Nhất thời có phần xấu hổ, Vân Thiên Mộng lập tức theo phản xạ không nghĩ ngợi gì liền lấy tay che đi nhành cỏ bốn lá kia, không cho Sở Phi Dương nhìn thấy kĩ thuật thêu bết bát của mình.
"Ai da. ." Lại quên mất chiếc kim thêu nhỏ xíu vẫn còn đang cắm trên tấm lụa, không cẩn thận đã đâm vào đầu ngón trỏ, đau nhói khiến Vân Thiên Mộng than nhẹ, cặp mi thanh tú lập tức cau lại. . .
"Chẳng cẩn thận gì cả!" Thấy vẻ thất thố hiếm có của Vân Thiên Mộng lúc này, Sở Phi Dương thấp giọng trách cứ, đồng thời cũng nâng tay phải của nàng lên xem, thấy đầu ngón tay trắng hồng xuất hiện một hạt máu đỏ tươi, không nghĩ ngợi gì thêm ngậm luôn vào trong miệng. . .
Nhất thời, bầu không khí trong phòng yên tĩnh đến cực điểm, mặt Vân Thiên Mộng đỏ lên, nhìn ngón tay nàng bị ngậm trong miệng Sở Phi Dương, mà lúc này hai hàng lông mày của Sở Phi Dương đã buông lỏng, toàn bộ lực chú ý vẫn đang tập trung hết lên đầu ngón tay nàng, dường như trời sập cũng không quan trọng bằng ngón tay của nàng vậy. Điều này khiến nội tâm Vân Thiên Mộng nảy sinh một thứ cảm giác kì diệu, không khỏi vội rút tay của mình ra, giấu luôn vào trong tay áo, mặt mũi đầy vẻ xấu hổ nhìn ra ngoài cửa sổ. Cảnh đêm mông lung mờ ảo, nổi bật lên là ánh trăng sáng nhưng lạnh lẽo, theo thời gian, nhưng xao động trong lòng bắt đầu bình tĩnh lại, chỉ có điều cảm giác nóng bỏng trên mặt vẫn không tan đi, khiến nàng âm thầm thở dài, tự trách mình quá sơ ý, chủ quan.
"Haiz!" Đúng lúc này, Sở Phi Dương lại hơi thở dài, cặp mắt đen láy, sáng lấp lánh nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Mộng, mang sự chuyên chú trước nay chưa từng có, giống như muốn khắc ghi bóng dáng của Vân Thiên Mộng vào sâu trong tâm trí.
Vân Thiên Mộng lại giả bộ như không thấy dáng vẻ của hắn lúc này, nhét thẳng khăn thêu trong tay vào trong đống vải, quay lại kiểm tra một lần xác định là Sở Phi Dương không thấy được kĩ thuật thêu sứt sẹo của mình mới ổn định lại tâm thần, nâng mắt nhìn Sở Phi Dương, cười mỉa mai: "Tướng gia cũng có lúc than thở cơ à?"
Một kẻ ngay cả Thái Hậu cũng không để vào mắt, Vân Thiên Mộng thật đoán không ra có chuyện gì có thể khiến Sở Phi Dương than vắn thở dài như thế, trừ phi. . ."
Ánh mắt không khỏi quét về phía tấm khăn thêu đã bị vùi trong đống vải, trong mắt Vân Thiên Mộng xẹt qua một tia chột dạ, lại tự an ủi mình, hắn chắc sẽ không vì một chuyện nhỏ như thế mà thở dài chứ?
"Lạc Thành bùng phát ôn dịch, nàng biết chứ?" Nhìn Vân Thiên Mộng, Sở Phi Dương nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Nghe hắn hỏi như thế, Vân Thiên Mộng khẽ gật đầu, chuyện ôn dịch sớm đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ của kinh thành, nàng lại sinh ra trong gia đình quan lại sao có thể không hay biết cho được?
Chỉ là không biết là chủng bệnh gì, chỉ biết dân chúng vừa nghe đến loại ôn dịch này đã sợ mất mật, ngay cả thị vệ của Tướng phủ mấy ngày nay cũng đã nhiều hơn gấp mấy lần, có lẽ là Vân Huyền Chi lo lắng ôn dịch sẽ lan vào Tướng phủ mới tăng cường đề phòng, ngăn chặn người ngoài thừa cơ trốn vào Tướng phủ.
"Vì sao lại nói những việc này với ta? Chẳng lẽ đã tìm ra đối sách rồi sao?" Hơi nhíu mày, cặp mắt của Vân Thiên Mộng nhìn thẳng vào mắt Sở Phi Dương, chỉ thấy trong cặp mắt sáng đen láy kia chỉ có bóng dáng của mình, ánh nhìn sâu sắc ấy lại khiến tim nàng nhảy lên, một cảm giác bất an lập tức đánh lên não, muốn khống chế cảm giác kia, lại để nó trượt khỏi tầm tay.
Sở Phi Dương bật cười lắc đầu, cầm lấy hai bàn tay của nàng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay nõn nà mịn màng, nhẹ giọng dặn dò: "Trong khoảng thời gian ta không ở đây, nàng phải cẩn thận gấp bội, nếu có chuyện gì xảy ra phải lập tức bảo Tập Lẫm nói cho ta biết!"
Nghe hắn nói như vậy, hai hàng lông mày của Vân Thiên Mộng lập tức nhướng lên, lòng lại bắt đầu lo lắng, hỏi: "Chẳng lẽ chàng phải đi Lạc Thành?"
Thấy Vân Thiên Mộng nghe cái đã hiểu, Sở Phi Dương lại khổ sở cười cười, đã biết không có chuyện gì có thể gạt được đầu óc tinh tế mẫn tiệp của nàng, mình mới chỉ lộ ra vài câu, liền bị nàng đoán được ngay, trước mặt nha đầu này, hắn đúng là chẳng có tí nội hàm nào cả.
Nhưng khi thấy bộ dạng cười ra tiếng của hắn thì Vân Thiên Mộng lại mạnh mẽ rút hai tay về, cặp lông mày đen nhánh thanh tú nhướng lên: "Giờ là lúc còn chưa biết là bệnh gì mà chàng cũng liều lĩnh đến, vạn nhất xảy ra chuyện gì, chàng đã từng nghĩ đến hậu quả chưa? Huống hồ, chàng không phải thái y, không hiểu y thuật, có đến đó thì chỉ sợ cũng là hữu tâm vô lực, nói không chừng còn nguy hiểm đến tính mạng của mình. Lý do chàng làm vậy là gì, mà ngay cả tính mạng cũng không để ý?"
