Tiểu thư mà không phải Vân tiểu thư? Vân Thiên Mộng nhất thời có chút hiếu kì với cách xưng hô của hai nha đầu này, một cặp mắt phảng phất ý cười nhàn nhạt lại lộ vẻ cơ trí thông minh, tinh tế đánh giá Nghênh Hạ cùng Nguyên Đông trước mắt.
Chỉ thấy hai người mặc trang phục nha hoàn cùng một kiểu cùng một màu, Nghênh Hạ có vẻ ngoài rất trong sáng đáng yêu, trong khi Nguyên Đông lại có vẻ khẳng khái và nghiêm túc.
Chỉ là so với vẻ trầm ổn của Nguyên Động, thì Nghênh Hạ lại có vẻ càng hoạt bát hơn một chút, một đôi mắt linh hoạt lóe lên vẻ lanh lợi, mà Nguyên Đông lại tất cung tất kính đứng trước mặt mình, trong đôi mắt thiếu vẻ linh động của Nghênh Hạ nhưng lại thêm vài phần chững chạc cẩn thận.
Vừa nhìn hai nha hoàn này, liền biết được đây chính là hai người đã trải qua huấn luyện hết sức kĩ càng. Chỉ là hôm nay Dung Vân Hạc sai hai nàng tới Tướng phủ, hai tay lại trống trơn, khiến Vân Thiên Mộng trong lòng có chút không hiểu, liền nhẹ giọng hỏi: "Không biết Dung công tử bảo các ngươi qua đây có chuyện gì?"
Chỉ thấy hai người đồng thời móc từ trong ống tay áo ra một phong thơ dán kín, đồng thanh nói: "Đây là khế ước bán mình của nô tỳ, thiếu gia sai hai người nô tỳ từ nay về sau tới hầu hạ tiểu thư."
Vú Mễ cùng với Mộ Xuân nghe thấy thế, trong mắt nhất thời hiện lên vẻ kinh hãi, lại thấy Nghênh Hạ cùng Nguyên Đông đều là vẻ mặt nghiêm túc thì biết Dung Vân Hạc không đùa, mà là thực sự tặng hai nha hoàn này qua đây.
Chỉ là Dung gia công tử này cũng không tránh khỏi quá mức bạo dạn. Hai nha hoàn này vốn là người của Dung phủ, hắn trực tiếp tặng người tới đây, chẳng phải sẽ khiến cho tiểu thư gách vác tội danh lén lút trao đổi hay sao? Nếu bị Lão thái thái ở Bách Thuận Đường hay Tô di nương ở Phong Hà Viên biết được thì chỉ e là lại nhấc lên một hồi sóng gió rồi.
Nghĩ như thế, Mộ Xuân nhất thời có chút tự trách. Nếu sớm biết mọi chuyện như vậy thì đã không dẫn hai người này vào đấy. Chưa nói đến chuyện thiếu gia Dung phủ tặng người qua đây, cho dù chỉ là thiếu gia Dung phủ sai người đến đây nói chuyện cũng không thể trực tiếp cho các nàng đi vào gặp tiểu thư. Bằng không chuyện khuê danh của nữ tử mà bị kẻ khác cố ý thổi phồng thì sẽ khó mà cứu vãn được.
Trong lòng Mộ Xuân thầm hổ thẹn một trận, lập tức quỳ xuống, cúi gập đầu trước Vân Thiên Mộng một cái, nhận sai nói: "Tiểu thư, là lỗi của nô tỳ. Nô tỳ không nên trực tiếp dẫn người đi vào, xin tiểu thư trách phạt!"
Vân Thiên Mộng buông chiếc quạt tròn đang phe phẩy trong tay ra, nhìn Mộ Xuân đang đầy mặt hổ thẹn, lạnh nhạt nói: "Đứng lên đi, chuyện của ngươi cứ để sau."
Mộ Xuân thấy giọng điệu của Vân Thiên Mộng bình thản, cũng không có ý trách cứ nàng, trên mặt càng đỏ bừng, chỉ tự trách mình nhất thời hồ đồ, cuối cùng lại phạm vào lỗi lớn như vậy thì cũng không dám nhiều lời thêm nữa, lui về phía sau Vân Thiên Mộng.
Mà Vân Thiên Mộng lại quay lại nhìn về phía Nghênh Hạ, Nguyên Đông, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn khế ước bán mình trong tay hai người, nhe giọng nói: "Bên cạnh ta cũng không thiếu người, các ngươi cứ trở về Dung phủ đi. Thay ta chuyển lời đến Dung thiếu gia, đa tạ ý tốt của hắn."
Nghênh Hạ Nguyên Động nghe thấy Vân Thiên Mộng định đuổi hai người các nàng về, nhất thời quỳ xuống nâng lên khế ước bán mình trong tay, cùng kêu lên: "Lúc hai người nô tỳ đến đây thì công tử đã đuổi hai người nô tỳ ra khỏi Dung phủ rồi. Công tử nói hai người nô tỳ giờ đã không còn là người của Dung phủ nữa. Giờ lấy thân phận tự do tự nguyện bán mình vào Tướng phủ. Xin tiểu thư đừng đuổi chúng nô tỳ đi, chúng nô tỳ nguyện trung tâm hầu hạ tiểu thư."
Vân Thiên Mộng thấy hai người như vậy, trong lòng liền biết đây là Dung Vân Hạc cố ý làm như vậy để bắt mình phải nhận. Chỉ là người bên cạnh không cần nhiều mà cốt ở trung tâm.
Vân Thiên Mộng cùng Dung Vân Hạc cũng chỉ gặp qua vài lần, ít cơ hội giáp mặt. Mặc dù biết Dung Vân Hạc không phải kẻ tiểu nhân lợi dùng lúc người ta gặp khó khăn mà cho người nhét vào bên cạnh mình. Nhưng Vân Thiên Mộng cũng rất cẩn thận, miễn cho mình phải rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Vân Thiên Mộng cũng chưa bởi vì thấy hai người các nàng điềm đạm đáng yêu mà mềm lòng, ngược lại ngồi ngay ngắn trên ghế, ánh mắt sắc bén, lời lẽ đanh thép nói: "Vừa rồi các ngươi nói là tự nguyện bán thân vào Tướng phủ vậy thì cứ phải làm theo quy củ. Trước hết phải để cho người môi giới dẫn các ngươi tới Tướng phủ để quản gia chọn lựa, sau đó mới dẫn đến các viện của các chủ tử chứ. Há lại có thể giống các ngươi như vậy, nếu đã đều không phải nha hoàn của Dung phủ, sao có thể lấy danh nghĩa của Dung phủ cùng với Dung thiếu gia tới để lén gặp ta? Như vậy là không hợp quy củ rồi. Ta thấy các ngươi hai người giơ tay nhấc chân đều là trải qua huấn luyện tốt, sao lại phạm vào sai lầm vô ý như thế? Người như vậy, nếu đổi lại các ngươi làm chủ tử, các ngươi liệu có dùng không?"
Hai người bị Vân Thiên Mộng hỏi ngược lại một hồi chỉ còn biết hai mặt nhìn nhau, có chút không biết phải làm sao, hồi lâu sau mới nghe thấy Nguyên Đông kia bình tĩnh mở miệng: "Lời của tiểu thư quả là không sai. Chỉ là hai người nô tỳ tới đây tuyệt đối không có ý đồ làm hại tiểu thư, chỉ cầu có thể được tận tâm hầu hạ tiểu thư mà thôi, không có ý đồ gì khác."
Vân Thiên Mộng thấy Nguyên Đông trong nháy mắt đã có thể nhìn ra điểm mấu chốt thì trong đáy mắt lạnh lùng liền nổi lên một tia tán thưởng. Nha hoàn thông tuệ như vậy, nếu thực đúng như lời nàng ta sẽ trung tâm như một theo hầu bên người nàng. Đây đích xác sẽ là một chuyện tốt.
Dù sao, vú Mễ vừa phải quản lý Khởi La Viên, vừa phải chiếu cô cho vú Hạ, thực sự có chút cố sức.
Mà Mộ Xuận vừa một mặt phải hầu hạ mình, lại mặt khác phải trông chừng Băng Nhi Thủy Nhi tất nhiên cũng không có thời gian dành cho việc khác.
Nếu bên cạnh mình lại có thêm hai nha hoàn vừa thông mình lại trung thành, đích thật cũng không phải một việc tồi.
