qua đường......Cậu đã lớn đã có thể bay ra không gian chính mình, mà tôi cũng chỉ muốn ở trong không gian của tôi mà thôi.”
“Không gian của em không thể xuất hiện trong không gian của anh sao?” Từ Tiểu Thiêm dùng sức nói quá mức, cảm giác như đang hét lớn.
Từ Đằng Đào lắc đầu, “Nó đã sớm là của người khác.”
Tần Tuấn nãy giờ vẫn một mực đứng bên cạnh nghe hai người họ nói chuyện, nghe đến đó thì cười cười, rút một điểu thuốc châm lửa, mắt nhìn về khác, trong mắt thạnh đạm, trừ bỏ ý cười hơi bất lịch sự ra thì cái gì cũng không có.
“Tần Tuấn, anh vẫn còn thương anh ấy sao?” Từ Tiểu Thiêm đột nhiên hướng Tần Tuấn hỏi.
Tần Tuấn quay đầu lại nhìn cậu ta, ý cười trong ánh mắt dần dần tắt lịm, nhìn thoáng qua Từ Đằng Đào, anh cũng gắt gao nhìn cậu.
Cậu đột nhiên cười thành tiếng, tiếp theo nói giọng hơi mỉa mai: “ Già rồi. …. Sao có thể giống cậu nói không yêu hay không thương nữa, nói thật nhé, lúc này nói mấy từ đó khiến tôi có chút ngượng ngùng, không thể giống tuổi trẻ như cậu được....”
Cậu lại hít một hơi thuốc, thay đổi thành tư thế thoải mái dựa vào quầy bên cạnh tường, thản nhiên nói: “ Tôi bây giờ ở tuổi này rồi, chỉ còn lại chút năng lực sống thôi.”
Lúc cậu nói, mắt hơi cúi xuống, hàng lông mi đen dày dưới ánh đèn làm cho cậu mất đi vài tia ôn hòa, trên gương mặt lộ vẻ vô vị xen với lạnh lung.