Vân Thiên Mộng cũng không biết trong mắt nàng lúc này đầy vẻ lo lắng, trong lời nói đầy trách cứ kia chan chứa sự xúc động ít có, những điều này rơi vào trong mắt Sở Phi Dương làm hắn vô cùng sung sướng, vươn tay ra nắm lấy cổ tay nàng, dùng sức một cái liền kéo Vân Thiên Mộng vào trong ngực, một tay ôm lấy eo nhỏ của nàng, cặp môi mỏng nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai: "Ta sẽ cẩn thận. Huống chi lần này cũng có thái y đi theo, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì cả. Cứ cách ba ngày ta sẽ viết thư báo bình an cho nàng, nàng cứ yên tâm."
"Ai bảo ta lo lắng?" Hai má dán lên lồng ngực ấm áp kia, Vân Thiên Mộng vẫn mạnh miệng không chịu thừa nhận nỗi lo lắng ngồn ngang trong lòng mình, trong đầu lại nhanh chóng suy nghĩ, ngẩng đầu lên nhìn Sở Phi Dương, đề nghị: "Nếu như chàng nhất định phải đi Lạc Thành thì không bàng hãy mời cả Tiểu Nhiếp đại phu của Vinh Thiện Đường đi cùng. Mặc dù không vào cung làm thái y nhưng y thuật của hắn rất giỏi, còn có y đức tốt, nếu hắn đến Lạc Thành, nhất định có hi vọng!"
Nghe Vân Thiên Mộng đề nghị, Sở Phi Dương lại yên tâm nở nụ cười, sau đó nói tiếp: "Hôm nay ta đến đây cũng chính là vì muốn mượn nàng người này. Mặc dù địa vị của Vinh Thiện Đường trong lòng các quý tộc kinh thành chẳng đáng là gì, nhưng tên tuổi của Tiểu Nhiếp đại phu trong lòng dân chúng lại rất được hoan nghênh, người như vậy mà đến Lạc Thành tất nhiên là hữu dụng hơn những thái y đã quen với cuộc sống an nhàn sung sướng trong cung mà quên đi cái gì là nhân tâm của thầy thuốc rồi. Chỉ có điều, Mộng Nhi tiến cử người này, phải chăng còn có tư tâm khác nữa?"
Nói xong cặp mắt chứa đựng ý cười giảo hoạt của Sở Phi Dương lập tức nhìn chằm chằm vào Vân Thiên Mộng, tựa hồ đã sớm ngờ tới dụng tâm của Vân Thiên Mộng.
Mà Vân Thiên Mộng cũng mở to hai mắt nhìn về phía Sở Phi Dương, trong mắt không có ý trốn tránh hay giấu diếm, đáy mắt là vẻ thành thật thẳng thắn mà Sở Phi Dương yêu nhất, Vân Thiên Mộng rất ít khi biểu lộ ra như vậy trước mặt người ngoài, điều này càng làm cho Sở Phi Dương thêm trận trọng, chỉ có thể dùng buổi tối cuối cùng này yên lặng ôm lấy nàng, nói ra tất cả như suy tính trong lòng mình: "Ta cùng ông nội cùng đi lần này, hôn sự sẽ có vú Thượng Quan chuẩn bị thỏa đáng, gần đây lòng dân ở kinh thành rất bất ổn, nếu không có chuyện gì quan trọng thì vẫn nên ở trong Tướng phủ thì an toàn hơn. Mộng Nhi, ta biết nàng lo lắng cho Khúc Phi Khanh, nhưng bây giờ là thời kì không an toàn, chuyện của Khúc Phi Khanh hãy để sau này rồi tính, nàng chỉ cần bảo vệ mình cho thật tốt thì ta mới an tâm được, hiểu không?"
Vân Thiên Mộng lặng yên nghe Sở Phi Dương sắp xếp, thỉnh thoảng lại gật đầu một cái, chỉ là lại phát hiện trong lòng Sở Phi Dương chỉ có lo lắng cho nàng, mà hoàn toàn không để ý đến nơi xảy ra ôn dịch mà hắn sắp đến còn nguy hiểm hơn mấy trăm lần, liền lên tiếng nhắc nhở: "Trong triều chẳng lẽ không nhận được bất cứ tin tức gì liên quan đến ôn dịch sao? Mà ngay cả bệnh trạng thế nào cũng không rõ?"
Nếu đã biết bệnh trạng thì có lẽ nàng còn có thể giúp đỡ một chút.
Nhưng Sở Phi Dương lại lắc đầu, có chút tiếc nuối: "Không có! Bệnh dịch lần này tới quá đột ngột, tốc độ lây bệnh lại quá nhanh, ngay cả đại phu trong Lạc Thành đều đã nhiễm phải dịch bệnh mà chết rồi, giờ này dân chúng ở những thành trấn lân cận tránh đi còn không hết, nào có đại phu nào nguyên ý tiến vào Lạc Thành xem bệnh cứu người chứ?"
Vân Thiên Mộng nghe hắn nói như thế, sắc mặt càng thêm nghiêm trọng, trong mắt đầy vẻ nghiêm túc, nói: "Đến Lạc Thành rồi, chàng nhất định phải cho người gửi thông tin về bệnh trạng lại cho ta!"
Sở Phi Dương thấy vẻ mặt nàng như thế, biết nàng là vì quan tâm mình, trong lòng không khỏi rung động, sắc mặt có chút kích động, vô cùng nghiêm túc cúi đầu xuống, kề sát vào khuôn mặt của Vân Thiên Mộng, nhìn thẳng vào cặp mắt của nàng, thời gian cứ thế trôi qua, cặp môi mỏng kia mới chậm rãi nói: "Yên tâm, nhất định sẽ không để nàng phải lo lắng. Chỉ là Mộng Nhi quan tâm như vậy, thật làm ta thụ sủng nhược kinh, nếu có thể. . . Á ôi. . ."
Có vài câu nói bắt đầu có xu hướng ngả ngớn, liền bị Vân Thiên Mộng hung hăng giẫm một cái, động tác bất ngờ làm Sở Phi Dương kêu thành tiếng, đổi lại Vân Thiên Mộng nhìn hắn chằm chằm.
Nhìn Vân Thiên Mộng có vẻ đã nhìn thấu ý nghĩ xấu xa của mình, Sở Phi Dương lại chẳng cảm thấy xấu hổ chút nào, khóe môi ngược lại dẫn ra một đường cong, tay thoáng dùng sức một cái, thân thể Vân Thiên Mộng lập tức dán chặt lấy hắn, nhưng chỉ im lặng ôm lấy nàng, hai người đều không nói gì thêm nữa.