Chỉ có điều, chuyện trung thành tận tâm này không phải dựa vào miệng nói, bằng không trong Tướng phủ này cũng sẽ không xuất hiện nhiều chuyện nhớp nháp nhường này.
"Nếu như thế, vậy các ngươi cứ trở về đi, nghĩ cho kĩ xem nên làm thế nào để lại xuất hiện trước mặt của ta." Nói xong, Vân Thiên Mộng ra hiệu cho vú Mễ dẫn hai người đi ra ngoài.
Mà Nghênh Hạ cùng Nguyên Đông cũng là hai người cực kì cơ trí, lanh lơi, trong khoảnh khắc liền hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Vân Thiên Mộng, cũng không nhiều lời thêm nữa, lập tức cúi đầu hành lễ với Vân Thiên Mộng sai đó nhỏ nhẹ theo vú Mễ đi ra ngoài.
"Tiểu thư, tất cả đều là lỗi của nô tỳ." Thấy hai người kia đã đi rồi, Mộ Xuân lập tức cúi đầu nhận sai nói.
Mà Vân Thiên Mộng cũng không trách móc thêm nhiều, chỉ phân phó, nói: "Sau này không thế tái phạm. Nếu mấy ngày tới có người mới tiến vào Tướng phủ bảo Liễu di nương trước hết dẫn người tới Khởi La Viên."
Mộ Xuân nghe vậy, lập tức đáp ứng. Chỉ là trong lòng vẫn có chút lo lắng. cau mày hỏi: "Tiểu thư, lẽ nào thực sự muốn dùng hai người kia? Các nàng lại là từ Dung phủ mà ra nha, tuy nói Dung thiếu gia không có ý hại tiểu thư, nhưng khó đảm bảo người khác. . ."
Vân Thiên Mộng nghe nàng nói như thế, lại chỉ thản nhiên cười, cũng không giải thích thêm nhiều.
Dung Vân Hạc bởi một đầu tóc bạc mà bị người đời phàm tục lên án, theo những lần cùng hắn gặp mặt trước kia thì xem ra, bên cạnh hắn ngoại trừ một gã sai vặt, liền không có hạ nhân khác hầu hạ, có thể thấy được Trần lão thái quân trong chuyện thay hắn chọn người, hay chính là bản thân Dung Vân Hạc tự mình chọn người hầu đều là cực kì cẩn thận rồi.
Hơn nữa lần trước ở tiệc chúc thọ Lão thái quân, từ thái độ đối nhân xử thể của Trần lão thái quân thì xem ra, đó là một nhân vật nhìn như quái gở, lại có chút chính trực có thể tín nhiệm, bằng không, bà ngoại cũng không vui vẻ kết giao cùng Trần lão thái quân.
Mà Vân Thiên Mộng cũng mười phần tin tưởng với khả năng nhìn người của Cốc lão thái quân.
Bởi vậy, nếu hai người này thực sự là được Dung Vân Hạc tặng từ Dung phủ, vậy Vân Thiên Mộng có thể yên tam dùng các nàng.
Chỉ sợ các nàng là do người có dã tâm mượn danh Dung phủ mà đưa đến bên cạnh nàng mà đổi trắng thay đen.
Cho nên, Vân Thiên Mộng mượn cớ các nàng không hiểu quy củ, để hai người nhận sự sàng lọc chọn lựa trước, nhất là để cho mình có thời gian thăm dò cẩn thận hai người các nàng, miễn cho xảy ra sai sót lớn. Thứ hai đó là nếu hai người thực sự là từ Dung phủ tới, thì bản thân mình kể cả là kiên quyết cự tuyệt hay liều lĩnh tiếp thu, đối với Dung phủ hay đối với mình đều không thích hợp. Chẳng bằng cho các nàng dựa theo quy củ mà đến, để người ngoài cũng không thể nói ra nói vào.
Bầu trời đầy sao, rộng vô biên, nắng chiều mới tắt, vẫn còn đó cái nóng như thiêu như đốt của mặt trời ngày hạ, trong khi gió mát không thấy thổi, ngoại trừ tiếng ếch, tiếng ve kêu vang trong viện thì chỉ còn lại một bầu không khí oi bức trầm trọng, khiến người ta trằn trọc mà không ngủ được.
Vân Thiên Mộng rửa mặt chải đầu xong thì cho vú Mễ với Mộ Xuân rời khỏi gian trong, thổi tắt luôn cả ngọn nến khiến chỉ nhìn thôi đã thấy nóng bức kai, tay cầm quạt tròn một mình dựa vào cửa sổ mà ngồi, bàn tay trắng nõn nhẹ lay động quạt tròn, xua tan không khí nóng xung quanh.
Ánh trăng dát bạc lên mọi vật, chiếu lên khuôn mặt trắng trẻo, tao nhã của Vân Thiên Mộng, ánh lên chút ánh sáng dịu dàng như châu như ngọc, làm vẻ thanh nhã của nàng lại thêm một chút quyến rũ.
Chỉ là nếu nàng không cau lại đôi mi, thì sẽ càng có phong phạm của tiểu thư khuê các. Thế nhưng, nếu cái nắng nóng của ban ngày còn có thể chịu được, thì từ khi bắt đầu buổi chiều, thời tiết trở nên oi bức vô cùng, lại khiến nàng có chút chịu không nổi. Vân Thiên Mộng vô cùng nhớ nhung quạt điện điều hòa thời hiện đại nên càng không sao ngủ được, chỉ có thể mặc đồ ngủ bằng lụa mỏng ngồi bên cửa sổ, đợi khi bên ngoài có gió lên, thổi đi cái nóng phiền phức này.
Mà nơi mà Vân Thiên Mộng thấy nóng nhất, đó là lưng.
Vân Thiên Mộng nhìn suối tóc dài tới thắt lưng này, có chút tức giận đẩy hai lọn tóc dài phủ xuống vai, trong lòng thở dài đánh sượt, đến lúc nào cắt ngắn đi được một chút thì tốt.
Dù sao, mình không phải người cồ đại sinh ra và lớn lên ở đây, đối với việc xử lý búi tóc. . . tinh tế nhường này, nàng thật đúng là không xoay sở nổi, mới vừa rồi tắm rửa gội đầu một phen, nên không thể không tháo búi tóc xuống, như thế mới khô nhanh được một chút.
Chỉ là như vậy khiến cho cái lưng của nàng chịu khổ rồi. Vân Thiên Mộng rõ ràng đã cảm nhận được, sau lưng đã thấm ra một tầng mồ hôi mỏng, làm cho trong lòng nàng xưa nay vẫn bình tĩnh lạnh lùng không khỏi nảy sinh một tia tức giận, hận không thể tự tay cầm lấy cái kéo, xử sạch cái đám tóc dài phiền toái này.
"Là chuyện gì khiến nàng tâm thần không yên như thế?" Ngay khi Vân Thiên Mộng còn đang ngồi thầm oán những sợi tóc sau lưng thì phía sau truyền đến một giọng hỏi cố nén ý cười.
Đột nhiên nghe được giọng của nam tử khiến Vân Thiên Mộng mạnh quay đầu lại, chỉ thấy Sở Phi Dương hồi lâu không thấy lại một lần nữa đến khuê phòng của mình mà thần không biết quỷ không hay. Lúc này hắn đang đứng cách mình vài mét, cười cười dịu dàng nhìn nàng làm như hoàn toàn không cảm thấy có chút xin lỗi nào với hành động đột nhiên xông vào này của hắn.
Mà so với vụ mở cửa sổ vào lần trước, lần này hắn lại càng to gan, rõ ràng thấy nàng mở cửa sổ, không chỉ quang minh chính đại tiến đến, lại không có sợ hãi đi thẳng tới cửa sổ, đứng sát bên cạnh nàng, cùng nàng đắm chìm dưới ánh trăng tĩnh mịch.
Chỉ là hồi lâu Sở Phi Dương cũng không nghe được câu trả lời của Vân Thiên Mộng, thì không khỏi cúi đầy nhìn về phía nữ tử ngồi mọt bên, cặp mắt đen và sâu như mực gần như là trong nháy mắt đã bắt đến hai tròng mắt của Vân Thiên Mộng, chăm chú nhìn sâu vào đôi mắt nàng, như diều hâu nhìn thẳng vào con mồi, tựa hồ như đang tìm kiếm nguyên nhân khiến nàng khó chịu.
