Lão thái thái thấy Vân Thiên Mộng khiêm tốn, lễ phép như vậy, tầm mắt dần chuyển về phía nàng, nào ngờ cái nhìn ấy khiến lão thái thái ngây ngẩn cả người.
Lão thái thái không ngờ cháu gái chưa từng gặp mặt này lại giống con dâu cả đã mất của bà như thế.
Có điều, Khúc Nhược Ly từ nhỏ đã sống trong sự yêu thương, bao bọc của Cốc lão thái quân, tình cách ôn hòa, không tranh với đời.
Nhưng Vân Thiên Mộng trước mặt này tuy khuôn mặt nhu hòa, nhưng con ngươi lại lóe lên sự kiên cường, không khuất phục, hai mẹ con tướng mạo có giống nhau, nhưng tính cách e là tương phản nhau.
Lão thái thái nhìn vẻ ngoài của Vân Thiên Mộng, không khỏi nhớ đến thời gian trước kia chung sống với con dâu cả, tuy không có quan hệ huyết thống nhưng tình cảm còn hơn cả mẹ con ruột.
Nếu đưa con trai kia của mình không nhu nhược, thì sao ả Tô Thanh dám đuổi mình đi, còn Mộng Nhi cũng không phải mất mẹ từ khi còn nhỏ, không có chỗ nương tựa, nhớ tới nét mặt của đứa trẻ này khi đó, thật khiến người ta đau lòng, âu cũng là do số phận.
Trong lòng nhất thời xúc động, lão thái thái kéo kéo tay Vân Thiên Mộng, ôm trong lòng bàn tay mà vỗ về một lúc, rồi giọng nói cũng không nhịn được mà cảm thán:
“ Bà ngoại con và ta tuy không lớn lên với nhau từ nhỏ, nhưng hai người chúng ta vừa gặp như đã quen biết từ lâu, tình cảm rất tốt. Đó cũng là lý do mà năm đó bà ngoại con yên tâm gả mẹ con vào Vân gia ta, đáng tiếc, đáng tiếc…”
Lời nói nửa chừng, chưa nói hết, nhưng từ vẻ mặt hổ thẹn của lão thái thái, Vân Thiên Mộng cũng có thể đoán ra được phần nào, có lẽ năm đó quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa lão thái thái và Khúc Nhược Ly rất tốt, nếu không tại sao khi nhìn thấy mình lại nảy sinh nhiều thương cảm như vậy.
Vân Thiên Mộng nâng tay lên bao lấy tay lão thái thái, nói lời an ủi:
“ Bà nội đừng buồn nữa, bây giờ cha muốn đón Người về tướng phủ, cũng là muốn tận chữ hiếu. Hơn nữa, Tô di nương giờ cũng đã có thai, có lẽ sẽ sinh thêm cho người một đứa bé bụ bẫm nữa, nhiều chuyện vui như vậy, bà nội nên vui mới phải chứ. Dù sao mẹ con đã qua đời nhiều năm rồi, nếu ở dưới hoàng tuyền mẹ con biết bà vì người mà buồn phiền như vậy, mẹ sẽ không an tâm đâu!”
Lời nói này quả thực đã nói đúng ý lão thái thái.
Mặc dù bây giờ bản thân cảm thấy cực kỳ hổ thẹn với Khúc Nhược Ly và lão thái quân, nhưng dù sao đây cũng đã là chuyện cũ từ mười mấy năm trước rồi. Lại nói bản thân và Vân Thiên Mộng chưa từng sống chung quá một ngày, hai người ngoài quan hệ huyết thống thì cũng không có tình cảm gì đặc biệt, hôm nay làm như vậy, cũng chỉ là muốn Vân Thiên Mộng hiểu rõ, trong lòng mình vẫn còn mẹ nàng ấy, hi vọng nó trước mặt Cốc lão thái quân không nói này nói kia, tránh để hai nhà khi gặp nhau càng thêm khó xử.