Dưới mũi phảng phất hương thơm ngát tự nhiên do thân thể nàng tỏa ra, khiến Sở Phi Dương không khỏi chậm rãi nhắm lại hai mắt, hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh hiếm hoi của hai người.
Mà Vân Thiên Mộng cũng vươn tay ôm lấy hông của Sở Phi Dương, trong lòng vẫn còn lo lắng, nhưng biết hắn nhất định sẽ chăm sóc bản thân mình tốt nên cũng cụp mi, yên lặng áp vào lồng ngực ấm áp kia, trân trọng từng chút từng chút khoảng thời gian bên nhau ít ỏi này.
"Mộng Nhi, chuyến này sợ là ta phải ở lại Lạc Thành một thời gian, nàng có quà gì tặng ta không?" Nâng mắt, Sở Phi Dương nhìn mảnh khăn đã bị Vân Thiên Mộng giấu đi chỉ lộ ra một góc nhỏ, trong mắt đầy ý cười mà hỏi.
Nghe ra ý cười trong giọng nói của Sơ Phi Dương, trên mặt Vân Thiên Mộng hiện lên tia túng quẫn, bắt được nụ cười yếu ớt trên khóe miệng của Sở Phi Dương thì trong lòng lập tức cảm thấy tức giận, buông hai cánh tay đang ôm lấy hông của hắn, cười cười mở miệng: "Cái ôm này là quà chia tay tốt nhất rồi."
Nói xong Vân Thiên Mộng liền cười giảo hoạt, khoảnh khắc ấy, mắt nàng sáng như sao, xán lạn, rực rỡ và tươi đẹp, lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện, đáy mắt có vẻ tinh nghịch lấp lánh, nét ửng hồng trên hai gò mà còn chưa tán đi khiến Sở Phi Dương kìm lòng không được mà cúi đầu xuống, trong lúc nàng kinh ngạc mà bắt lấy cặp môi đỏ mọng kia, hôn nàng mang theo một chút trừng phạt.
Không giống với hai lần "chuồn chuồn đáp nước" trước đó, ý loạn tình mê khiến Sở Phi Dương siết chặt vòng tay, để Vân Thiên Mộng lập tức dán chặt trước ngực của hắn, cặp môi dần dần làm sâu sắc thêm nụ hôn, không thỏa mãn với nụ hôn đơn thuần là môi kề môi nữa, giống như là khẳng định chủ quyền với Vân Thiên Mộng vậy, cặp môi mỏng hơi lành lạnh trằn trọc ma sát trên đôi môi đỏ mọng của nàng, thừa dịp nàng hít thở không thông khẽ mở miệng liền tấn công thần tốc, thuận lợi đoạt lấy thành trì vốn thuộc về hắn, không để Vân Thiên Mộng thời gian tỉnh táo lại, cứ như vậy thưởng thức vị thơm ngọt của nàng.
Mà Vân Thiên Mộng thì trợn mắt nhìn động tác đột ngột này của Sở Phi Dương, thấy hắn càng ngày càng "to gan", hai tay vốn đã sẵn sàng véo lấy hông hắn một cái thật đau, chỉ là thấy hắn giờ phút này hai mắt khép hơn, hai đầu lông mày hơi nhắn lại, vẻ mặt chăm chú, trân trọng, trong lòng không khỏi rung động, không đành lòng, hai tay thành ra ôm lấy hông của hắn, chậm rãi nhắm lại hai mắt, cặp môi có ý đón lấy – truyền đạt cho hắn biết tình ý của nàng.
Một lúc sau Sở Phi Dương mới lưu luyến rời đôi môi của Vân Thiên Mộng ra, một tay nhẹ nhàng đặt lên mái tóc đen của nàng, kéo nàng vào trong ngực mình, tiếng tim đập hơi loạn làm thần chí đã hơi lơ mơ của Vân Thiên Mộng lập tức khôi phục bình thường nhưng nàng không mở miệng trách cứ, chỉ im lặng lắng nghe, ít khi có lúc Sở Phi Dương không khống chế được cảm xúc như vậy.
"Ta để Tập Lẫm ở lại bên cạnh nàng, nếu như có chuyện gì xảy ra, nhớ phải cho Tập Lẫm dùng bồ câu đưa tin, đừng dấn thân vào nguy hiểm!" Nhớ tới sự liều lĩnh của Vân Thiên Mộng, Sở Phi Dương cảm thấy vẫn nên dặn dò một tiếng thì an tâm hơn.
Nhưng Vân Thiên Mộng nghe hắn nói như thế thì mạnh mẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt đã khôi phục lại vẻ lạnh lùng bình tĩnh, chỉ thấy trong mắt nàng là sự không đồng ý, kiên quyết cự tuyệt: "Bên cạnh ta không thiếu người, bên cạnh chàng mới cần người tín nhiệm, Tập Lẫm đi theo chàng ta mới an tâm."
Mặc dù có thêm thị vệ cũng không ngăn cản được bệnh dịch tấn công, nhưng có nhiều người ở bên cạnh Sở Phi Dương vẫn đảm bảo hơn.
Nhìn vẻ lo lắng nơi đáy mắt của Vân Thiên Mộng, Sở Phi Dương không lên tiếng nữa, chỉ lấy một khối ngọc bội màu xanh biếc đặt trong lòng bàn tay của nàng, sau đó yên lặng nhìn nàng một cái liền buông ra, thân hình cao lớn thoăn thoắt chớp lên vài cái trong bóng đêm rồi biến mất khỏi tầm mắt của Vân Thiên Mộng.
Thu hồi ánh nhìn vào đêm tối, tâm tình của Vân Thiên Mộng chẳng hề bình tĩnh như thế, trong đôi mắt là vẻ lo lắng vô cùng, nhưng nàng cũng biết lần này Sở Phi Dương là không đi không được, liền nhắm mắt lại, đến lúc mở mắt ra thì vẻ mất mát trong đó đã không thấy nữa, chỉ là một mảnh lạnh lùng và bình tĩnh.
Nhìn miếng ngọc bội được nắm trong tay, sắc xanh biêng biếc dưới ánh nến lại hiện ra vân sáng lăn tăn liền biết đó là khối ngọc quý giá trị liên thành, Sở Phi Dương để lại vật này, có lẽ là muốn tăng thêm cho nàng một tầng bảo hộ nữa.
Mỉm cười cất kĩ khối ngọc bội đi, Vân Thiên Mộng cầm lấy cái hộp đựng gấm vóc ra, lại phát hiện tấm khăn thêu trong đó đã biến mất không thấy tăm hơi, hai má Vân Thiên Mộng không khỏi đỏ lên, có lẽ mới rồi Sở Phi Dương đã lén cầm đi mất, chỉ là tay nghề như thế thật không dám đem ra tặng, hắn không sợ người khác cười sao?