Mà Vân Thiên Mộng phát hiện sự chăm chú của Sở Phi Dương, nhớ tới khả năng quan sát vô cùng tỉ mỉ của người này, thì lập tức thu hồi vẻ sốt ruột đầy người, ngẩng đầu, dùng một ánh mắt cực kì lạnh lùng bình tĩnh nhìn hắn, cặp mắt sáng long lanh phủ đầy một mảnh thanh minh, làm cho người ta không khỏi cảm thấy vẻ cáu kỉnh của nàng mới rồi chỉ là ảo giác.
Sở Phi Dương thấy nàng trong nháy mắt đã có thể giấu kín tâm trạng của mình, đáy mắt không khỏi hiện lên một tia tán thưởng, trong lòng không khỏi thấy may mắn quyết định mới rồi của mình.
Vừa rối hẳn vốn chỉ là xong xuôi công việc tiện đường đi ngang qua Tướng phủ, nhưng nhớ tới mấy tháng chưa gặp nàng thì quyết định tiến đến nhìn một cái. . Vốn định chỉ nhìn dung nhan của nàng khi ngủ xong thì rời đi ngay, không ngờ, đến giờ này rồi mà nàng vẫn không ngủ, ngồi bên cửa sổ, ngắm trăng giải nhiệt. Nhất thời hắn nổi lên ý nghĩ trêu đùa, liền lên tiếng phá hoại bầu yên lặng xung quanh nàng.
Thế nhưng hôm nay tuy nóng bức, nàng – dưới ánh trăng lại như hoa sen trên mặt nước, tươi mát tự nhiên lại khiến cho hắn mê muội trầm luân, khiến Sở Phi Dương bất giác lên tiếng hỏi: "Thân thể đã khỏe hơn chưa?"
Vân Thiên Mộng thấy hắn hỏi liền buông chiếc quạt trong tay ra, lập tức đứng thẳng cúi đầu khom người thấp giọng nói: "Đa tạ Tướng gia quan tâm, thần nữ hết thảy đều mạnh khỏe. Cũng phải đa tạ ơn cứu mạng lần trước của Tướng gia."
Thấy nàng khách sao như vậy, Sở Phi Dương lại lơ đễnh nhún nhún vai, tùy ý ngồi ngay xuống chỗ Vân Thiên Mộng vừa đứng lên, giọng cười yếu ớt mang theo một tia giảo hoạt, nói: "Không lật tẩy được Hải Điềm lại rước bệnh nặng vào thân, hối hận không?"
Nghe vậy, giữa cặp mi của Vân Thiên Mộng có chút ngưng đọng, lại cười theo một tiếng, trong lòng cũng hiều Sở Phi Dương thông minh tuyệt đỉnh này đích thị là đã nhìn thấu mọi việc, cũng không giấu diếm nữa, ngược lại trả lời rằng: "Người không phạm ta, ta không phạm người, người mà phạm ta, ta trả cả vốn lẫn lời (^^). Tướng gia cũng không hi vọng thần nữ khi bị người hãm hại cũng không đáp trả đi. Huống hồ, Tướng gia nếu muốn vạch trần thần nữ, cũng không cần đợi tới tận hôm nay rồi.
Nói xong, một đôi con ngươi xinh đẹp của Vân Thiên Mộng hàm chứa một chút giảo hoạt nhìn sâu vào trong hai mắt của Sở Phi Dương làm như đang cùng hắn đấu xem tâm tư ai càng kín đáo chu toàn.
Đối với lời phản bác của Vân Thiên Mộng, Sở Phi Dương vẫn chưa gây sự như khi đối mặt với những người khác, ngược lại cúi đầu cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía ánh trăng xa với, khiến cho người đối diện không khỏi cảm thấy hắn bây giờ cũng với thường ngày như là hai người, thâm trầm, lạnh lùng, bình tĩnh, lại thêm chút cảm giác chân thật nữa.
Sở Phi Dương trông lên bầu trời đêm, còn Vân Thiên Mộng thì nhân cơ hội đánh giá Sở Phi Dương, không biết hắn suy nghĩ cái gì, hồi lâu mới lại chuyển mắt lại nhìn phía Vân Thiên Mộng, đáy mắt lộ vẻ nghiêm túc, giọng nói cũng không còn trêu chọc nữa, cúi đầu nói bằng một giọng trầm thấp: "Nàng không có việc gì là tốt rồi."
Nghe hắn nói như vậy, Vân Thiên Mộng có chút nghi hoặc ngẩng đầu, lại thấy trên nét mặt Sở Phi Dương hôm nay đọng lại một chút ngưng trọng, một biểu cảm rất ít xuất hiện trên khuôn mặt hắn thường ngày.
Nhưng mặc dù như thế, cặp mắt đen và sâu kia vẫn như trước lóe lên vẻ cơ trí không sao tả xiết, vẫn là phong thái tuấn lãng tràn đầy tự tin ấy, thảo nào lại khiến Hải Điềm si mê điên cuồng như vậy, thậm chí để trừ bỏ một kẻ địch như nàng, thiếu chút nữa mạo hiểm nhảy vào hồ nước lãnh thấu xương kia.
Đặc biệt là khi nhớ lại hồ nước lạnh giá ngày ấy, Vân Thiên Mộng lại nhớ đến cái nóng như thiêu như đốt toàn thân, vì e ngại không dám đánh mất phong thái trước mặt Sở Phi Dương, chỉ có thể len lén khe khẽ mà xoay cổ, muốn đẩy ra những sợi tóc phiền toái phía sau, nhưng rốt cuộc, mớ tóc này lại dính sát vào trên lưng, không xi nhê chút nào. Thế nhưng những động tác trông có vẻ không được tự nhiên ấy của nàng lại chọc cho Sở Phi Dương một lần nữa nhếch môi cười, làm Vân Thiên Mộng bực bội trợn mắt.
Còn Sở Phi Dương lại không thèm để ý vẻ hờn giận trong mắt Vân Thiên Mộng, lại thấy mắt hắn chợt sáng lên chốc lát sau hắn đứng lên, dưới ánh mắt đầy đề phòng của Vân Thiên Mộng mà đi tới phía sau nàng. Dưới ánh trăng, đôi bàn tay thon dài đến ngay cả nữ tử cũng phải ước ao kia, vào thời điểm mà Vân Thiên Mộng không tưởng được, một tay vén lên mái tóc đen xõa dài của nàng. Một bàn tay khác, năm ngón tay hơi duỗi ra, mềm nhẹ mơn trớn da đầu của Vân Thiên Mộng, cực kì ôn nhu vuốt, chải xuống suối tóc đen dài ấy, ánh mắt chăm chú khiến cho Vân Thiên Mộng đang đưa lưng về phía hắn cũng cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Mà Vân Thiên Mộng không chỉ mất tự nhiên, mà còn bị động tác này của hắn dọa cho toát ra một thân mô hôi lạnh.
Nàng tuy biết con người Sở Phi Dương này không tuân thủ lễ giáo, nhưng sự tiếp xúc thân mật này của hai người vẫn khiến toàn thân Vân Thiên Mộng dựng lên một tầng lông tơ, nhất là khi những ngón tay lạnh lẽo mơn trớn lên da đầu có chút nóng của mình thì Vân Thiên Mộng thậm chí còn cảm nhận được da đầu dường như cũng thấm ra một tầng mồ hôi, khiến cho nàng nhất thời chỉ muốn xoay người đoạt lại tóc mình từ trong tay hắn.
"Đừng nhúc nhích!" Nhưng Sở Phi Dương lại ở ngay lúc nàng định xoay người, lên tiếng, lập tức tiếp tục công việc còn dang dở, trong giọng nói vừa rồi còn lộ ra vẻ sủng nịch cưng chiều mờ ám nói không lên lời, khiến Vân Thiên Mộng chợt ngơ ngẩn, không biết nên tiếp tục động tác của mình hay là nghe theo lời Sở Phi Dương nói.
Một lát sau, Vân Thiên Mộng cảm nhận được mái tóc dài của mình đã được búi lên nhẹ nhàng, mà Sở Phi Dương để giúp nàng có thể thoải mái ngủ yên thì chỉ đơn giản búi một kiểu hoa kế, sau đó mới một lần nữa đi tới trước mặt Vân Thiên Mộng, khóe miệng mỉm cười ngắm nhìn kiểu tóc lúc này của Vân Thiên Mộng, làm như vô cùng thỏa mãn với kĩ thuật của mình.
