Tô Thanh không ngờ đến Vân Thiên Mộng lại đột nhiên lên tiếng như vậy, bước chân thoáng có chút loạn nhịp, sau đó nàng đè lại tâm tình bất ổn, điều chỉnh lại nét mặt, rồi mang theo nụ cười khéo léo xoay người lại, hòa nhã nói:
“Không biết đại tiểu thư còn có chuyện gì cần nói?”
Tô Thanh giờ đây đã hiểu biết phần nào bản lĩnh của Vân Thiên Mộng, do đó càng thêm chú trọng lễ tiết,không muốn để Thiên Mộng tìm được nửa điểm để bắt lỗi.
Vân Thiên Mộng thấy nàng ta đang cố nén giận dữ, lại còn giả bộ cười cười, cũng chỉ ung dung thản nhiên nói:
“Tô di nương và Nhược Tuyết muội muội hình như vẫn còn đang trong thời gian cấm túc, tại sao lại tự tiện ra ngoài?”
Vân Thiên Mộng nói xong thì đứng yên chỗ cũ, cũng không có hung hăng dọa người, chỉ có ánh mắt là mang đầy nghi hoặc nhìn chăm chăm Vân Huyền Chi, ra ý không hiểu!
Nghe được trong lời nói nhỏ nhẹ mà đầy xem thường của Vân Thiên Mộng, Vân Nhược Tuyết mặt đỏ lên, cũng không để ý đến Tô Thanh đang ra sức ngăn cản, trừng ánh mắt hung hãn về phía Thiên Mộng, thanh âm không khống chế được mà quát lên:
“Vân Thiên Mộng, ngươi…”
“Nhược Tuyết, láo xược!”
Liếc thấy nụ cười châm biếm đang dần xuất hiện nơi khóe miệng Vân Thiên Mộng, lông mày Vân Huyền Chi trong chốc lát nhíu chặt lại, lập tức nghiêm khắc quát Nhược Tuyết một tiếng, dọa cho tất cả mọi người trong sảnh phòng khách đều cúi đầu xuống.
Tô Thanh trong lòng thầm kêu không ổn, nhất là khi thấy ánh mắt khinh thường của Vân Thiên Mộng, nàng âm thầm đưa chân phải ra, rồi hung hăng đá mạnh về phía Vân Nhược Tuyết đang đứng trước mặt.
“Nhược Tuyết, con nói gì vậy? Những gì đại tiểu thư nói đều là sự thật, con có quyền gì mà tức giận? Còn không mau nhận sai, đừng để cha con phải khó xử!”
Sau đó Tô Thanh mỉm cười nhìn Vân Huyền Chi, ôn nhu nói:
“Lão gia, Nhược Tuyết còn nhỏ, hơn nữa, bình thường tỷ muội chúng rất thân thiết, có lúc không để ý mà quên mất lớn nhỏ, xin người đừng chấp nhặt !”
Lời nói thật khéo, vừa khiến Vân Thiên Mộng không thể vì điều này mà để Vân Huyền Chi khó xử, vừa biện minh hành động của Nhược Tuyết không phải là cố ý.
Còn Vân Nhược Tuyết bị mẫu thân đá một cước, chân truyền đến từng đợt đau đớn, lý trí của nàng cũng đã được đá trở về, khi thấy Vân Huyền Chi khuôn mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm mình, trong lòng nàng chợt căng thẳng, lập tức thu lại vẻ tà ác, bộ dạng nhu thuận, ngoan ngoãn nói:
“ Con gái nhất thời thất thố, xin cha và tỷ tỷ không để bụng!”
Vân Thiên Mộng mắt lạnh nhìn hai mẹ con nàng ta diễn trò, ánh mắt sắc bén nhìn ra Vân Nhược Tuyết tuy miệng thì nói xin lỗi nhưng hai tay thì không ngừng gắt gao vò vò khăn tay, trong lòng nàng chợt sáng tỏ, ý cười bên miệng càng sâu.
Vân Huyền Chi thấy con gái bảo bối của mình nhận sai, ngữ khí cũng mềm đi, sau đó thấy Vân Thiên Mộng khuôn mặt điềm nhiên đứng trong phòng khách, bèn giả bộ nói:
“Sau này chú ý lễ tiết, không được tùy tiện như vậy nữa”
Lời này nói ra, khiến con ngươi Vân Nhược Tuyết đang cố nén giận dữ nhất thời dấy lên lửa giận, ánh mắt không cam chịu trừng trừng nhìn Vân Thiên Mông vẫn đang rất bình tĩnh.