Đêm đã vào sâu, gió thu bắt đầu thổi, Sở Phi Dương theo Vân tướng phủ trở lại Sở Tướng Phủ của mình, lại phát hiện toàn phủ sáng trưng liền biết là có người tự tiện xông vào phủ của mình, thu hồi lại cảm xúc của bản thân, Sở Phi Dương bước nhanh qua hành lang chín khúc về thư phòng.
"Ái cha. . . người bận rộn đã trở về rồi cơ à?" Vẫn có người không chịu buông tha hắn, giữa đường lên tiếng chặn hắn lại.
Đã thấy Sở Vương tay ôm bình trà nóng đứng một bên hành lang, trong mắt là ý cười vui vẻ nhìn chằm chằm vào Sở Phi Dương.
"Tùy tiện ra vào nhà người khác, quả là không có lễ phép!" Sở Phi Dương mặt lạnh băng, đáp trả một câu như vậy.
"Cái gì? Cái gì gọi là nhà người khác? Ngươi là cháu của ta, ta vào nhà cháu mình chẳng lẽ còn phải đưa danh thiếp đến trước à? Còn nữa, là là Vương gia, ngươi chỉ là Thừa tướng, tất nhiên ta lớn hơn một chút, chẳng lẽ còn bắt ta trình danh thiếp cho ngươi nữa à?" Không ngờ Sở Vương vừa nghe xong câu kia của Sở Phi Dương liền tức giơ chân ra. . . chỉ là cái ấm tử sa trong tay lại vô cùng ổn định, không có chút nước trà nào sánh ra ngoài cả.
"Vương gia đã biết rõ thân phận của mình thì đáng lẽ càng phải chú ý hơn nữa ngôn hành cử chỉ chứ, cứ đêm hôm khuya khoắt lẻn vào phủ người khác, thật làm mất thân phận Vương gia, chuyện này truyền ra ngoài chẳng phải sẽ khiến người đời chế nhạo sao?" Thấy Sở Vương đứng một mình ngăn cản trong hành lang thì Sở Phi Dương cũng không vội rời đi, chỉ thấy hắn lim dim mắt, khoanh tay trước ngực dựa vào một cây cột trên hành lang, đáy mắt toàn vẻ giễu cợt nhìn về phía Sở Vương đang tức vểnh râu.
"Ai? Ai dám đồn nhảm vể bổn vương, bổn vương là người đầu tiên không tha cho hắn!" Nghe Sở Phi Dương nói như vậy, ánh mắt Sở Vương lập tức bắn về phía Tiêu Đại đang đứng trong vườn, giống như cảnh cáo hắn phải nhớ thận trọng lời nói việc làm của mình.
Mà Tiêu Đại thì chỉ đứng yên trong góc hoa viên, làm như không thấy ánh mắt uy hiếp kia của Sở Vương.
Sở Phi Dương nhìn Sở Vương tự biên tự diễn rất là hăng say một cái, không khỏi lắc đầu, đứng thẳng lên định đi về trước, lại bị Sở Vương lắc mình chặn đường. Sở Vương gí sát mặt mình vào mặt Sở Phi Dương, rất là bát quái hỏi thăm: "Tiểu tư, ngươi mới đi đâu về? Nhìn mặt mày hồng hào thế này chắc là vừa đi tạm biệt tiểu nha đầu về phải không?"
Nói xong, lại thấy Sở Vương tiến gần thêm chút nữa, cố gắng hít hít ngửi ngửi mùi hương trên người Sở Phi Dương, lập tức hắc hắc cười, dùng ánh mắt ranh mãnh nhìn Sở Phi Dương, cười cười: "Chắc chắn là tiểu nha đầu rồi, nếu không sao trên người lại có một mùi hương thơm ngát như thế?"
Mà Sở Phi Dương lại chẳng có thời gian đấu võ mồm với Sở Vương, thấy đáy mắt của hắn đã sớm đoán được, Sở Phi Dương không khẳng định cũng chẳng phủ nhận, chỉ đưa tay gạt Sở Vương ra, lại không ngờ Sở Vương tiên hạ thủ vi cường thò tay phải vào trong vạt áo của Sở Phi Dương, trong miệng thì thào lẩm bẩm: "Nhìn tiểu tử ngươi mặt mày hớn hở như vậy, chắc chắn là nhận được bảo bối gì ở chỗ nha đầu kia rồi, nhanh lấy ra cho ta xem một cái, nếu không tí nữa ta cũng đi tìm tiểu nha đầu hỏi."
Sở Phi Dương một tay ngăn lại động tác lục soát của Sở Vương, lập tức xoay người, nới rộng khoảng cách giữa hai ông cháu, mặt lạnh dọa Sở Vương còn không chịu ngừng tay: "Ngài còn lỗ mãng thế, ta liền bảo người mời ngài ra ngoài đấy!"
Nghe vậy Sở Vương quả thực ngừng lại động tác, chỉ là lão chỉ đặt cái ấm tử sa trong tay xuống nền hành lang, lập tức thân hình lóe lên, rất nhanh đã tiếp cận Sở Phi Dương, hai tay cùng tấn công, trong miệng vẫn không nhàn rỗi: "Ngươi dám? Ta là ông nội ngươi, coi chừng ta đến nha môn tố cáo ngươi tội bất hiếu! Nhanh lấy ra, nhất định là lấy được bảo bối gì rồi, nếu không thì sao ngươi lại sợ ta soát người chứ? ? ? ?"
Nhưng Sở Phi Dương há lại để Sở Vương tìm ra tấm khăn thêu giấu trong áo, thân hình lập tức bay khỏi hành lang, một vật mềm mại như đai lưng ở bên hông lập tức được rút ra, một thanh nhuyễn kiếm như rồng bạc sáng lấp lánh dưới ánh trăng, Sở Vương cũng phi thân đuổi theo, nhận lấy trường kiếm trong tay Tiêu Đại, lập tức quấn lấy thanh nhuyễn kiếm của Sở Phi Dương mà công kích, tiếng binh khí va chạm nhau đặc biệt rõ ràng và lan xa trong màn đêm yên tĩnh này.
"Mau lấy ra nào! Nếu không đêm nay ngươi đừng mong được ngủ!" Trường kiếm trong tay Sở Vương vẫn công kích Sở Phi Dương, tay còn lại thì chưa từ bỏ ý định tập kích vạt áo của hắn.
"Nằm mơ!" Một tiếng cự tuyệt lạnh lùng lập tức chặt đứt mơ mộng của Sở Vương, thanh nhuyễn kiếm kia như hợp làm một với Sở Phi Dương, hoàn toàn có thể ngăn lại sự công kích của Sở Vương ở thời điểm mấu chốt, khiến lão không cách nào chiếm được thượng phong.