Vân Thiên Mộng mặc dù nhận thấy phía sau lưng đã mát mẻ thoải mái hơn không ít, chỉ là vẫn không thể không nhăn mày với những hành động lúc nào cũng hú họa, tự tiện quyết định, bất thình lình này của Sở Phi Dương. Mà càng khiến cho nàng ảo não là, từ đầu chí cuối nàng luôn cảm thấy, khi ở trước mặt Sở Phi Dương mình lúc nào cũng bị rơi vào thế hạ phong, bởi vậy mới mang vẻ mặt lãnh đạm kèm theo chút căm tức nói: "Nam nữ thụ thụ bất thất. Sở Tướng có thể không thèm để, nhưng thần nữ lại vô cùng coi trọng."
Mà Sở Phi Dương cũng không bởi nàng ăn nói lỗ mãng mà nổi giận, người lại nhếch môi cười, trong cặp mắt đen híp lại lóe lên ánh vàng rực rỡ. Chỉ thấy hắn đột nhiên cúi người, không cho Vân Thiên Mộng né tránh vươn cánh tay dài ôm lấy eo nhỏ của Vân Thiên Mộng, lập tức kề sát môi mình bên tai nàng, thấp giọng ngụy biện: "Vậy thì phải làm thế nào cho phải? Mấy lần trước đó đều là bổn tướng đã đụng chạm vào da thịt tiểu thư, lần trước còn ôm tiểu thư vào trong ngực, lúc này đây thì thay tiểu thư búi tóc, đồng thời ôm tiểu thư! Tất cả những chuyện này nếu như thanh toán từng chuyện từng chuyện một, tiểu thư phải chăng là phải lấy thân báo đáp mới có thể giải quyết chuyện "nam nữ thụ thụ bất thân" này?" (vô lại quá. . . nhưng mà em thích. . ^^)
Vân Thiên Mộng giãy giụa không thoát khỏi vòng tay Sở Phi Dương, lại nghe hắn phản bác lại không đứng đứng như thế. Tức khắc quay mặt sang, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của Sở Phi Dương cách mình chỉ nửa tấc, dưới ánh trăng, cặp mắt mang ý cười kia càng lộ vẻ trêu tức, khóe miệng cong lên đáng ghét. Mà khi Sở Phi Dương nói thì nhiệt khí đều phun ở bên tai Vân Thiên Mộng, khiến một bên tai của nàng có chút phát sốt, càng mở to mắt trừng phía Sở Phi Dương, thừa dịp cánh tay bên hông khẽ buông lỏng thì lập tức di chuyển bước chân lui về sao, gia tăng khoảng cách giữa hai người.
Nhưng Sở Phi Dương lại có chút không hài lòng với cử động của nàng, trong đôi mắt chớp lên một tia bất mãn, tiếp đó lại theo bước nàng tiến tới vài bước, ý cười xấu xa nói: "Vân tiểu thư đang sợ cái gì? Sở bổn tướng lợi dụng lúc nàng gặp khó khăn, hay là sợ tim nàng đang đập thình thịch?"
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng nhíu mày, sự mất tự nhiên trong lòng mới vừa rồi đã tản đi một ít, khôi phục vẻ bình tĩnh lãnh đạm hàng ngày, thấy đáy mắt Sở Phi Dương tuy có trêu cợt nhưng không có ác ý, thì biết hắn chỉ định hù dọa mình một phen, liền cười yếu ớt nói: "Sở Tướng chính là rường cột của Tây Sở, là phụ tá đắc lực của Hoàng thượng, đồng thời lại nhận được sự ái mộ của rất nhiều thiên kim tiểu thư chốn kinh đô, thì sao lại có thể có ác ý với một tiểu nữ tử như ta? Huống hồ, Sở Vương gia uy danh ngút trời, được người đời ca tụng không ngớt, thần nữ tất nhiên là tin tưởng vào nhân phẩm đức hạnh của Sở Tướng rồi."
Bốn chứ "nhân phẩm đức hạnh" kia, Vân Thiên Mộng gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra, mà Sở Phi Dương lại làm như không có nghe ra sự châm chọc mỉa mai trong giọng điệu của nàng. Ngược lại tâm trạng vô cùng tốt nhoẻn miệng cười, lộng lẫy lóa mắt như đóa quỳnh chỉ nở rộ vào đêm.
Chỉ là cười xong, Sở Phi Dương lại rời xa khỏi chỗ Vân Thiên Mộng, ý cười trên mặt cũng thu lại, thần sắc nghiêm túc, thấp giọng nói: "Mấy ngày gần đây càng ngày càng nóng bức, vẫn là ở trong Tướng phủ thì hơn, tránh bị cảm nắng, đến lúc đó khổ vẫn là mình thôi."
Nói xong, không đợi Vân Thiên Mộng ngẫm nghĩ hay hỏi lại, Sở Phi Dương đã biến mất khỏi gian phòng, phảng phất như người này chưa từng tiến vào khuê phòng của nàng vậy.
Mà Vân Thiên Mộng lại bởi vì câu nói sau cùng của hắn mà cau mày suy tư, một câu quan tâm làm như bình thường ấy lại lộ ra rất nhiều điều kì quái.
Điều này làm cho Vân Thiên Mộng mặc dù nằm trở về trên giường, trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ về những chuyện phát sinh gần đây, mong có thể từ những chuyện này mà tìm ra manh mối.
"Mộ Xuân!" Sáng hôm sau, mặt trời lên cao, Vân Thiên Mộng mới khẽ tỉnh, có lẽ bởi vì suy nghĩ quá nhiều về câu nói kia của Sở Phi Dương, mà khi gây giờ tỉnh lại Vân Thiên Mộng có chút đau đầu, mắt vẫn nặng trĩu, đấu tranh ngồi dậy, nhẹ giọng kêu Mộ Xuân ở bên ngoài.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi." Một đôi bàn tay trắng nõn vén rèm che lên, một luồng ánh sáng tức khắc chiếu thẳng vào giường, khiến Vân Thiên Mộng có chút không quen, khẽ chớp chớp mắt, đợi đến khi thích ứng hoàn toàn với ánh mặt trời chói mắt kia mời hoàn toàn mở to đôi mắt.
"Giờ nào rồi?" Được Mộ Xuân đỡ xuống giường, Vân Thiên Mộng hỏi.
"Mới qua giờ Mão ạ" (DG: giờ Mão là từ h -h sáng, tức là Vân Thiên Mộng dậy sau h). Triệu quản gia qua đây dặn, nói tiểu thư bệnh nặng mới khỏi nên miễn cho tiểu thư đến Bách Thuận Đường thỉnh an, để tiểu thư thong thả tĩnh dưỡng cho thật tốt. Mộ Xuân nhanh nhẹn gấp lại chăn màn, lại vén hắn hai tấm rèm che lên, thu vén ổn thỏa xong mới xoay người đi chuẩn bị chậu nước ấm cùng khăn đưa cho Vân Thiên Mộng.
"A." Chỉ là khi nàng nhìn đến búi tóc của Vân Thiên Mộng thì lại có chút kinh ngạc kêu lên, ánh mắt ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào mái tóc sau đầu của Vân Thiên Mộng, mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Chuyện gì vậy?" Vân Thiên Mộng cũng nhìn vào búi tóc của mình trong gương đồng, chỉ là kiểu búi tóc hoa bình thường mà thôi, hẳn là sẽ không khiến người hoài nghi tối hôm qua có người tự do ra vào nội thất, huống chí, ngày mùa hè nắng chói chang, nữ tử cũng có thể búi tóc ngủ mà, sao Mộ Xuân lại có vẻ ngạc nhiên như thế?"
"Tiểu thư, sao trên tóc người lại có một bông hoa khô?" Mộ Xuân nghe Vân Thiên Mộng hỏi, lập tức tiến lên, đưa tay gỡ xuống từ mái tóc phía sau đầu của Vân Thiên Mộng một đóa hoa khô màu tím, đưa vào tay Vân Thiên Mộng.
Vân Thiên Mộng nhìn bông hoa hồng phiên () hiếm thấy màu tím nhạt trong lòng bàn tay, trong lòng xẹt qua một tia tức giận, không ngừng thầm oán con người đáng ghét kia. Tên Sở Phi Dương này nửa đêm lén lút chạy đến dọa người cũng không sao, nhưng lại còn lưu lại đóa hoa khô này, há không phải hắn muốn để cho người ta có cớ nghi ngờ?
