Một tiếng quát khẽ nhưng tràn đầy uy nghiêm của Vân Thiên Mộng khiến cho toàn bộ Khởi La Viên đang ầm ĩ những tiếng tranh cãi không ngớt lập tức yên tĩnh trở lại.
Liễu di nương thấy ánh mắt Thiên Mộng lạnh băng, như một lưỡi dao sắc bén bắn về phía mình, khiến nàng nhất thời cả kinh trong lòng, quên cả khóc lóc lăn lộn, ánh mắt dại ra nhìn Vân Thiên Mộng từng bước từng bước lại gần mình.
"Liễu di nương, cơm có thể ăn bậy, chứ nói thì không thể nói loạn đâu!"
Vân Thiên Mộng dừng lại trước mặt Liễu di nương, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống nàng ta, tia nhìn sắc lạnh làm cho Liễu di nương khẽ run rẩy.
Vân Yên đứng cách đó không xa, thấy Vân Thiên Mộng nhìn chằm chằm mẹ mình, mặc dù nét mặt Vân Thiên Mộng bây giờ vô cùng bình tĩnh nhìn không ra cảm xúc, nhưng hai tròng mắt lạnh như băng như sương kia cũng đủ khiến cho Vân Yên không khỏi rùng mình một cái mới kịp phản ứng lại. Vân Yên liền ra sức giãy ra khỏi sự kiềm chế của Mộ Xuân, lê gối đến bên Liễu di nương, giơ tay đẩy đẩy Liễu di nương vẫn đang sững sờ, khẽ nhắc:
"Mẹ, đại tiểu thư hỏi người kìa."
Bị Vân Yên đẩy như thế, Liễu di nương giật nảy mình, lúc này mới kịp phản ứng, lập tức cúi đầu nhỏ giọng nói:
"Đại tiểu thư, chuyện này liên quan đến chuyện lớn cả đời của Yên Nhi, nô tỳ tuyệt đối không dám nói lung tung!"
Vân Thiên Mộng không vội vàng đáp lời, mà cẩn thận đánh giá hai mẹ con trước mắt, thấy hai người này trong lúc trả lời mặc dù dè dặt, cũng không có ý né tránh, có thể thấy những lời này của Liễu di nương cũng không phải lời đồn vô căn cứ!
Hơn nữa, việc này thật sự liên quan chặt chẽ đến hạnh phúc cả đời của Vân Yên, Liễu di nương kia lại càng không dám đem chuyện này ra đùa với nàng.
Tuy nhiên, Liễu di nương này cũng thật là "có ý tốt", lại che giấu chuyện này nhiều năm như vậy, nếu không phải là xảy ra chuyện của Vân Yên, chỉ e là sẽ giấu cho đến tận lúc nàng ta chui vào quan tài. Bây giờ có việc cần chạy vạy nàng liền đem việc này ra làm điều kiện trao đổi, đúng là mất công nàng ta tính toán.
Chẳng qua, Liễu di nương kia lại không biết rằng, sở trường kiếp trước của nàng chính là phá án, mặc dù không có đầu mối do nàng ta cung cấp thì nàng vẫn có thể dần dần từng bước từng bước một () tìm ra chân tướng mà không để cho bất cứ kẻ nào có thể uy hiếp đến mình.
Dịch giả: dần dần từng bước một (): nguyên văn là 抽丝剥茧 "Trừu ti bác kiển" (kéo tơ bóc tằm): Tơ kéo từng sợi từng sợi, tằm bóc từng tầng từng tầng, đây là thành ngữ chỉ hành động phân tích sự việc cực kỳ cẩn thận, hơn nữa từng bước một rất có trình tự.
Phân tích như thế xong, trên mặt Vân Thiên Mộng xuất hiện chút ý cười nhàn nhạt, giọng nàng thản nhiên chậm rãi cất lên:
"Tâm tư của di nương quả là tinh tế, có thể lợi dụng bản tiểu thư thay Vân Yên giải trừ hôn ước, lại khiến cho bản tiểu thư tự đi chuốc lấy thù oán, còn mình ngồi làm ngư ông đắc lợi!"
Lời này vừa dứt, liền thấy toàn thân Liễu di nương đang quỳ trên mặt đất kia run bắn, lập tức cúi rạp người xuống thấp hơn, không dám nhiều lời thêm nữa.
