Trong lúc Vân Thiên Mộng hơi thất thần, mấy người Nguyên Đông lấy chiếc áo choàng bằng lụa mỏng đã được chuẩn bị tốt từ trước ra phủ thêm cho Vân Thiên Mộng. Trước nhất là vì gió đêm mang theo hơi sương quá dày, tránh cho Vân Thiên Mộng nhiễm phong hàn. Thứ hai là vì máu của tên Đại Hoàng tử Bắc Tề dính trên bả vai Vân Thiên Mộng, chẳng những mang theo mùi máu tươi thoang thoảng mà e rằng nếu người khác nhìn thấy lại nói ra noi vào, che khuất như vậy cũng bớt đi không ít phiền toái, miễn cho sau này tổn hại đến khuê dự của Vân Thiên Mộng.
"Nguyên Đông, tình huống sau khi ta đi khỏi như thế nào?" Xung quanh đều là quân bảo vệ thành, xem ra sau khi phát sinh sự tình lần này, kinh đô sẽ bị cấm chế nghiêm ngặt rất lâu.Những tiểu thư công tử ra ngoài nhân dịp lễ Thất Tịch đã sớm được gia đinh, thị vệ hộ tống trở về phủ đệ của mình. Mà thân nhân của những công tử, tiểu thư gặp nạn cũng đã cực kỳ bi thương chạy đến hiện trường. Mặc dù trong đó không thiếu những phu nhân của gia đình giàu có, nhưng khi gặp phải tình huống như vậy trong lòng cũng đau đớn không kém dân chúng bình thường. Cũng có một số phu nhân danh môn còn khóc lóc thê thảm hơn, so với dân chúng bình thường còn bi thảm hơn. Dù sao, những đứa con này đối với các nàng mà nói chính là lợi thế tốt nhất để củng cố thân phận, địa vị của mình. Thế nhưng bây giờ lợi thế đó đã tiêu tán trong nháy mắt, các nàng làm sao không khổ sở, thương tâm cho được?
Khắp mặt cỏ ven bờ sông Lục Đại, chẳng những la liệt thi thể mà còn có rất nhiều thân nhân của người chết hết đứng lại quỳ. Giữa trời đêm hắc ám khôn cùng, tiếngkhóc la vô cùng bi thương đau xót, vang vọng rất xa ...
Những ngọn đèn cầu nguyện đã được thả đi như thể đang châm chọc, trôi lơ lửng trên mặt hồ gợn sóng lăn tăn. Trên mặt giấy của những chiếc đèn cầu nguyện tươi đẹp đầy màu sắc đó ít nhiều đều có vấy chút máu tươi, hiện ra mồn một càng làm cho người ta thêm hoảng hốt sợ hãi không thôi, tất cả như nhắc nhở mọi người những gì vừa mới xảy ra lúc nãy. Trong không khí càng tràn ngập mùi máu tươi thật lâu vẫn không thể tản đi, khiến cho người ta càng thêm tàn nhẫn, cũng làm cho người ta kinh hồn táng đảm. Lúc này, quân bảo vệ thành đang cẩn thận canh giữ một loạt ở khắp nơi, bảo vệ cho những thân nhân của những người bị hại. Có điều, những cảnh này rơi vào mắt Vân Thiên Mộng lại có vẻ cực kì mỉa mai.Nếu như Thần Vương giám sát thích đáng, sẽ không xảy ra bi kịch như vậy. Nếu như quân bảo vệ thành ngay khi sự tình vừa phát sinh mà chạy đến kịp thời, e rằng chỉ số tử vong bây giờ có thể giảm xuống rất nhiều.
Tuy nhiên bây giờ có giá như nhiều như thế nào đi nữa, cũng không thể đổi lấy những sinh mệnh kia được. Một loạt tiếng vó ngựa truyền đến, Nguyên Đông lập tức che chở cho Vân Thiên Mộng lui về phía sau, tránh không cho vó ngựa kia không cẩn thận làm Vân Thiên Mộng bị thương.