() Hoa hồng phiên (番红花) còn gọi là hoa hồng tây, hoa hồng tạng là một loại hoa thân cỏ, thuộc họ diên vĩ, cũng là một loại hương liệu thông thường. Sinh trưởng ở vùng Tây nam á. Du nhập vào Trung Quốc từ thời Minh, cũng là một loại thuốc Đông y quý.
May mà hôm nay là Mộ Xuân phát hiện từ sớm, nếu bản thân mình cứ thế đi ra ngoài, chẳng phải sẽ bị miệng lưỡi người đời chỉ trích sao?
Mộ Xuân cẩn thận quan sát vẻ mặt của Vân Thiên Mộng, thấy trong mắt nàng xẹt qua tia tức giận, mặc dù trong lòng mình cũng vô cùng hiếu kì về nguồn gốc của đóa hoa này, nhưng nàng lại càng tin tưởng phẩm tính của tiểu thư nhà nàng hơn, liền tò mò hỏi: "Tiểu thư, nô tỳ chưa bao giờ thấy qua thứ này."
"Đây là hoa hồng phiên, ta nhớ là lần trước đã từng xem qua sách có ghi lại, hoa này ở Tây Sở chỉ có rất ít nơi có thể trồng thành công." Dứt lời, Vân Thiên Mộng lấy đóa hồng phiên nọ đưa lên mũi khe khẽ ngửi, mới biết đóa hoa khô này đúng là không có mùi hương gì cả, hơn nữa cầm trên tay cũng không thấy có chút trọng lượng nào, thảo nào hôm qua mình không phát hiện Sở Phi Dương động tay động chân, liền chau mày lại.
bg-ssp-{height:px}
Mộ Xuân thấy Vân Thiên Mộng có chút không thích đóa hoa khô này, liền mở miệng đề nghị: "Tiểu thư, hay để nô tỳ ném đóa hoa này đi. Trong phủ của chúng ta chẳng bao giờ trồng loại hoa như thế."
Vân Thiên Mộng nghe nàng nói liền thu hồi cảm xúc trong mắt, vừa muốn gật đầu, lại nghĩ đóa hồng phiên Tây Sở là vô cùng hiếm, ném đi như thế thì quả là có chút đáng tiếc, liền bảo: "Mà thôi, nếu đã là hoa khô thì giữ đi. Việc này không thể nhắc tới trước mặt người khác."
Mộ Xuân nghe vậy, lập tức dè dặt nhận lấy đóa hoa hồng phiên kia, bỏ vào trong hộp trang sức trên bàn trang điểm, hầu hạ Vân Thiên Mộng rửa mặt chải đầu.
Vân Thiên Mộng đang dùng đồ ăn sáng thì thấy Vân Dịch Dịch tươi cười đi vào.
Thấy nàng không mời mà tới như vậy, trong lòng Vân Thiên Mộng liền biết là Lão thái thái thái bày mưu đặt kế, bằng không lấy tâm cơ của Vân Dịch Dịch, sợ là trong lúc Lão thái thái bị cấm chừng này còn có thể tươi cười đến chỗ mình.
Phất tay cho Mộ Xuân, vú Mễ dọn những đồ ăn trên bàn xuống, Vân Thiên Mộng lau khóe miệng, uống qua một ngụm trà rồi mới cười nhạt mở miệng: "Tứ muội muội hôm nay làm sao lại rồng đến nhà tôm thế này?"
Vân Dịch Dịch lại cười hì hì hơi cúi người thi lễ với Vân Thiên Mộng qua loa xong liền lập không ngại nóng mà sà xuống bên người Vân Thiên Mộng, thân thiết kéo tay Vân Thiên Mộng làm nũng nói: "Đại tỷ tỷ rời Tưởng phủ lâu như vậy, muội muội thật là nhớ nha. Hôm qua thấy tỷ tỷ mệt mỏi nên mới không dám tới quấy rối. Thật vất vả đợi đến hôm nay, liền vội vàng tới đây, tỷ tỷ đừng thấy phiền nha!"
Khóe miệng Vân Thiên Mộng mang theo nụ cười mỉm, đưa tay lên thay Vân Dịch Dịch vuốt lại vài sợi tóc lòa xòa trước trán, lập tức ôn hòa đáp: "Sao lại trách móc? Muội muội đến đây được, tỷ tỷ tất nhiên là vui mừng rồi. Chỉ có điều bên này của tỷ tỷ hơi đơn sơ giản dị, sợ là muội muội không quen thôi."
Nghe vậy, Vân Dịch Dịch lập tức cố hết sức lắc đầu, tiếp lời: "Có thể sống chung với tỷ tỷ là phúc khí của muội muội. Huống chi muội muội thấy nơi này của tỷ tỷ thanh tịnh ưu nhã, so với những gian phòng tráng lệ xa hoa kia lại thư thái hơn rất nhiều. Nếu tỷ tỷ không chê, muội thực sự muốn ngày nào cũng đến đây trò chuyện với tỷ nha!"
Nói xong, Vân Dịch Dịch trợn tròn một đôi mắt to cực kì đơn thuần nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng, mà Vân Thiên Mộng thì từ đầu đến cuối vẫn cười nhạt, nét ồn hòa trong mắt làm lòng người ấm áp, lời nói ra lại càng mang theo ý hoan nghênh; "Vậy tất nhiên là không thể tốt hơn rồi! Mấy ngày gần đây Nhược Tuyết muội muội cũng bận rộn chăm sóc Tô di nương, trong phủ cũng chỉ còn có ta là rảnh rỗi. Muội và Tam muội muội, chúng ta càng phải thân thiết gần gũi hơn chứ! Bằng không nếu tiểu thư các phủ khác thấy cảnh tượng Tướng phủ lần này, sẽ cho rằng giữa các tiểu thư Tướng phủ chúng ta có hiềm khích, không qua lại với nhau nha!"
Trong lời của Vân Thiên Mộng có ám chỉ chuyện Vân Dịch Dịch hôm qua lén mở tiệc chiêu đãi tiểu thư các phủ, lại còn là một mình mời khác, gạt Vân Nhược Tuyết cùng Vân Yên còn đang ở trong phủ ra một bên, hành vi như thế chính là tạo cơ hội cho người ngoài bàn tán, ly gián mối quan hệ của các tiểu thư trong Tướng phủ.
Vân Dịch Dịch cũng không đến mức quá ngu ngốc, tất nhiên cũng nghe ra ý tứ trong lời này, chẳng qua là ngay cả bà nội còn bị Đại bá cấm chừng, nàng chẳng qua chỉ là một đứa cháu gái của đại bá, nếu không biết điều sợ là đại bá có ngày sẽ không niệm tình thân, đuổi luôn cả nàng cùng với hai ca ca về Tô Thành.
Bởi vậy với cảnh cáo của Vân Thiên Mộng, Vân Dịch Dịch tức khắc gật đầu nhận sai, sắc mặt nghiêm túc nói: "Đại tỷ giáo huấn rất phải ạ. Dịch Dịch nhất định sẽ nhớ kĩ lời đại tỷ."
Vân Thiên Mộng thấy nàng hôm nay nghe lời như vậy liền biết hôm qua Vân Huyền Chi đã có cách làm cho Lão thái thái tỉnh ngộ, cho nàng biết đây là Tướng phủ, kẻ làm chủ vẫn là Vân Huyền Chi, nếu Lão thái thái không để ý tình mẫu tử thì hắn cũng sẽ không lại bận tâm chuyện máu mủ tình thâm nữa.
Chắc hẳn Lão thái thái cũng không thể ngờ Vân Huyền Chi có thể đối xử với nàng như vậy, tiếc là sự ngăn cách giữa nàng và Vân Huyền Chi đã như vực sâu không có cách nào bù lại, tự nhiên là hiểu được nếu nàng cứ tiếp tục khư khư đòi duy trì chi thứ hai, Vân Huyền Chi sợ là sẽ càng đối xử quá đáng thêm với nàng. Chẳng bằng biết an phận thủ thường một chút, cho Vân Dịch Dịch tạo được mối quan hệ tốt với mấy đứa con gái của Vân Huyền Chi.