Tiêu Đại thì chỉ đứng một bên, cẩn thận nghe thuộc hạ thấp giọng bẩm báo, thỉnh thoảng lại đứa mắt nhìn hai người đang đánh nhau trong nội viện, thấy hai ông cháu bọn họ có lẽ phải một lúc lâu nữa mới dừng tay được thì trực tiếp đi theo thuộc hạ về một tiểu viện khác.
"Ngươi không phải rất quan tâm ông nội sao? Vì ông nội mà ngay cả Lạc Thành cũng dám đi, sao bây giờ lại keo kiệt như vậy, cho liếc một cái mà cũng không cho à?" Sở Nam Sơn thấy võ công của cháu trai càng ngày càng thăng tiến vượt bậc, lập tức thu lại trường kiếm trong tay, để sau lưng, chuyển sang áp dụng chính sách dụ dỗ.
Mà Sở Phi Dương lại không có vì Sở Vương đột nhiên thu tay lại mà buông lỏng cảnh giác, nhuyễn kiếm vẫn nắm chặt trong tay, thân kiếm màu bạc kia dưới ánh trăng u lãnh lộ ra hàn khí bức người, chỉ thấy hắn cười lạnh một tiếng, phản bác: "Bổn tướng chỉ là lo Vương gia tới vùng dịch hành động lỗ mãng mới đi cùng. Kính xin Vương gia đừng tự mình đa tình, nếu Vương gia lúc này rảnh thì không bằng trở lại Sở Vương phủ nghỉ ngơi cho tốt, miễn làm cho người ta ghét!"
Nói xong Sở Phi Dương liền xoay người, tìm một con đường khác để về thư phòng của mình.bg-ssp-{height:px}
Sở Nam Sơn nghe cháu trai nói cứng, lập tức che miệng cười thầm, chỉ là trong tiếng cười kia thân ảnh của hắn đã như quỷ mị vọt tới sau lưng Sở Phi Dương.
Bên người vừa nghe thấy tiếng gió, mặc dù rất nhỏ cũng đủ để Sở Phi Dương vẫn đang cảnh giác cảm nhận thấy ngay, cộng thêm nền đất dưới chân đột nhiên hiện ra bóng người, Sở Phi Dương đột ngột quay người lại. . .
"Keng!" Nhanh như điện ngăn lại cú đánh lén của Sở Vương, hai người lại tiếp tục giao đấu. . .
Lúc này, ở cửa ra vào Vinh Thiện Đường, Tập Lẫm đang mang theo thị vệ thân tín, trợ giúp tiểu Nhiếp đại phu chất hết các thùng dược thảo lên xe ngựa.
Dung Vân Hạc nhận được tin liền chạy tới ngay trong đêm, thấy lúc này trước cửa ra vào Vinh Thiện Đường đã có tới hơn mười cỗ xe ngựa lớn đựng dược liệu, lại thấy thị vệ thiếp thân của Sở Phi Dương liền kéo tiểu Nhiếp đại phu qua một bên, nhỏ giọng hỏi: "Ngươi chuẩn bị đến Lạc Thành sao?"
Thấy hắn hỏi, tiểu Nhiếp đại phu nhẹ gật đầu, trong đáy mắt đầy vẻ lo lắng của bậc lương y: "Ở đó không có đại phu, nếu không đi chỉ sợ Lạc Thành sẽ hóa thành một tòa thành chết. ta mặc dù biết một mình ta thân đơn lực mỏng, nhưng chỉ cần có thể giúp một chút cũng được. Huống hồ đến Lạc Thành không chừng lại có thể điều chế được phương thuốc ngăn chặn ôn dịch, đây đối với kẻ làm đại phu mà nói là vô cùng hạnh phúc."
Nghe tiểu Nhiếp đại phu nói thế, Dung Vân Hạc liền biết tâm ý của hắn đã quyết, đối với một kẻ xem y thuật như mạng sống mà nói thì Lạc Thành nơi mà người khác nhao nhao muốn trốn tránh chính là nơi mà tiểu Nhiếp đại phu mong mỏi được đi nhất.
"Nếu như thế, ta cũng không cản ngươi! Mọi chuyện ở kinh thành ta sẽ quản lý tốt giúp ngươi! Nếu thảo dược dùng hết, ngươi cứ sau người đến những thành trần xung quanh mà mua, như thế tiện hơn đợi chuyển từ kinh thành đến!" Nói xong, Dung Vân Hạc liền lấy trong tay áo ra một cái thẻ bài bằng gỗ to như ngón cái đưa cho tiểu Nhiếp đại phu, coi như là giúp chút sức cho dân chúng Lạc Thành.
Tiểu Nhiếp đại phu cũng biết cũng biết giờ này ở Tây Sở dược liệu là vô cùng đắt, hoàng cung mặc dù có phái Ngự y cùng đi, nhưng chỉ sợ những dược liệu trân quý cũng phải giữ lại hoàng cung cho Hoàng Đế, phi tần dùng, nào đến lượt đám dân thường Lạc Thành chứ, bởi vậy mới mang nhiều dược liệu từ chỗ mình đi như vậy.
Chỉ là, Lạc Thành mặc dù xa kinh thành nhưng vẫn là một tòa thành vô cùng lớn, số dân trong thành cũng phải hơn mười vạn, chỉ sợ chút dược liệu này chỉ như muối bỏ biển, giờ đây được Dung Vân Hạc ủng hộ, thật khiến mối lo lắng trong lòng tiểu Nhiếp đại phu đã vơi bớt không ít.
Cảm kích nhận lấy thẻ bài kia, đã thấy phía xa xa truyền đến một hồi vó ngựa dồn dập, chốc lát sau, vài tên thái giám ghìm ngực đứng trước cửa Vinh Thiện Đường.
Tập Lẫm thấy đó là thái giám thân cận bân cạnh Hoàng Đế thì một lần nữa tra kiếm vào trong vỏ, mà vị công công kia hiển nhiên cũng đã thấy Tập Lẫm, lập tức cười đi đến mở miệng trước: "Sở Tướng làm việc thật nhanh lẹ, không ngờ ở đây lại có thể gặp Tập hộ vệ!"
Tập Lập quét mắt nhìn vị công công kia, thấy trong tay hắn còn cầm thánh chỉ vàng sáng, liền hỏi: "Không biết công công đến đây có chuyện gì quan trọng?"