Thế nhưng tiếng vó ngựa lại chậm rãi dừng lại bên người Vân Thiên Mộng, nàng hơi ngước mắt liền thấy Thần Vương đang ngồi trên lưng ngựa. Lúc này, gươngmặt lạnh như băng của hắn đang nhìn xuống phía nàng, trong mắt còn là một mảnh băng sương, bày ra bộ dáng người sống chớ gần, làm cho dân chúng xung quanh đều phải đi đường vòng rời khỏi, sợ bị Thần Vương lạnh lùng kia hại đến.
Vân Thiên Mộng nhìn thấy đôi mắt Giang Mộc Thần giống như mặt hồ đóng băng, lại nhớ tới mới vừa rồi hắn ở trong rừng cây kia chỉ vì mục đích mà không để ý đến sự sống chết của người khác, trong lòng bùng lên hàn ý ngay tức khắc. Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng như ánh trăng sáng đối diện với Giang Mộc Thần hồi lâu, sau đó mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, phân phó Nguyên Đông đang đứng bên người nói: "Hồi phủ đi!"
Giang Mộc Thần trông thấy Vân Thiên Mộng muốn rời khỏi, con ngươi bỗng trầmxuống, hai chân không biết tại sao lại nhẹ nhàng khua vào bụng ngựa, kẹp chặt nó. Con ngựa kia thập phần nghe lời, thoáng chốc bước thêm một bước về phía Vân Thiên Mộng, chặn đường nàng rời đi.
Vân Thiên Mộng lại ngước mắt, nhìn thấy bộ dáng uy hiếp lạnh băng như cũ Thần Vương, trong lòng giận dữ vô cùng. Nhưng là cặp môi hơi giương lên kia không hề lên tiếng, lông mày hơi nhíu lại, điều này càng làm cho vẻ mặt Thần Vương lạnh lùng hơn, tựa như vô cùng không hài lòng với biểu cảm của Vân Thiên Mộng lúc này. "Có bị thương không?" Hắn vẫn trước sau như một, ít lời mà nhiều ý, chẳng qua lời này như là đang quan tâm nhưng làm cho người khác nghe thấy giống như hàm chứa ngữ khí ra lệnh.Khoé miệng Vân Thiên Mộng nổi lên một tia cười lạnh, nhàn nhạt trả lời: "Đa ta Vương gia quan tâm, thần nữ tốt lắm!"
Chẳng qua nếu như vừa rồi không phát sinh chuyện đem mạng người ra làm trò đùa, có lẽ ta sẽ rất tốt.
Những lời này Vân Thiên Mộng chỉ suy nghĩ lướt qua trong đầu chứ cũng không trực tiếp nói ra miệng, tránh cho Thần Vương lại mượn đề tài này nói chuyện của mình, gây nên phiền toái cho bản thân.
Dẫn theo đám người Nguyên Đông thi lễ với Giang Mộc Thần, Vân Thiên Mộng liền muốn rảo bước rời khỏi chốn thị phi này ngay.Thế nhưng Giang Mộc Thần giống như không muốn thả người. Lễ Thất Tịch hôm nay vốn dĩ cũng không có việc của hắn, hắn cũng không cần ra khỏi Thần Vương Phủ, càng không cần cùng với Sở Phi Dương so phi tiêu.
Thế nhưng trong tiềm thức lại hi vọng có thể nhìn thấy Vân Thiên Mộng một chút, nghĩ rằng có lẽ trong biển người mênh mông có thể gặp được nàng.
Giang Mộc Thần suy nghĩ trong đầu vô số biểu cảm và lời thoại khi hai người gặp nhau, thậm chí vừa bắt đầu bước chân ra khỏi Thần Vương Phủ, đôi mắt đã nhanh chóng tìm kiếm thân ảnh của nàng trong biển người di động.
Nhưng thật là chết tiệt, chỉ cần hắn vừa phát hiện ra nàng thì tên Sở Phi Dươngâm hồn bất tán kia đã kịp thời xuất hiện. Tên đó rõ ràng cố ý làm cho phi tiêu của hắn một phân thành hai, lại còn tính đem ngọc trâm kia tặng cho hắn định làm nhục hắn, làm cho hắn không nhận không được.