Đúng lúc này, Mộ Xuân bê lên mâm điểm tâm mùa hè tiến vào, Vân Dịch Dịch tinh mắt nhìn thấy một bàn bánh phật trà xanh, nhặt lên một miếng cười nói: "Đây là bánh trà xanh mà tỷ tỷ làm chúc thọ Lão thái quân rồi. Bà nội từ hôm đó về vẫn nhắc luôn, nói còn chưa từng nếm thử bánh nướng phật nào kì lạ như thế, mà hôm nay vẫn còn nhắc tới đâu. Thật khiến muội hiếu kỳ không ngớt nha."
Vân Thiên Mộng thấy nàng ca ngơi như thế, cũng không nói nhiều, chỉ rót một chén trà lạnh đặt trước mặt nàng, cười nói: 'Từ từ ăn, đừng để nghẹn. Nếu bà nội thích, hôm khác ta sẽ tự đem tới biếu."
Vân Thiên Mộng nói rất rõ ràng, nếu Lão thái thái thực sự thích bánh nướng trà xanh này thì nàng cũng sẽ thuận theo đạo hiếu mà một cháu gái phải có, tự mình làm bánh điểm tâm cho Lão thái thái, nhưng nếu có người mượn danh Lão thái thái lấy được món điểm tâm này rồi động tay động chân trong đó để hãm hại mình thì Vân Thiên Mộng nhất định không cho phép!
Quả nhiên, Vân Thiên Mộng vừa dứt lời, Vân Dịch Dịch không nói gì thêm nữa, chỉ thấy bàn tay nàng cầm một miếng bánh lên ăn, cặp mắt hơi cụp xuống rất nhanh hiện lên một tia hờn giận, Thế nhưng, dù cho tia cảm xúc này chỉ nháy mắt xuất hiện rồi biến mất ngay trong con ngươi mang ý cười của Vân Dịch Dịch thì vẫn như trước không lọt qua mắt Vân Thiên Mộng.
Trong một khoảnh khắc, gian trong khôi phục lại vẻ tĩnh lặng ban đầu, chỉ nghe thế tiếng chén trà khẽ chạm vào bàn trà thanh thúy, Vân Dịch Dịch cúi đầu yên lặng ăn miêng bánh trong tay, mà Vân Thiên Mộng thì nhàn nhã tự thưởng thức chén trà lạnh trong tay.
"Tiểu thư, Liễu di nương cầu kiến!"
Đúng lúc đó, vú Mễ từ bên ngoài tiến vào, nhẹ giọng thông báo.
Vân Thiên Mộng nhàn nhạt quét mắt qua Vân Dịch Dịch một cái mới lập tức lên tiếng; "Mời nàng vào đi!"
Vân Dịch Dịch mặc dù cúi đầu nhưng vẫn cảm thụ được ánh mắt của Vân Thiên Mộng, cảm thấy một cái thoáng nhìn của Vân Thiên Mộng vừa rồi, tựa hồ mang theo trách cứ lại phảng phất chút lãnh đạm, như đang chỉ trích nàng không thông báo đã tùy tiện xông vào phòng Đại tiểu thư Tướng phủ vậy.
Chỉ có điều, Vân Thiên Mộng không chỉ rõ ra chuyện này, Vân Dịch Dịch cũng coi như không phát hiện mình có chút thất lễ nào, tiếp tục ăn miếng điểm tâm trong tay.
Một hồi tiếng rèm châu xao động thanh thúy vang lên, Liễu di nương tươi cười đi đến, thấy Vân Dịch Dịch đã ở đây lập tức cúi người, cung kính nói: "Nô tỳ gặp qua Đại tiểu thư, gặp qua Tứ tiểu thư."
"Sao hôm nay di nương lại rảnh rỗi tới đây thế này?" Vân Thiên Mộng buông chén trà trong tay xuống, thấy Liễu Hàm Ngọc vui vẻ như vây, cũng cười nói.
Liễu Hàm Ngọc lai liếc qua Vân Dịch Dịch một cái, lại lập tức nhìn về phía Vân Thiên Mộng, thấy đối phương chỉ cười nhạt, không có ý giấu diếm thì cũng nói ra lý do mình đến đây: "Nô tỳ thấy số nha hoàn bên chỗ tiểu thư vẫn còn thiếu mấy người, vừa vặn hôm nay Triệu quản gia có mua tới mấy nha hoàn, liền dẫn tới đây cho Đại tiểu thư nhìn xem, không biết Đại tiểu thư có nhìn trúng được ai không?"
Nghe vậy, cặp mắt hơi rủ xuống của Vân Dịch Dịch sáng lên, trong lòng không khỏi cảm thán bà nội liệu việc như thần, quả thực là nếu tiếp xúc nhiều với Vân Thiên Mộng thì có thể thu được không ít tin tức.
Chưa kể, mình mới tới nửa buổi đã đạt được tin tức lớn như vậy, hiểu rõ hoàn cảnh tình huống những người xung quanh kẻ địch, cũng là một loại thủ đoạn để đối phó với người khác. Nàng càng muốn nhìn xem Liễu Hàm Ngọc mang đến cho Vân Thiên Mộng loại người thế nào.
Vân Thiên Mộng từ lâu đã chú ý đến biểu hiện của Vân Dịch Dịch, trong lòng cười nhạt. Vân Dịch Dịch cho rằng biết bên cạnh mình có những người như thế nào thì có thể tìm ra biện pháp đối phó sao? Thật là một nha đầu ngây thơ, Lão thái thái đúng là nên tính toán cẩn thận chu đáo cho một nha đầu như thế, bằng không cả đời Vân Dịch Dịch này cũng không gả nổi vào một nhà ngon lành.
Mà Liễu Hàm Ngọc thì vẫn tận tình chờ đợi Vân Thiên Mộng trả lời, thấy nàng hơi ngừng lại, không lập tức đáp lời, thì lần thứ hai cười lên tiếng: "Nô tỳ hôm nay tới vội vội vàng vàng, cũng không biết Tứ tiểu thư ở đây, không bằng nô tỳ ngày khác lại dẫn các nàng tới đây."
Vân Thiên Mộng lại không để ý, khẽ lắc đầu, nói: "Nếu tới rồi, sao có thể để di nương đi mất công một chuyến như thế. Đưa các nàng vào gian ngoài đi, ta với Tứ muội muội thu xếp một chút rồi ra ngay!"
Nghe vậy, Liễu Hàm Ngọc lập tức thấp giọng đáp vần, xoay người đi ra ngoài chuẩn bị. Còn Vân Thiên Mộng thì tươi cười kéo tay Vân Dịch Dịch, lấy chiếc khăn sạch vốn để sẵn trên bàn từ lâu, tinh tế lau sạch dầu mỡ cùng mảnh vụn dính trên quần áo, lại nhìn thấy khóe miệng nàng còn vương lại một hạt vừng, cưng chiều lên tiếng: "Nhìn muội đi, đúng là con mèo nhỏ tham ăn, ăn đến dính cả lên mặt."
Vân Dịch Dịch cả mặt đỏ bừng, lập tức đưa tay sờ lung tung lên mặt, chọc cho Vân Thiên Mộng cười khẽ, tự mình thay nàng lấy xuống hạt vừng vương trên khóe miệng, liền lập tức kéo nàng bước ra gian ngoài.
Mà khi ấy, Liễu Hàm Ngọc đã dẫn vào tám nha hoàn dung mạo thanh tú, vẻ mặt lanh lợi thông mình, nghiêm túc đứng bên ngoài, thấy Vân Thiên Mộng đi ra, mọi người nghe được Liễu Hàm Ngọc nhắc nhở, lập tức quỳ xuống hành lễ: "Nô tỳ gặp qua Đại tiểu thư, Tứ tiểu thư."
Vân Thiên Mộng cùng với Vân Dịch Dịch ngồi xuống, sau đó mới ôn hòa lên tiếng: "Đều đứng lên đi."
Mọi người đứng dậy, thấy ngồi ghế chủ là Vân Thiên Mộng mang một thân khí tức bình thản, nhưng trên khuôn mặt đoan trang thanh tú lại mơ hồ lộ ra một cỗ uy nghiêm không phát giác được, khiến cho lòng mỗi người không khỏi nảy sinh thêm sự tôn kính.
Ngược lại, Vân Dich Dịch ngồi bên cạnh nàng lạy bày ra một bộ dáng oai nghiêm, chỉ là nàng tuổi còn nhỏ, tư thế ngồi như vậy chỉ khiến cho người ta cảm thấy đó là cố tình bắt chước người lớn, khiến người ta chê cười mà thôi.