"Không biết tiểu Nhiếp đại phu ở đâu vậy? Nô tài đến đây để tuyên chỉ." Vừa nói, cặp mắt khôn khéo liền quét một lượt trước cửa Vinh Thiện Đường, ánh mắt cuối cùng rơi vào một nam tử trẻ tuổi đang đứng cạnh Dung Vân Hạc, liền cười mở miệng: "Đây hẳn là tiểu Nhiếp đại phu rồi! Mau quỳ xuống tiếp chỉ!"
Trong lòng mọi người đều khẩn trương, chẳng biết tại sao lại phái người đến truyền chỉ trong lúc đêm khuya này, liền nhao nhao quỳ xuống, chờ công công kia đọc nội dung bên trong.
"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, đại phu Nhiếp Hoài Viễn của Vinh Thiện Đường hành y có tâm, ban thưởng hàm Ngự y bát phẩm, khâm thử!"
Ngắn ngủn một câu đã kéo xong quan hệ giữa Nhiếp đại phu cùng với hoàng cung!
Chỉ thấy hắn mặc dù nhận lấy thánh chỉ, trên mặt vẫn nguyên vẻ không tin, thậm chí trong mắt Dung Vân Hạc cũng đầy vẻ kinh ngạc.
"Nhiếp thái y, Hoàng Thượng nói, ngài chỉ cần chuyên tâm chữa bệnh cho dân chúng Lạc Thành, còn toàn bộ sược liệu trong Vinh Thiện Đường này đều sẽ được quốc khố mua lại!" Thấy tiểu Nhiếp đại phu đầy mặt kinh ngạc, công công kia lại tưởng lầm là sung sướng quá độ, liền cười đưa khẩu dụ của Ngọc Càn Đế vào tay của hắn, lập tức gật đầu với Dung Vân Hạc và Tập Lẫm rồi trèo lên lưng ngựa, vội vã trở về hoàng cung.
Dung Vân Hạc mặc dù không biết tại sao Ngọc Càn Đế lại cho tiểu Nhiếp đại phu làm Ngự y, chỉ là lời nói của công công kia lại làm trong mắt hắn hiện lên một vòng vui vẻ, Sở Phi Dương kia thật sự là chuyện gì cũng tính sẵn hết cả rồi, biết rõ tiểu Nhiếp đại phu sẽ không đi tay không tới Lạc Thành, lại lo lắng số bạc Vân Thiên Mộng đầu tư vào Vinh Thiện Đường sẽ bị tổn thất mới tìm cách để Ngọc Càn Đế đáp ứng bỏ vốn mua lại toàn bộ thảo dược ở đây, quả là một nam nhân đáng ở đến cực điểm.
"Cái này tính là cái gì đây? Nếu ta muốn làm Ngự y thì sao, sao còn phải dùng cái biện pháp này! ! !" Nhưng tiểu Nhiếp đại phu bên cạnh lại tỏ vẻ căm tức vô cùng, nhìn thánh chỉ trên tay mà đau đầu như nhìn củ khoai nóng phỏng tay.
"Ta lại cho rằng không có vấn đề gì cả. Ngươi lần này nếu lập công lớn trở về thì thanh danh của Vinh Thiện Đường này chắc chắn sẽ vang xa, lúc đó chẳng phải là càng có thể chữa bệnh cứu thêm được nhiều dân chúng nữa hay sao? Còn về phần cái chức Ngự y này, sợ là Hoàng Thượng chỉ là ban thưởng cho sự tận tâm tận lực của ngươi thôi, nếu cảm thấy vướng víu thì sau này quay về từ quan là được, sao phải tức giận. Dung Vân Hạc nhân lúc Tập Lẫm đang chỉ đạo các học đồ của Vinh Thiện Đường vận chuyển dược thảo lên xe, thấp giọng nói bên tai tiểu Nhiếp đại phu như vậy.
Nghe Dung Vân Hạc phân tích như thế, tiểu Nhiếp đại phu mới thoáng gật đầu, lập tức thu lại thánh chỉ kia, thầm nghĩ mọi chuyện cứ để sau này trở lại kinh thành rồi nói.
Hôm sau, vào giờ Dần, khi bóng đêm còn chưa tan, trời còn chưa sáng, trên con đường dài đã vang lên một hồi vó ngựa có tiết tấu, một đoàn hơn trăm người xất phát từ đại môn của Sở Tướng phủ, vội vã khởi hành về phía Lạc Thành.
Cùng lúc đó, chuyện tiểu Nhiếp đại phu được phong làm Ngự y cũng được Dung Vân Hạc truyền đến Khởi La Viên.
"Tiểu thư, sao hôm nay tiểu thư dậy sớm vậy?" Mộ Xuân thấy gian trong của Vân Thiên Mộng đã có ánh nến, liền ngáp dài đi vào, đã thấy Vân Thiên Mộng xiêm y chỉnh tề ngồi trên bàn, trong tay cầm một mảnh giấy nhỏ chăm chú đọc.
Thấy đôi lông mày của Vân Thiên Mộng hơi nhíu, Mộ Xuân liền thả nhẹ bước chân, rón ra rón rén mở cửa của gian trong ra, một luồng sáng yếu ớt rọi vào bên trong, nhưng vì càng gần đến mùa đông, nhiệt độ ngoài trời lúc sáng sớm càng thấp, thấy Vân Thiên Mộng chỉ mặc một chiếc áo mỏng, Mộ Xuân lập tức đi đến chỗ tủ quần áo, lấy ra một tấm áo choàng, cẩn thận khoác cho nàng, nhỏ giọng hỏi' : "Tiểu thư sao thế? Dậy sớm như vậy còn mặc phong phanh nữa, coi chừng kẻo bị phong hàn đấy ạ. Từ hôm nay Sở Tướng không còn ở kinh thành nữa, nếu tiểu thư bị bệnh thì chẳng phải sẽ khiến ngài ấy ở xa ngàn dặm càng thêm lo lắng sao?"
Tin tức Sở Phi Dương đi Lạc Thành với Sở Vương truyền đi thật nhanh, ngay cả nha đầu như Mộ Xuân cũng biết được rồi.
Vân Thiên Mộng chỉ cười nhẹ, lập tức đưa mảnh giấy nhỏ kia lên trên ngọn nến, mảnh giấy cháy rụi xong thì nói: "Đi chuẩn bị xe ngựa, bình minh sẽ đến phủ Phụ Quốc Công."
"Vâng!" Mộ Xuân khẽ đáp lời, liền quay người đi ra khỏi gian trong.
Chỉ là còn chưa đợi Vân Thiên Mộng ăn xong bữa sáng thì Lão thái thái với Vân Dịch Dịch đã xông vào.
"Bà nội hôm nay sao lại có thời gian rảnh đến thăm cháu vậy ạ? Không biết bà nội với tứ muội muội đã ăn sáng chưa?" Buông bát đũa trong tay xuống, Vân Thiên Mộng đứng dậy chào hỏi.