Nàng ta thật không ngờ, Vân Thiên Mộng lại trở nên thông minh sáng suốt như vậy, chỉ trong nháy mắt có thể nhìn thấu tính toán của nàng.
Điều này làm cho Liễu di nương trong lòng nhất thời không khỏi tự hỏi lại mình, càng nghi ngờ tính đúng đắn của quyết định của mình. Vân Thiên Mộng bây giờ chỉ cần nói vài ba câu đã có thể đánh tan tác tuyến phòng thủ của mình, nhất định là một đối thủ khó chơi hơn rất nhiều so với Tô Thanh, vậy thì hôm nay mình đến tìm nàng ta rốt cuộc là tốt hay xấu đây?
Mà Vân Yên quỳ bên cạnh cũng đã nghe ra được ý châm biếm trong lời Vân Thiên Mộng, cảm nhận được mẹ mình đang rất lo sợ căng thẳng thì đánh liều mở miệng:
"Đại tiểu thư thứ tội, di nương cũng không có ý gì khác đâu ạ!"
Thế nhưng, nàng không mở miệng thì không sao, một lời giải thích này của nàng ta ngược lại đã chứng minh rõ ràng trong lòng Liễu di nương đúng là còn tính toán khác.
Khóe miệng Vân Thiên Mộng trước sau vẫn giữ nét cười nhàn nhạt, chỉ là vẻ rét lạnh nơi đáy mắt lại càng sâu, lập tức xoay người đi vào trong.
Liễu di nương và Vân Yên thấy Vân Thiên Mộng đi rồi, nhất thời hai mắt nhìn nhau không biết đó là ý gì.
Mộ Xuân thấy tiểu thư nhà mình rời đi, lại nhìn hai kẻ đang quỳ trong viện, liền thầm hiểu được dụng ý của Vân Thiên Mộng liền nối gót đi theo.
"Di nương, làm sao vậy?"
Thấy trong viện chỉ còn hai người các nàng, Vân Yên đang muốn đứng lên lại ngay lập tức bị Liễu Di nương kéo ngay xuống, không hiểu gì liền lên tiếng hỏi.bg-ssp-{height:px}
"Yên Nhi, hôm nay Đại tiểu thư có trợ giúp hay không là phải xem vào lần quỳ này của hai mẹ con ta rồi!"
Liễu di nương dù gì cũng đã sống trong cái phủ có một Tô Thanh không coi ai ra gì này nhiều năm như vậy, tất nhiên hiểu được đây là sự trừng phạt nghiêm khắc mà Vân Thiên Mộng ban cho nàng.
Cho dù mình có biết chân tướng cái chết của Vân phu nhân, cũng không nên đem ra mà thử uy hiếp đại tiểu thư.
Đại tiểu thư đang làm cho nàng sáng mắt ra, là cho dù nàng có mang cái tư tâm gì trong mắt đại tiểu thư đều lộ ra rất rõ ràng.
Điều này cũng dạy cho Liễu di nương biết Vân Thiên Mộng lợi hại đến thế nào, và cuối cùng cũng cho nàng hiểu được, vì sao mà chỉ trong có mấy ngày ngắn ngủi, cái tên Vân Thiên Mộng lại trở thành đề tài bàn tán nóng bỏng nhất của mọi người trong phủ.
"Tiểu thư, để Liễu di nương này cũng với Tam tiểu thư quỳ gối trong việc cũng không phải là kế lâu dài!" Mộ Xuân hơi lo lắng, hầu hạ Vân Thiên Mộng luyện thư họa.
Nguyên một buổi chiều, Liễu di nương và Vân Yên cứ thế quỳ trước lầu của Khởi La Viên, tuy nói Khởi La Viên là chỗ hẻo lánh, nhưng vẫn có nha hoàn nam phó thỉnh thoảng đi qua, để cho người khác thấy được thì e là không tốt cho thanh danh của hai mẹ con nàng ta.
Mà Vân Thiên Mộng lại chỉ cười mà không đáp, nghiêm túc tập trung hạ xuống nét bút cuối cùng mới nhân lấy tấm khăn ướt từ tay Mộ Xuân, lời nói mang theo huyền cơ:
"Em cho là chúng ta không nói thì đám Tô di nương kia cũng không biết à?"