Vân Thiên Mộng đưa mắt nhìn, liền thấy Nghênh Hạ và Nguyên Đông tối qua đã xuất hiện trong đám người này. Chỉ có khác là, hôm nay hai nha đầu này đã thay trang phục của nha hoàn Tướng phủ, đang cúi đầu rũ mi đứng trước mặt mọi người. Thế nhưng, mặc dù đã hết sức làm cho mình bình thường rồi thì vẻ chững chạc trên người vẫn khiến hai người nổi bật hơn cả trong đám người. Ngay cả Mộ Xuân cùng với vú Mễ trong mắt cũng không khỏi lộ vẻ tán thưởng và hài lòng.
Chỉ có điều, ánh mắt của Vân Thiên Mộng không đặt ở trên người hai người họ, mà lại chằm chằm nhìn vào hai nha hoàn có dung mạo xuất chúng nhất trong số đó, làm như đang xem kĩ hai người họ vậy.
"Nha hoàn di nương đưa tới cho tỷ tỷ nhìn đã biết thông minh lanh lợi, nhìn so với nha hoàn muội mang đến từ Tô Thành còn tốt hơn." Vân Thiên Mộng còn chưa lên tiếng, Vân Dịch Dịch đã mở miệng trước, chỉ thấy nàng nhìn theo ánh mắt của Vân Thiên Mộng nhìn lại, cả ánh mắt lẫn giọng điệu đều tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, ao ước dành cho Vân Thiên Mộng.
Vân Thiên Mộng chỉ hơi cười, sau đó mắt mang theo ý cười nhìn về phía Vân Dịch Dịch, dịu dàng đáp: "Muội muội nếu cảm thấy đám hạ nhân của mình không được hài lòng, thì hôm nay chọn lấy hai người đi. Nơi này của tỷ tỷ cũng không dùng đến nhiều người như vậy. Miễn cho muội muội hàng ngày trải qua không được thư thái."
Nghe được lời đáp của Vân Thiên Mộng, hai mắt Vân Dịch Dịch vui vẻ, lập tức chỉ vảo hai nha hoàn mà mới vừa rồi ánh mắt của Vân Thiên Mông ngừng lại lâu nhất, vội vàng nói: "Dịch Dịch thấy hai nha hoàn này không tồi, không biết có thể dẫn hai nàng về không?"
Đám người Liễu di nương, Mộ Xuân cùng với vú Mễ ở hai bên thấy Vân Dịch không hiểu quy củ như vậy, Đại tiểu thư còn chưa chọn người, khi nào đã đến phiên một hạng tiểu thư đến ăn nhờ ở đậu chọn chư? Huống chi còn chọn hai nha hoàn xuất chúng nhất, rõ ràng là cướp người từ tay Đại tiểu thư! Chuyện không biết lễ nghi quy củ tới bực này, nếu truyền đi ra ngoài, không biết sẽ khiến bao nhiêu danh gia vọng tộc cười đến rụng răng!
Nhưng Vân Thiên Mộng không chút nào để ý, trực tiếp phân phó cho Liễu Hàm Ngọc: "Liễu di nương nghe được phân phó của Tứ tiểu thư chưa? Bây giờ cho người đưa hai nha hoàn này đến Thu Bích Cư của Tứ tiểu thư ngay lập tức, không thể khiến Tứ tiểu thư chịu ủy khuất!"
Vân Dịch Dịch thấy Vân Thiên Mộng nghe lời mình như vậy, nha hoàn tốt nhất cũng đưa cho mình, trên mặt không khỏi thêm một chút đắc ý, ánh mắt nhìn về phía mọi người cũng thêm một chút kiêu ngạo, chỉ ngồi ngay tại chỗ nũng nịu nói tiếng: "Đa tạ đại tỷ." cũng không nói thêm gì nữa, phảng phất như chính nàng mới là Đại tiểu thư, là chúng tinh củng nguyệt, bộ dang tiểu nhân đắc chí khiến người ta khinh ghét.
Vân Thiên Mộng lại không chút phật lòng, lập tức chỉ vảo hai người Ngênh Hạ, Nguyên Đông, phân phó Liễu di nương: "Chỗ ta lưu lại hai người này đi. Các ngươi vào Khởi La Viên, bắt đầu với thân phận nha hoàn tam đẳng, nếu làm việc cẩn thận, tỉ mỉ, thỏa đáng, ta tất nhiên sẽ không khiến các ngươi chịu ủy khuất đâu! !"
Vú Mễ thấy Vân Thiên Mộng cuối cùng vẫn chọn hai người kia, cũng may là chỉ cho hai người họ làm nha hoàn tam đẳng, cho nàng có thời gian quan sát, điều này cũng khiến trong lòng vú Mễ thở phảo một hơi, liền dẫn hai người ra gian ngoài. Liễu di nương thấy Vân Thiên Mộng tuyển xong, cũng sai nha hoàn bên người dẫn những nha hoàn mới còn lại kia rời đi, bản thân mình thì cười nói: "Vẫn là Đại tiêu thư tinh mắt, hai nha đầu này vừa nhìn liền biết đáng tin tưởng."
Vân Dịch Dịch vừa nghe Liễu Hàm Ngọc, trong lòng liền thấy khó chịu. Thế nào mà mình chọn hai người dung mạo xuất chúng như thế lại không được Liễu Hàm Ngọc tán thưởng, ngược lại hai kẻ Vân Thiên Mộng chỉ tủy ý nhặt bừa lại trở lên tốt đẹp như thế trong miệng nàng rồi vậy?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Vân Dịch Dịch dấy lên sự không phục, không khỏi đem nha hoàn của mình với của Vân Thiên Mộng ra so sánh, chỉ cảm thấy hai nha hoàn của mình ngoại trừ ưu thế về dung mạo, còn lại là không so được với sự trung tâm đáng tin cậy của hai người Vân Thiên Mộng chọn được, liền nảy ngay ý muốn đổi người trong đầu. Chỉ là mới vừa muốn mở miệng thì đã nghe tiếng Vân Thiên Mộng yếu ớt:
"Di nương khen thế sai rồi. Ta đây không phải chọn người, chỉ là thấy ai thành thật trung tâm thì tuyển thôi. Có điều, đối với ta sự trung thành và tận tâm của nha đầu là vô cùng quan trọng, tuyệt đối sẽ không trao đổi với người bên ngoài. Ai biết sẽ đổi lấy chuyện rắp tâm hại người thế nào chứ? Di nương, ngươi nói có phải vấn đề này hay không?"
Liễu Hàm Ngọc tự nhiên là nghe ra ý tứ trong lời nói của Vân Thiên Mộng, lại nhìn bộ dạng mới rồi thấy cái gì của người ta cũng thấy tốt hơn mình của Vân Dịch Dịch kia, liền biết tâm tư của Vân Dịch Dịch rồi.
Chẳng qua là, bị Vân Thiên Mộng nói một câu này, Vân Dịch Dịch dù cho da mặt có dày thêm nữa cũng không mở nổi miệng nữa, chỉ có thể nghẹn một bụng tức giận. miễn cưỡng chống đỡ lấy khuôn mặt tươi cười đứng lên, mượn đại một cái cớ rồi dẫn hai nha hoàn mới rời đi.
Vân Thiên Mộng sai đám nha hoàn bà vú ngoài cửa cẩn thận đưa Vân Dịch Dịch trở về, trong đáy mắt mỉm cười tràn ngập một mảnh hàn quang.
Liễu Hàm Ngọc thấy Vân Dịch Dịch cuối cùng cũng rời đi, liền lấy trong ống tay áo ra hai tờ khế ước bán thân giao cho Vân Thiên Mộng, cười yếu ớt nói: "Nô ty làm theo phân phó của tiểu thư tối qua, cố ý lưu lại hai người Nghênh Hạ với Nguyên Đông, chỉ giữ lại khế ước bán thân của hai người họ, mời Đại tiểu thư xem qua."
Vân Thiên Mộng tiếp nhận từ tay Mộ Xuân hai tờ khế ước kia, cẩn thận nhìn một lượt rồi mới đưa cho Mộ Xuân cất đi, xong mới lên tiếng: "Làm phiền di nương rồi! Tiền bán thân của hai người này trích từ tiền tiêu vặt hàng tháng của ta ra mà trả đi. Sau này tiền công hàng tháng của các nàng cũng do Khởi La Viên chi trả."