Ngược lại Vân Thiên Mộng lại tiếp nhận sự tức giận ấy của nàng ta, tiếp lời Vân Huyền Chi:
“Phụ thân nói phải, chỉ là, Tô di nương và Nhược Tuyết cũng coi là một nửa chủ nhân trong tướng phủ, vậy mà lại không làm gương, nếu ai ai cũng coi lời phụ thân như gió thoảng bên tai, vậy tướng phủ ta chẳng phải loạn rồi sao?”
Vân Thiên Mộng sao lại không nghe ra ý tứ trong lời nói của Vân Huyền Chi kia chứ?
Ngoài mặt thì là trách mắng Nhược Tuyết, nhưng thật ra thì đang bênh vựa nàng ta, cũng coi như gián tiếp thừa nhận lời của Tô Thanh.
Vân Huyền Chi không ngờ con gái lớn của hắn lại bám chặt chuyện này không buông như vậy, cũng thấy trong sảnh có nhiều nha hoàn gia đinh, nghĩ lại, nếu mọi người đều học theo, vậy tướng phủ sau này sẽ rất khó quản lý, danh tiếng của bản thân cũng có thể bị ảnh hưởng theo.
Nghĩ vậy, trong lòng Vân Huyền Chi có chút oán trách Tô Thanh và Nhược Tuyết, rõ ràng biết Vân Thiên Mộng nay đã khác trước, lại còn tự tìm phiền phức, bây giờ có nhiều ánh mắt nhìn vào như vậy, bản thân dù có lòng muốn giúp bọn họ, nhưng cũng không thể làm gì khác!
Cúi đầu cân nhắc giây lát, Vân Huyền Chi trầm giọng nói:
“Tô di nương cấm túc nửa tháng, Vân Nhược Tuyết cấm túc hai mươi ngày!”
bg-ssp-{height:px}
Tô Thanh và Vân Nhược Tuyết đồng thời ngẩng đầu lên, nhưng thấy sắc mặt của Vân Huyền Chi cũng không tốt cho lắm, trong mắt đều là oán trách, khiến Tô Thanh trong lòng hiểu rõ, Vân Thiên Mộng này đang muốn chia rẽ quan hệ giữa nàng và Vân Huyền Chi!
Mà Vân Nhược Tuyết bên cạnh dường như quên mất lời dạy vừa rồi, đang muốn đi lên nói lý với Vân Thiên Mộng, lại bị Tô Thanh nhanh tay nhanh mắt giữ lại, sau đó trong phòng khách vang lên âm thanh cung kính của Tô Thanh:
“Lão gia nói đúng, là nô tỳ chưa suy nghĩ thấu đáo, sau này nhất định chú ý”
Nói xong, định dẫn Vân Nhược Tuyết vẫn không cam tâm mà rời đi, nhưng Vân Thiên Mộng lại có lời muốn nói, rồi thấy nàng có chút khó xử đi đến bên cạnh Tô Thanh, giống như không nhẫn tâm nói:
“Cha, Tô di nương mới bị cấm túc mấy ngày mà trong phủ đã loạn thành thế này, không bằng, cha tìm một người khác thay Tô di nương quản lý phủ một thời gian?”
Vân Thiên Mộng cuối cùng cũng nói ra mục đích của mình, thân ảnh Tô Thanh đang rời đi chợt ngừng lại một chút, biêu tình không đồng ý nói:
“Đại tiểu thư nói gì vậy? Quản lý tướng phủ là bổn phận của nô tỳ. Hơn nữa, trong phủ sao tìm ra được người có thề đảm đương được trách nhiệm này? Cũng không thể để đại tiểu thư làm thay, dù sao cuối cùng thì đại tiểu thư cũng phải gả cho người khác!”
Ngụ ý rằng Vân Thiên Mộng sau này sẽ là người nhà chồng, để cho một người ngoài quản lý việc nội bộ của nhà mẹ đẻ, có chút không ổn!