Mới vừa rồi Sở Phi Dương lại còn đem bọn Bắc Tề giao cho hắn đối phó, còn tên đó lại đi làm anh hùng cứu mỹ nhân. Rõ ràng là người không hề có ý thức trách nhiệm gì, có thể đảm đương chức thừa tướng một quốc gia như thế nào? Lại nghĩ đến hình ảnh hai người họ vừa rồi cùng ngồi trên một con ngựa xuất hiện ở cửa thành, Giang Mộc Thần cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng. Vân Thiên Mộng này lúc trước rõ ràng là vị hôn thê của mình, sao có thể vì hắn từ hôn mà lại cùng nam tử khác thân cận như thế? Tên Sở Phi Dương kia càng không nói làm gì, không có gì hắn ta không thể làm ra, lại có thể đối với Vân Thiên Mộng như vậy, erằng cũng vì nhắm vào mình.
Nghĩ như vậy, Giang Mộc Thần giống như đã tìm được căn nguyên của mọi chuyện, khoé mắt liếc đến nam tử đang cưỡi ngựa đi đến, ánh mắt lạnh lẽo lập tức bắn về phía Vân Thiên Mộng, mang theo chút ít quan tâm mở miệng: "Đừng nên tin tưởng Sở Phi Dương, hắn không phải là người tốt. Ngươi nhìn đời chưa sâu, tất nhiên sẽ không hiểu rõ nhân tâm hiểm ác như thế nào, có rảnh thì đến làm khách của Thần Vương Phủ đi."
Vân Thiên Mộng nghe hắn đột nhiên nói chuyện như thế, trong lòng cười lạnh một trận, vẻ mặt bình thản chung quy cũng bị đánh vỡ một chút, sắc mặt lạnh lẽo nói: "Lời này của Vương gia thần nữ không hiểu rõ. Thần nữ chính là khuê nữ, sao cóthể tuỳ tiện ra vào Thần Vương Phủ? Chẳng phải chọc người chê trách hay sao? Lần này Vương gia có thể bình luận đánh giá Sở Tướng như thế, vậy những lời này của ngài lại muốn thần nữ nên nghĩ như thế nào?"
Nói xong, đôi mắt Vân Thiên Mộng mở to, ánh mắt tràn đầy kiên định, con ngươi thẳng tắp nhìn về phía Giang Mộc Thần, làm cho hắn hiểu rõ rằng ở trong lòng nàng không hề có hắn, mong hắn không cần làm những chuyện như thế này nữa.bg-ssp-{height:px}
Lúc trước Vân Thiên Mộng bị bức tử, nàng không hề nhìn thấy trong mắt Thần Vương có nửa điểm thương hại nào.
Từ hôn ngay trước mặt Ngọc Càn Đế ở điện Kim Loan, đây là chuyện một nữ tửchốn cổ đại không thể thừa nhận được.
Vân Thiên Mộng vì gìn giữ danh tiết, không để cho thế nhân chế giễu nhục mạ, liền đâm đầu tự vẫn trên cột bàn long đỏ thẫm trong đại điện. Khi đó sợ rằng trong lòng Thần Vương đã nghĩ rằng giá như Vân Thiên Mộng sớm chết đi một chút.
Một người lãnh huyết vô tình như vậy, hôm nay lại đột nhiên tốt bụng như thế, tiến đến dặn dò nàng cẩn thận với Sở Phi Dương. Nguyên nhân để cho hắn có thể nhượng bộ làm việc này, e rằng là vì không chịu nổi việc người hoặc vật gì đó vốn thuộc về mình đến một ngày sau lại đột nhiên mất đi hoặc bị người khác nhặt lấy hoặc sử dụng mất.Thật là đáng sợ, loại người vì lợi ích cá nhân của mình như thế này, hoàn toàn không nghĩ đến cảm nhận của người khác, xem mọi người giống như con rối để hắn chỉ huy, còn hắn mới là chúa tể chân chính.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vân Thiên Mộng xẹt qua một trận bi ai thống thiết, cho Vân Thiên Mộng uổng mạng của trước kia, cho cái chết không đáng đó của nàng.