Nói đi cũng phải nói lại, cho dù quan hệ giữa mình và Khúc Nhược Ly có tốt đến mấy, cũng không bằng được tình cảm mẹ con ruột, năm đó tuy có tức giận với đứa con trai này thật, nhưng đúng là bản thân cũng không muốn chỉ vì một người con dâu mà làm ảnh hưởng đến đường làm quan của con trai mình được.
Thấy Vân Thiên Mộng hiểu lý lẽ như vậy, lão thái thái ánh mắt lộ vẻ hài lòng, con ngươi nhìn về phía Vân Thiên Mộng tràn đầy yêu thương, rồi kéo lấy Vân Thiên Mộng ngồi xuống cạnh mình, chỉ hai nam một nữ đứng bên trái mình mà giới thiệu:
“Đây là ba đứa con của thím con, đây là hai vị đường ca Dịch Hoành, Dịch Kiệt, còn đây là đường muội Dịch Dịch!”
Vân Thiên Mộng nhìn theo hướng tay chỉ của lão thái thái, thấy hai vị đường ca đều là thiếu niên anh tuấn, nhưng so với Vân Dịch Kiệt lòe loẹt đỏm dáng, thì Vân Dịch Hoành lại có phần trầm ổn lão luyện hơn, mà Vân Dịch Dịch đứng bên cạnh lại giống như một đứa trẻ vậy, đôi mắt to tròn ngây thơ thuần khiết, thấy Vân Thiên Mộng nhìn nhìn mình, khuôn mặt Dịch Dịch đỏ lên, lưỡi khẽ thè ra, trông rất đáng yêu.
Sáu người bước lên phía trước làm lễ chào hỏi, Vân Dịch Hoành vẻ mặt như cũ, không nóng không lạnh, làm người ta không nhìn ra hắn đang nghĩ gì, còn đôi mắt Vân Dịch Kiệt thì linh loạt đảo nhanh một vòng nhìn ba người, ý cười khóe miệng càng đậm, Vân Dịch Dịch thì thân thiện nhìn ba tỷ tỷ rồi e lệ cười, có điều dáng vẻ khi Hoành lễ lại tự nhiên, thoải mái. Xem ra bình thường Lý thị không chú trọng đủ phương diện này rồi, Vân Dịch Dịch ngoài việc có chút ngại ngùng, thẹn thùng thì các mặt khác đều không bằng các tiểu thư quý tộc khác ở kinh đô.
“Mẹ, Mộng Nhi và hai muội muội đi đường nhiều ngày cũng mệt rồi, bây giờ để ba tỷ muội họ nghỉ ngơi trước, đợi đến bữa tối rồi lại gặp mặt bọn họ!”
Lý thị bước lên phía trước, cười cười nói ý kiến của mình, lão thái thái cũng gật đầu ngay, vẫy vẫy tay, rồi một vài ma ma tiến lên phía trước, chuẩn bị đưa đám người Vân Thiên Mộng đi nghỉ ngơi.
Đột nhiên, một bà vú quản sự vội vàng từ bên ngoài chạy vào, rồi quỳ xuống trước mặt lão thái thái, vội vã nói:bg-ssp-{height:px}
“Lão thái thái, bên ngoài có một vị tự xưng là công tử của phủ Hàn Quốc Công, nói muốn ở nhờ trong phủ của chúng ta!”
Lão thái thái nghe vây, thần sắc cổ quái quét mắt qua ba tỷ muội, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Vân Thiên Mộng, nhìn nhìn vẻ mặt điềm nhiên của Vân Thiên Mộng, trong đáy mắt hiện lên sự châm chọc, rồi hạ lệnh:
“Nói trong phủ không còn chỗ trống, mời công tử đi nơi khác tìm!”
Đợi bà vú kia đi khỏi, ba người đám Vân Thiên Mộng quỳ xuống Hoành lễ với lão thái thái, rồi đi theo Lý thị, bước ra khỏi căn phòng ấm áp.