"Đại tỷ tỷ!" Vân Dịch Dịch vội vã mang vẻ mặt cậu xin chạy từ bên người lão thái thái sang chỗ Vân Thiên Mộng, đang định quỳ gối trước mặt Vân Thiên Mộng thì may thay Vân Thiên Mộng nhanh tay bắt được, lập tức cùng Nguyên Đông nâng Vân Dịch Dịch lên, mới miễn được cái quỳ gối bất ngờ kia.
"Tứ muội muội sao thế? Vì sao lại thương tâm khổ sở như vậy?" Có chút khó hiểu nhìn về phía lão thái thái, đã thấy lão thái thái mặt mày xanh lét dẫn một đám nha hoàn bà từ đi vào trong gian trong của Vân Thiên Mộng, ngồi xuống xong rồi mới giận dữ mở miệng: "Còn làm sao nữa, không phải nhớ cha mẹ thì là gì?"
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng không đáp ngay mà trước nâng mắt nhìn mấy người Mộ Xuân, thấy các nàng cũng khẽ lắc đầu không biết chuyện gì xảy ra mới cẩn thận hỏi lại: "Vậy đã xảy ra chuyện gì lại để bà nội với muội muội thương tâm tức giận như vậy ạ?"
Lão thái thái nghe xong, quải trượng trong tay liền dùng sức đập "Thùng! Thùng! Thùng!" mấy cái trên mặt đất, làm người nghe cũng thấy phiền. Đợi bà ta giễu đủ oai phong mới lạnh lùng mở miệng: "Cha mẹ của nó, Nhị thúc, nhị thẩm của ngươi là người ngoài sao? Mà Liễu Hàm Ngọc kia dựa vào cái gì không cho hai người chúng nó vào tướng phủ ở? Một cái di nương nho nhỏ như ả hôm nay lại được thế rồi, ngay cả chủ tử mình cũng dám để ngoài cửa! Ả cũng không nghĩ xem, ả chỉ sinh được một đứa con gái, ngay cả Tô Thanh ả còn không bằng mà cũng dám không nể mặt ai, dám mang hộ vệ của Tướng phủ ra không cho thúc thúc, thẩm thẩm ngươi vào cửa. Ta thân là mẫu thân sao có thể nuốt trôi đồ ăn sáng chứ, mới vội vã dẫn Tứ muội muội của ngươi đến đây. Mộng Nhi, con dù thế nào cũng là Đại tiểu thư của Tướng phủ này, thân phận của con tôn quý không ai bằng, há lại có thể cho phép con tiện nhân kia làm càn như thế?"
Nghe xong nhưng lời này của Lão thái thái thì Vân Thiên Mộng cũng biết chuyện gì xảy ra rồi.
Chỉ nghe lý do của lão thái thái kia đã đủ thấy, không khác gì đám đàn bà nhà quê không học thức, nào có phong thái chủ mẫu gia tộc lớn chứ, khiến Vân Thiên Mộng cảm thấy vô cùng phản cảm.
Lại nhìn cách hai người này xông vào gian trong của mình, chỉ sợ cũng vì biết rõ Sở Phi Dương và Sở Vương hôm nay đều đã đi Lạc Thành rồi, cho là mình thiếu đi hai chỗ dựa này liền coi mình như quả hồng mềm mà toan ngắt phỏng?
Phân tích xong, Vân Thiên Mộng lại một lần nữa ngồi xuống bàn ăn, cầm bát đũa lên, tiếp tục bữa sáng dang dở.
"Mộng Nhi, đã đến lúc nào rồi, ngươi vẫn còn nuốt trôi được à?" Lão thái thái thấy Vân Thiên Mộng không có vẻ gì là nóng vội cả, lại còn ăn uống ngon miệng như thế thì lập tức nổi trận lôi đình, hận không thể lật tung bàn ăn trước mặt Vân Thiên Mộng.
Mà Vân Thiên Mộng thì chẳng thèm để ý, vẫn kiên nhẫn dùng xong đồ ăn sáng, dưới ánh mắt thèm thuồng của Vân Dịch Dịch mà sai vú Mễ thu dọn hết, súc miệng lau tay xong mới quay về gian trong, nhấp một ngụm trà xanh Mộ Xuân dâng lên, chán chê mới chậm rãi nói: "Bà nội sao phải tức giận! Hôm nay thì người ở bên ngoài thực sự là không được vào Tướng phủ, không phải là Liễu di nương cố tình gây khó dễ mà là mệnh lệnh của phụ thân.
Đừng nói là Tướng phủ của chúng ta, giờ phút này diễn biến dịch bệnh vô cùng nghiêm trọng, tất cả các phủ đệ lớn của kinh thành đều là có ra mà không có vào, ngay cả những người đến cấp thực phẩm, nhu yếu phẩm đều phải qua bao cửa kiểm tra mới được vào. Phụ thân làm thế chẳng qua cũng vì an toàn của mọi người trong phủ. Nếu lúc này để thúc thúc thẩm thẩm đi vào, sau này sẽ khó mà cự tuyệt người khác mất.
Bà nội thân là đương gia chủ mẫu, sao lại không hiểu nỗi khổ tâm của phụ thân chứ? Hôm nay thúc thúc thẩm thẩm đều đã ở lại kinh đô rồi, chỉ cần ôn dịch bị không chế xong, phụ thân tất nhiên là sẽ mời bọn họ vào tướng phủ rồi, cần gì phải gấp một chút nhất thời? Mà càng ở bên ngoài lâu thì khả năng nhiễm bệnh lại càng lớn đấy, bà nội nếu thương hai người bọn họ thì không bằng khuyên hai người về biệt viện ở yên trong đó đừng ra ngoài, chớ để cho người lo lắng thì hơn!"
Vân Thiên Mộng nói một hồi, làm lão thái thái lập tức á khẩu không trả lời được, chỉ là lửa giận thì cứ thế lan tràn trong lòng không sao xả ra được.
"Đại tỷ tỷ, nghe nói Sở Tướng cùng Sở vương gia đều đã đi Lạc Thành rồi, không biết có nguy hiểm hay không?" Đúng lúc này, Vân Dịch Dịch đột nhiên lên tiếng, ánh mắt của nàng ta lúc này đầy vẻ độc ác, hoàn toàn không giống với bộ dạng điềm đạm đáng yêu lúc nãy chút nào.
Lão thái nghe được Vân Dịch Dịch nhắc nhở, vẻ tức giận trong mắt liền biểu lộ ra trắng trợn, liền mở miệng chẳng có ý tốt gì: "Chỗ đấy bây giờ chính là tòa thành chết, chỉ sợ là có đi không có về nha!"