Liễu Hàm Ngọc nghe vậy thì vẻ mặt hoảng hốt, trong lòng biết Vân Thiên Mộng không muốn làm khó nàng, chỉ có điều, nàng làm đương gia Tướng phủ này, há có thể một chuyện nhỏ ấy cũng làm không xong? Liền lập tức sợ hãi nói: "Đại tiểu thư khách khí rồi. Người là chủ tử trong phủ, sao có thể để người dùng tiền riêng trả cho nha hoàn được ạ. Nô tỳ sẽ sai phòng thu chi làm một bản khế ước bán thân khác lưu lại trong hồ sơ, xin Đại tiểu thư an tâm."
Vân Thiên Mộng thấy Liễu Hàm Ngọc khách khí như vậy, cũng không chối từ nữa, gật đầu cười xem như đồng ý, Liễu Hàm Ngọc lại như sợ Vân Thiên Mộng đổi ý, lập tức đi ra ngoài làm việc này.
"Tiểu thư cần phải gặp riêng hai nha đầu kia không ạ? ." Thấy trước mặt cũng không còn người ngoài nữa, Mộ Xuân mới mở miệng hỏi.
Vân Thiên Mộng lại lắc đầu, chỉ phân phó: "Thường ngày chú ý quan sát cho cẩn thận biểu hiện của các nàng, còn lại cũng không cần canh chừng các nàng quá mức."
. . .
Liên tiếp mấy ngày sau đó, biểu hiện của Nghênh Hạ và Nguyên Đông đều rất tốt, ngay cả vú Mễ từ xưa tới nay đều có yêu cầu quá mức nghiêm khắc với hạ nhân, cũng không khỏi khen ngợi hai người họ trước mặt Vân Thiên Mộng.
Hôm nay, mới vừa dùng xong đồ ăn sáng đã thấy Liễu Hàm Ngọc tất tả bước nhanh vào Khởi La Viên, thấy Vân Thiên Mộng đang ở trong đình hóng mát, Liễu Hàm Ngọc vội vàng tiến đến hành lễ, rồi nói: "Đại tiểu thư, có người trong cung tới."
Nghe vậy, bàn tay khẽ phe phẩy quạt của Vân Thiên Mộng hơi khựng lại. Lập tức nhướng mi, nhàn nhạt hỏi: "Hả? là ai?"
"Là thái giám thân cận bên người của Dung Hiền thái phi trong cung, đang ở phòng khách dùng trà, nói Dung Hiền Thái phi mời Đại tiểu thư vào cung một chuyến." Liễu Hàm Ngọc thấy Vân Thiên Mộng vẫn vân đạm phong khính, lo lắng trong lòng cũng dần bình ổn trở lại.
Nàng mới đầu nghe được tin tức này bị sợ đến choáng váng, cho là đã xảy ra đại sự gì mà ngay cả Thái phi trong cũng cũng bắt tay hành động rồi. Lúc này lại thấy Vân Thiên Mộng vẫn ung dung, bình thản, Liễu Hàm Ngọc mới kịp phản ứng lại. Thái Hậu là bác ruột của Đại tiểu thư, Đại tiểu thư có tiến cung cũng không thể chịu thiệt thòi gì, lúc này mới vững lòng được.
Vân Thiên Mộng nghe thế thì trong lòng cũng kinh ngạc không nhỏ. Nàng tuy có vào cung gặp Thái Hậu, nhưng khi ấy Dung Hiền Thái phi cũng không ở đó. Nàng cùng với vị Thái Phi này có thể nói là hoàn toàn xa lạ. Vậy mà nàng ta lại dùng hậu chiêu gọi mình vào cung, rốt cuộc là có ý gì?
"Ngoại trừ uống trà, công công kia có nói gì nữa không?" Quay trở về gian trong, sai Mộ Xuân lấy một bộ trang phục tinh xảo hợp quy củ, Vân Thiên Mộng hỏi Liễu Hàm Ngọc cũng cùng vào.
"Không nói gì nữa ạ. Chỉ là nô tỳ thấy dáng vẻ của hắn dường như rất sốt ruột, nên mới vội vội vàng vàng tới đây báo cho Đại tiểu thư."
"Nếu như thế, ngươi bảo Triệu quản gia đến tiếp đón vị công công kia, ta thu xếp ổn thỏa sẽ tới gặp hắn."
Vân Thiên Mộng buông ra chiếc quạt tròn trong tay, chỉ vào bộ váy áo thêu bách điệp màu lam nhạt, gật đầu với Mộ Xuân, sau khi Liễu Hàm Ngọc rời đi liền thay vào bộ đồ này.
"Tiểu thư vì sao không cho Triệu quản gia thông báo cho Tướng gia, miễn cho. . ."
Những lời tiếp theo, Mộ Xuân vẫn chưa nói ra khỏi miệng.
Vân Thiên Mộng thảo chiếc trâm cài đính ngọc trai trên đầu, thản nhiên trả lời: "Hậu cung là chốn của nữ quyến. Dù có nói cho phụ thân thì cũng là nước xa không cứu được lửa gần. Đến đó chúng ta tùy cơ ứng biến. Nếu có cơ hội thì ngươi đến chỗ Thái Hậu báo cho người biết!"
"Vâng!"
Không mất một khắc thời gian, Vân Thiên Mộng đã đi tới phòng khách, thấy vị công công mặt trơn không có râu kia lập tức tiến đến hành lễ, cung kính nói: "Thiên Mộng Vân phủ gặp qua công công, đã để công công chờ lâu rồi ạ!"
Mà công công kia trông thấy Vân Thiên Mộng thì trong mắt xẹt qua một tia tán thưởng, chỉ thấy thiên kim này của Tướng phủ quả thực khác xa so với những gì người ta đồn đại, cử chỉ tự nhiên, phóng khoáng mà không mất nền nẽ khiến cho người ta mê muội, vẻ thong dong trấn định trên mặt càng khiến cho kẻ ở lâu trong cung như hắn không khỏi nhìn với cặp mắt khác xưa, lập tức buông chén trà trong tay xuống, đứng dậy cười nói: "Vân tiểu thư khách khí rồi! Thái phi nương nương rất muốn gặp người, xin Vân tiểu thư cùng nô tài lập tức tiến cung."
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng hơi hơi cúi người, theo công công kia lên chiếc xe ngựa trong cung.
Một đường xóc này tròng trành khiến người ta mệt mỏi, hơn nữa thời tiết nóng bức càng khiến cho người ta thêm phiền chán. Mộ Xuân chu đáo lấy túi nước đã chuẩn bị sẵn ra, rót cho Vân Thiên Mộng một chén nước ô mai ướp lạnh, thật ra lại đây lui được một chút cảm giác nóng bức. Vân Thiên Mộng thấy nàng bận rộn lo lắng, vài sợi tóc trên đầu đã thấm mướt mồ hôi thì cũng bảo nàng cùng với Thủy Nhi, Băng Nhi uống vài chén, mấy người vui vẻ trò chuyện khiến thời gian qua nhanh hơn.
Khi xe ngựa gần vào cửa cung thì một chuỗi tiếng vó ngựa cấp rập truyền đến, Vân Thiên Mộng mới vừa vén lên một góc rèm xe đã chỉ cảm thấy một trận kình phong nháy mắt thổi qua, tiếng vó ngựa đã vượt qua xe ngựa lao về phía trước, ánh mắt Vân Thiên Mộng chỉ kịp chạm đến tay áo màu tím đẫm của người cưỡi ngựa.
Cũng như những gì trong trí nhớ lần trước, mất khoảng một canh giờ đi đường, Vân Thiên Mộng mới từ trên kiệu mềm bước xuống, nàng trong lúc công công kia xoay người thì lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho Thủy Nhi, Băng Nhi, mới dẫn theo Mộ Xuân đi theo vị công công kia bước lên hành lang quanh co chín khúc vô cùng tinh xảo và bề thế.
Thế nhưng, đi được một lúc không lâu thì đã nhìn thấy đầu bên kia của hành lang có một nữ tử mặc trang phục trong cung màu vàng nhạt đứng đó.
"Là ai?" Thấy có người tới gần, tiểu cung nữ bên cạnh nàng ta lớn tiếng quát lên.