Ba người được sắp xếp ở Điệp Ảnh Viện nằm phía Đông Nam Vân phủ. Vân Thiên Mộng kéo tay Lý thị, sai vú Mễ lấy lễ vật trong túi ra, chân tHoành nói:
“Thím đối với con như con gái, con đành mượn hoa dâng Phật vậy, đây là quà mà phụ thân còn trước khi đi gửi con biếu thím, cùng ca ca, muội muội, xin thím nhận giúp con!”
Lý thị thấy Vân Thiên Mộng vẫn chưa quên mình, cười cười sai nha hoàn nhận lấy lễ vật, rồi chu đáo dặn dò ba tỷ muội Vân Thiên Mộng nghỉ ngơi cho tốt, sau đó rời khỏi Điệp Ảnh Viện, đi về phía thư phòng của Vân lão gia ở phía Đông.
Giờ này Vân lão gia Vân Huyền Mặc đang cầm bút luyện chữ, biết phu nhân đi vào nhưng cũng không dừng động tác tay, chỉ vẫy vẫy ra hiệu cho tên gia đinh ra ngoài hầu hạ, rồi giống như vô tình hỏi:
“ Đến rồi à?”
Lý thị đương nhiên biết phu quân mình đang hỏi gì, nhẹ giọng nói: “Vâng!”
Vân Huyền Mặc nghe thanh âm Lý thị không mặn không nhạt, liền đặt bút trong tay xuống, có chút tò mò, không hiểu hỏi nàng ta:
“Sao? Ba con nha đầu kia rất khó đối phó à?”
Nghe vậy, Lý thị cúi đầu cười cười, lúc thấy Vân Huyền Mặc sắp nổi giận đến nơi mới nhẹ nhàng nói:
“Đại tiểu thư thật ra rất có bản lĩnh. Có điều, hôm nay lão thái thái cũng đã tỏ thái độ rồi, tin tưởng trong lòng đại tiểu thư đã hiểu, sau này nhất định có ích cho con đường làm quan của Hoành Nhi”
Nghe những lời này của Lý thị, Vân Huyền Mặc lại không lộ ra vẻ vui mừng, hài lòng, ngược lại hai tay đặt sau lưng, bước thong thả đến bên cửa sổ, con ngươi tinh nhuệ lại chứa đầy hận ý. Ngày đó nếu đại ca không bị con tiện nhân Tô Thanh kia mê hoặc, đem đuổi mẹ và mình về Tô tHoành, thì hai đứa con của mình sẽ là công tử danh gia vọng tộc được trưởng tHoành ở kinh đô, đâu cần bây giờ phải tìm trăm phương ngàn kế mà đưa các con đến tướng phủ chứ?
Lý thị sao mà không nhìn ra được sự oán giận của phu quân mình, nhớ lại tình cảnh năm đó mình bị Tô Thanh kia đuổi ra khỏi phủ, chỉ cần nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận toàn thân đang run rẩy, chỉ có điều, giờ bọn họ cần nhờ đến nhà bác cả, chỉ có thể hạ thấp phong độ bản thân:
“Phu quân, thiếp thấy ba vị tiểu thư kia ở chung với nhau cũng không được vui vẻ cho lắm, Đại tiểu thư khôn khéo, tài giỏi, Tam tiểu thư ngoan ngoãn thông minh, duy chỉ có Nhị tiểu thư là tính tình ương bướng.”
Lời vừa nói ra, Lý thị đã nghe được tiếng hừ mạnh của Vân Huyền Mặc, sau đó bên tai lại vang lên tiếng gầm nhẹ đầy phẫn nộ:
“Có một người mẹ như thế, nàng còn mong con gái sẽ tốt đến mức nào? Nói cho mấy đứa Dịch Hoành, nhất định phải quan hệ tốt với Vân Thiên Mộng, phủ Phụ Quốc Công trong mắt hoàng thượng hơn đại ca ta nhiều lắm!”
Thấy trong mắt Vân Huyền Mặc tản mát ra lệ khí, trong lòng Lý thị biết phu quân lại nghĩ đến chuyện sỉ nhục năm đó rồi, có chút lo lắng cho bệnh tình lâu ngày của chồng, đành không nói gì nữa, khẽ lắc đầu, rồi quay người rời khỏi thư phòng…