Nhưng lúc này trong cặp mắt nàng nhìn về phía Thần Vương ẩn chứa một sự kiên định chưa từng có. Trong vẻ kiên định đó mang theo ý cự tuyệt mãnh liệt, hoàn toàn không thấy sự ái mộ mà trong lòng Thần Vương vẫn kỳ vọng. "Hai vị đang nói chuyện gì thế?" Lúc này, Sở Phi Dương đã cưỡi chiến mã đi tới. Vừa nói, Sở Phi Dương cũng thật sự khác người, giống như trong Kinh Đô nàykhông có loại ngựa nào khác vậy. Một vài tướng quân khi ra vào kinh đô có thói quen cưỡi chiến mã thay cho đi bộ. Sở Phi Dương vào kinh cũng đã vài năm, lại làm tới chức Thừa tướng nhất phẩm, thế nhưng cũng không ngồi kiệu hay xe ngựa mà lại cưỡi chiến mã của riêng mình. Thật sự làm người ta khó hiểu.
Lúc này Sở Phi Dương lại thảnh thơi cưỡi ngựa bước đến, không dấu vết đứng chặn giữa Giang Mộc Thần và Vân Thiên Mộng, tiện thể cũng chặn luôn ánh mắt của hai người, làm cho Vân Thiên Mộng chỉ có thể đối mặt với hắn.
Nhưng mà khi hắn đi đến thì Vân Thiên Mộng đã thu hồi tầm mắt rồi, bảo Nguyên Đông giúp mình đội mũ sa của áo choàng lên trùm tóc, cự tuyệt trao đổi với Sở Phi Dương.Sở Phi Dương ngượng ngùng thu hồi tầm mắt, giữa đôi con ngươi tối đen như mực toát ra hai ngọn lửa sáng ngời. Hắn quay đầu lại ngay lập tức, ánh mắt lạnh lẽo bắn về phía Thần Vương, đem cơn giận giữ đang ở trong lòng trút hết lên người Giang Mộc Thần.
"Vương gia không phải khắc phục hậu quả sao? Lần này kinh đô ở trong tay Vương gia đã xảy ra sai lầm lớn như vậy, mà ngài vẫn có thể nhàn hạ thoải mái ở đây nói chuyện phiếm. Thái độ của ngài như thế, sợ rằng thân nhân của những người đã chết biết được sẽ càng đau khổ, thất vọng hơn. Hay là Vương gia cho rằng bản thân là người cầm quyền, nên dường như không cần phải quan tâm đến dân chúng?" Sở Phi Dương không mở miệng thì thôi, chỉ cần hắn mở miệng đã là chụp ngay một cái mũ to lên đầu người ta.Chỉ với một câu nói cuối cùng kia, cũng là phạm vào tội đại bất kính rồi.
Nếu như bị người có tâm tư nghe được, e rằng ngay cả Sở Vương cũng phải chịu liên luỵ theo.
Thế nhưng cố tình người lời nói lời này là Sở Phi Dương, nhiều thế hệ của Sở gia đều là bậc trung lương, tay cầm trọng binh nhưng vẫn tuân thủ bổn phận của thần tử, trấn giữ biên cương. Mặc dù Sở Phi Dương ở trước mặt Ngọc Càn Đế nói những lời này, e rằng Ngọc Càn Đế cũng không có phản ứng quá lớn.
Thần Vương đã sớm dự đoán được Sở Phi Dương sẽ đến, cũng đã dự đoán được đừng hòng nghe thấy những lời hay, xuôi tai của người dân. Nhưng không nghĩ tớilúc này Sở Phi Dương lại cả gan làm loạn như thế, cái gì cũng dám nói ra trước mặt mọi người.