Tô Thanh sống trong Tướng phủ đã ngót hai mươi năm, tất cả người trong phủ này sớm đã trở thành tâm phúc của ả, Khởi La Viên của nàng chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay thôi cũng sẽ truyền đến tai ả rồi, chỉ e Liễu di nương kia còn chưa bước vào Khởi La Viên thì tai mắt của Tô Thanh đã chạy đi báo cáo rồi.
Nghe ra được ý ở ngoài lời của Vân Thiên Mộng, Mộ Xuân khẽ nhăn mày, vẻ lo lắng lập tức hiện lên trên mặt:
"Tiểu thư vẫn để hai người họ quỳ thế kia, ngộ nhỡ Tô di nương đem chuyện đó ra tố cáo với Tướng gia thì sao ạ?"
"Không cần lo lắng!" Nghe được điều Mộ Xuân lo lắng rồi, Vân Thiên Mộng mới thật sự nở nụ cười, liếc nhìn sắc trời bên ngoài, đã là hoàng hôn, liền sai Mộ Xuân: "Cho hai người các nàng tiến vào, tiện thể cũng bảo Thủy Nhi, bữa tối hôm nay dùng ở phòng khách không cần mang về Khởi La Viên!"
"Vâng." Nghe được Vân Thiên Mộng dặn dò, Mộ Xuân dọn dẹp giấy mực nghiên trên bàn cho gọn gàng xong mới xoay người bước khỏi lầu.
Khi Liễu di nương cùng với Vân Yên nghe được Mộ Xuân mời hai mẹ con nàng tiến vào, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, tuy rằng hai chân đang tê dại cũng không ảnh hưởng đến sự vui sướng của hai người. Hia mẹ con dìu nhau đi vào trong lầu, thấy Vân Thiên Mộng đang ngôi uống trà đọc sách bên trong, lại định quỳ xuống.
"Di nương cùng với Tam muội muội đã mệt mỏi, mấy nghi thức xã giao này hãy miễn đi. Một lát nữa hai ngươi tắm rửa một chút rồi theo ta tới phòng khác dùng bữa tối."
Thấy hai người lại muốn quỳ xuống, Vân Thiên Mộng gấp lại cuốn sách trên tay, thản nhiên mở miệng, ánh chiều hoàng hôn chiếu vào lầu các, ánh nắng vàng nhạt ánh lên khuôn mặt như hoa như ngọc của Vân Thiên Mộng, thật cao quý trang nhã, khiến cho Liễu di nương cùng với Vân Yên nhất thời ngây người.
"Di nương, Tam tiểu thư, mời hai người rửa mặt!"
Lúc này Mộ Xuân bê chậu đồng đi đến, khẽ nhắc hai người còn đang vương lệ trên mặt kia rửa mặt chải đầu.
Hai người khẽ nói tiếng thất lễ rồi thay nhau lau đi vết nước mắt trên mặt.
Chẳng qua là chuyện này lại làm cho sự vui mừng lúc nãy của Liễu di nương biến thành thấp thỏm bất an. Vẻ mặt Vân Thiên Mộng dù là ôn hòa, nhưng lại không hỏi nàng ta chuyện năm đó, thật sự làm cho nàng ta đoán không nổi bước tiếp theo đại tiểu thư này định làm gì?
Vì sao đương yên đương lành lại muốn đến phòng khách dùng bữa, phòng khách này là nơi mà lão gia nhất định sẽ đến khi trở về hậu viện, lẽ nào?
Trong lòng cẩn thận cân nhắc một chút, trong mắt Liễu di nương liền lập tức hiện lên vẻ vui mừng, ánh mắt nhìn về phía Vân Thiên Mộng lại thêm một chút ý cảm tạ.
"Bằng lý mà nói thì với của hồi môn của Phu nhân thì khuê phòng của tiểu thư cũng thể đơn sơ như vậy!" Liễu di nương ý cười đầy mặt làm như lấy lòng Vân Thiên Mộng dè dặt nói.
Mà Vân Thiên Mộng lại chỉ đặt quyển sách trên tay xuống, được Mộ Xuân đỡ đứng dậy dẫn mọi người đi ra ngoài.