Chỉ là lời của bà ta vừa mới dứt thì hai bà cháu lập tức cảm thấy không khí xung quanh giảm đột ngột, nhìn lại Vân Thiên Mộng, thấy nàng cười lạnh, trong mắt đầy hàn ý khiến người ta kinh hồn táng đảm, đang dùng ánh mắt cực kì châm biếm nhìn thẳng vào hai người họ.
Có điều, lão thái thái không phải là không có lý, giờ đây dịch bệnh lan tràn, há lại có người bình thường cam tâm tình nguyện đến đó, Sở Phi Dương với Sở Vương lần này đi tới chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.
Vân Thiên Mộng giờ sợ còn là đang trong giấc mộng được gả vào vương phủ, điều này khiến trong lòng lão thái thái với Vân Dịch Dịch không khỏi cười nhạo nàng là người điên nói mộng.
Nghĩ như thế, lão thái thái lập tức cảm thấy vững tin hơn rất nhiều, trước sau gì Vân Thiên Mộng cũng không còn chỗ dựa, hiện tại chẳng cần để khí thể của nàng hù dọa, liền đầy mặt âm trầm nói: "Mộng Nhi cũng đừng trách bà nội nói nhiều. Giờ phút này ở Tây Sở này có ai là không biết Lạc Thành kia hung hiểm vạn phần, Sở Tướng lại đâm đầu vào, nếu hắn gặp chuyện không may, thì Mộng Nhi à, trên lưng ngươi sẽ phải gánh thêm cái tội danh khắc chết phu quân đấy. Tội danh này là tội mà nhà chồng không bao giờ tha thứ được, đời sau của ngươi coi như cũng xong. Bà nội thật lo lắng không thôi, nhưng phụ thân ngươi dường như lại vô cùng hài lòng thỏa mãn với chuyện hôn nhân này, bà nội cũng có tâm mà vô lực. May mà Tứ muội muội của con còn nhỏ, nếu bị Sở Tướng nhìn trúng thì chẳng phải người gặp nạn hôm nay là nó rồi à?"
Vân Thiên Mộng chỉ cầm cái chén trong tay, nhẹ nhàng thổi thổi nước trà trong tay, mới chậm rãi bưng lên nhấp một ngụm, khóe miệng từ đầu chí cuối vẫn giữ ý cười, nghe lão thái thái nguyền rủa mình, giống như nghe chuyện cười ngoài quán trà, tửu lâu vậy. Thật ra Vân Thiên Mộng cũng rất lấy làm kì, lão thái thái còn gì muốn nguyền rủa mình nữa không đây?
Lão thái thái thấy Vân Thiên Mộng không lên tiếng liền cho rằng nàng ta sợ hãi, càng nói đến sướng miệng: "Mộng Nhi, từ nhỏ ngươi đã không có mẫu thân, may mà không có ai truy cứu chuyện này. Nếu thực sự có người lấy cớ này mà nói, thì ngươi trước khắc chết mẹ ruột, sau khắc chết vị hôn phu, cả đệ đệ kia của ngươi cũng khó sinh mà chết, cái mệnh khắc chết lục thân (toàn bộ người thân) của ngươi này, bà nội nhìn cũng thấy đau lòng mà. . ."
"Tổ mẫu, cái gì gọi là khắc chết lục thân ạ?" Vân Dịch Dịch bày ra một bộ ngây thơ ham học cố ý nhắc lại mấy chữ này, dường như cố ý muốn gây tổn thương cho Vân Thiên Mộng vậy.
"Khắc chết lục thân chính là chỉ. . ."
"Chỉ khắc chết cha mẹ ruột, huynh đệ tỷ muội, phu thê này nọ. Chỉ là, Mộng Nhi có chỗ không hiểu, nếu bà nội đã khẳng định rằng Mộng Nhi đã có số mệnh như vậy, bà nội nếu đã yêu quý tánh mạng mình như vậy sao còn dám tiếp cận Mộng Nhi thế? Chẳng lẽ người không sợ bị khắc chết sao?" Lão thái thái còn chưa giải thích, Vân Thiên Mộng liền nhàn nhạt nói ra.
Bị Vân Thiên Mộng hỏi như vậy, mặt mũi lão thái thái lập tức đỏ lên, đã phát hiện lời nói và hành vi của mình xuất hiện mâu thuẫn, mặt mo cũng phải thấy xấu hổ rồi.
Mà Vân Dịch Dịch thấy Vân Thiên Mộng có vẻ cũng không sợ những thứ này, nhất thời cảm thấy không thú vị mà ngậm miệng.
Cười lạnh nhìn hai bà cháu kẻ xướng người họa như trò hề, Vân Thiên Mộng lên tiếng: "vú Mễ!"
"Đại tiểu thư, có nô tỳ!" Vú Mễ sớm đã hận thấu hai bà cháu này, chẳng những phiền đến tiểu thư ăn không ngon, còn nguyền rủa tiểu thư và Sở Tướng ác độc như vậy, quả thực còn đáng ghét hơn cả Tô Thanh!
"Ngươi đến nói cho Liễu di nương, trong phạm vi mười mét ngoài tường bao của Tướng phủ, nếu có vật sống nào tới gần, lập tức bảo gia đinh thả chó ra cắn chết. Tướng phủ chúng ta đều là nhưng người có thân phận tôn quý, tuyệt đối không thể để cho vài ngoại nhân làm liên lụy, mắc dịch bệnh được. Nếu có người muốn xuất phủ, vậy cứ rời đi vĩnh viễn, tuyệt đối không cần trở lại!" Lạnh lùng liếc lão thái thái với Vân Dịch Dịch, Vân Thiên Mộng cười nhẹ nói ra quyết định của mình.
"Vâng, nô tỳ làm ngay!" Vú Mễ nghe được Vân Thiên Mộng sai bảo, lập tức tinh thần phấn chấn đi ngay, bước chân cũng nhanh hơn bình thường vài lần.
"Bà nội với Tứ muội muội nếu không có việc gì thì mời về Bách Thuận Đường ăn sáng đi! Nếu sau này không có chuyện gì thì cũng không cần đến đây. Dù sao thì chúng ta mặc dù sống chung trong Tướng phủ nhưng lại chưa chắc không có người mang mầm bệnh, vạn nhất lây bệnh sẽ không hay ho đâu." Vân Thiên Mộng vừa dứt lời liền thấy Nguyên Đông cùng mấy nha hoàn khác tiến lên, cứng rắn đuổi lão thái thái mặt mày phẫn nộ với cháu gái yêu của bà ta khỏi Khởi La Viên.