Đương nhiên Vân Huyền Chi cũng nghe ra được ý nghĩa trong câu nói ấy, ánh mắt suy tư sắc bén nhìn Vân Thiên Mộng.
Mà Vân Thiên Mộng cũng chỉ mỉm cười, ngón tay mềm mại chỉ về Liễu di nương đang đứng bên cạnh, bình tĩnh nói:
“Cha, người quên rồi sao, trong phủ còn có Liễu di nương nữa! Liễu di nương là người trong phủ, cũng là một nửa chủ nhân tướng phủ này, thân phận địa vị đều ngang bằng với Tô di nương, con tin nàng ấy có thể đảm đương được! Thời gian này con gái đã chán những món ăn trên bàn rồi, cha , người không nhẫn tâm vì trong phủ không có người làm chủ mà để con gái phải chịu oan ức chứ!”
Trong lúc nói, tay Vân Thiên Mộng cũng đã chuyển hướng, ánh mắt mọi người cũng không tự chủ mà theo hướng tay nàng nhìn lên bàn ăn, thì thấy trên bàn ăn lớn như vậy mà chỉ có vài cái bát, cái đĩa, chỉ e bữa ăn của nô tài thấp kém nhất trong phủ cũng phong phú hơn này nhiều!
Tô Thanh thấy Vân Thiên Mộng ép người như vậy, trong mắt không nhin được nổi lên hận ý, nháy mắt ra hiệu cho Triệu quản gia.
Triệu quản gia bị Vân Thiên Mộng chèn ép như vậy, sớm đã đầy mình tức giận, vừa thấy chỉ thị của Tô Thanh, liền hoảng hốt nói:
“Lão gia, chắc là quản sự phòng bếp bận đến hoa mắt chóng mặt rồi mói để xảy ra sai sót như vậy! Thiết nghĩ, thức ăn của đại tiểu thư vẫn còn ở dưới bếp, nô tài sẽ sai người bắt tên quản sự phòng bếp kia trói lại rồi đưa lên để hắn nhận tội với đại tiểu thư!”
Vân Thiên Mộng nhìn chằm chằm động tĩnh của hai người, lạnh lùng nói:
“Triệu quản gia, ông lại mang tội vào mình rồi, lí do thoái thác của ông, cha sẽ tin sao? Vậy tôi lại hỏi ông, tiền hàng tháng trong phủ khi nào thì phát?”
Việc này Tô Thanh và Triệu quản gia đã sớm thông đồng với nhau, nghe thấy câu hỏi của Vân Thiên Mộng, Triệu quản gia buông lỏng, đem sự tình đã nghĩ sẵn nói ra:
“Hồi đại tiểu thư, mùng ba hàng tháng! Chỉ là, tháng này bạc dùng trong phủ có chút eo hẹp, cho nên trì hoãn vài ngày!”
Nghe thấy lời giải thích của ông ta, Vân Thiên Mộng càng lạnh lùng, nói:
“Triệu quản gia, còn không quỳ xuống! Đã là tài vụ trong phủ xuất hiện vấn đề, tại sao không sớm báo cho cha ta biết? Ngươi nói, tướng phủ còn giữ tên nô tài lừa trên gạt dưới như ngươi lại để làm gì? Nói, có phải ngươi đã tham ô số bạc đó không?”
Bị chụp cho tội danh lớn như vậy, Triệu quản gia toàn thân run rẩy, lập tức quỳ xuống, không ngừng dập đầu với Vân Huyền Chi:
“Lão gia minh xét, nô tài tuyệt đối không dám làm vậy!”
Còn về Tô Thanh, nhất thời bị phản ứng nhanh nhẹn, bản lĩnh hãm hại người khác của Vân Thiên Mộng dọa cho giật mình, chỉ có thể xanh mặt đứng tại chỗ.
Mà Vân Huyền Chi mặt cũng đã tái nhợt, nhìn Triệu quản gia và Tô Thanh, trong lòng thật ra cũng đã tin vào lời nói của Thiên Mộng, thất vọng quyết định:
“Thanh Nhi, mấy ngày này ngươi hãy ở trong phòng mà đóng cửa suy nghĩ, còn những việc khác, tạm do Liễu di nương quản lý!”
Nghe được lời ấy, chân Tô Thanh lảo đảo, suýt thì ngã ngồi trên đất…