Có những lời mà chỉ cần trong lòng mọi người đều biết là được rồi, nhưng Sở Phi Dương lại rành rọt lôi hết những chuyện đó ra nói trước mặt mọi người như vậy, chỉ sợ đây cũng không phải là do hắn tâm huyết dâng trào mà làm bậy.
Giang Mộc Thần không phản bác lại Sở Phi Dương ngay lập tức mà thu lại ánh mắt đặt trên người Vân Thiên Mộng, cảnh giác bắn về phía Sở Phi Dương. Đôi mắt lạnh lẽo nhanh chóng nhìn chằm chằm vào người nam nhân đang cười trước mặt khiến cho người ta không thể nhìn ra sơ hở này. Trong lòng cũng suy nghĩ những thâm ý trong lời nói của hắn, lại bất chấp cái gì vị hôn thê cái gì Vân Thiên Mộng, toànbộ tinh thần đều tập trung vào nam tử đang cười như hồ ly trước mặt, không cho bản thân buông lỏng một chút nào.
"Sở Tướng chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, mọi việc sẽ tốt thôi. Đối với chuyện của bổn vương, Sở Tướng cũng bớt lo chuyện bao đồng đi thì hơn." Giang Mộc Thần lạnh mắt nhìn Sở Phi Dương, toàn thân đề phòng, vận sức chờ đối phương.
Sở Phi Dương bề ngoài tỏ vẻ thoải mái nhàn nhã, nhưng toàn bộ bên trong lại như dây đàn đang kéo căng. Hai người cười lạnh lùng, hình thành rõ nét việc đối lập, Sở Phi Dương rõ ràng đang cười, nhưng mọi người đều nhìn thấy khí thế của hai bên mà tự nhận thức được nơi này không thể ở lâu."Vương gia thật biết nói đùa! Bổn tướng trăm công nghìn việc, sao còn đi lo ba cái chuyện lung tung beng của Vương gia! Tuy vậy, có một số việc có thể mặc kệ, lại có một số việc là không thể không quản! Vương gia là người thông minh, cũng nên hiểu ý tứ trong lời nói của bổn tướng! Huống hồ, trong lòng Nguyên Đức Thái Phi cũng không hy vọng Vương gia dẫm lên vết xe đổ nha. Vương gia cần phải quý trọng sự tự do mà bản thân đã phải rất vất vả mới có được a!" Sở Phi Dương nhếch khoé môi lên một chút, ý cười trong mắt như làn gió mùa hạ mát lạnh sảng khoái. Sau đó hắn lập tức xoay người nhìn về phía Vân Thiên Mộng, cố tình nói thêm một câu: "Hẳn là Vân tiểu thư cũng đang nghĩ như vậy phải không?"
Vân Thiên Mộng vốn không định để ý tới hai người này mà yên lặng rời đi, thế nhưng chân vẫn còn chưa bước thì đã bị Sở Phi Dương nhắc đến. Trong lòng ảo não dừng lại bước chân, đôi mắt sáng ngẩng lên mỉm cười, ẩn chứa phẫn nộ, hỏi ngược lại: "Thần nữ ngu muội, đoán không ra ẩn ý trong lời nói của Sở Tướng! Nhưng mà Vương gia cùng Sở tướng đang "trò chuyện vui vẻ với nhau", không bằng hai người vừa đi dạo dọc bờ sông Lục Đại, vừa tán gẫu, chắn chắn sẽ có một cảm giác rất khác. Thần nữ xin cáo lui trước!"
Lời nói tức giận của Vân Thiên Mộng lại làm cho cánh môi Sở Phi Dương giương lên vô cùng sung sướng, phi thân một cái liền nhảy xuống ngựa, chậm rãi đến gần Vân Thiên Mộng rồi cười nói: "Vương gia tự nhiên sẽ có giai nhân má hồng của hắn tiếp đãi, nhưng mà bổn tướng tình nguyện cùng Vân tiểu thư du ngoạn sông Lục Đại đêm, chẳng hay Vân tiểu thư có nể mặt hay không?"