Vua Ngọc Càn liếc mắt nhìn cung nữ đứng ở bên trái, hơi gật gật đầu ra hiệu, sau đó mới mở miệng nói:
“Vân Tiểu thư thân thể không khỏe, mau đứng dậy đi! Người đâu, đỡ tiểu thư ngồi xuống!”
Giờ này cả người Vân Thiên Mộng nóng lên giống như một cái lò nung, ngay cả cung nữ dìu nàng dù đã cách vài lớp quần áo vẫn có thể cảm thấy nhiệt độ cơ thể nàng.
Nghe thấy vua Ngọc Càn nói vậy, Vân Thiên Mộng lại khó nhọc đứng lên, không ngờ lại thấy trời đất quay cuồng, suýt nữa thì té ngã tại chỗ làm cho không ít người không ngừng lo lắng. Khúc Phi Khanh suýt chút nữa đã chạy khỏi chỗ ngồi tới chỗ nàng.
“Mau dìu Vân tiểu thư ngồi xuống đi!” Thái Hậu thấy Vân Thiên Mộng suýt nữa thất lễ trước mặt mọi người thì vẻ mặt trầm xuống, nhanh chóng ra lệnh cho hai cung nữ dìu nàng và chỗ ngồi đã được chuẩn bị từ trước.
Dưới mũ sa, Vân Thiên Mộng cười một tiếng, sau đó còn lè lưỡi đầy nghịch ngợm, nhưng sau đó lại không khỏi chau mày phiền muộn. Tiểu Nhiếp đại phu này cũng thật quá tàn nhẫn đi, vừa tới đã tống cho nàng thuốc mạnh như thế, may mà bản thân nàng nửa năm nay điều dưỡng tốt, nếu đổi lại là Vân Thiên Mộng trước kia thì chắc chắn không chống đỡ nổi với dược lực bá đạo thế này.
Nàng vừa ngồi xuống đã cảm nhận được có không ít cặp mắt đưa tới, cái thân thiện, cái quan tâm, mà ghen ghét cũng có, trào phúng cũng có. Vân Thiên Mộng mặc dù lúc này lộ ra vẻ vô cùng suy yếu, nhưng trên thân vẫn mang khí chất trầm ổn, tĩnh lặng, đối với ánh mắt tò mò của mọi người, nàng vẫn ngồi yên tĩnh tại chỗ, không có bất kỳ dấu hiệu khẩn trương nào.
“Vân tiểu thư chỉ là cảm nhiễm phong hàn, tại sao lại không cho người khác thấy mặt như thế? Như vậy có phải là quá không lễ phép với sứ giả Bắc Tề hay không?”
Nàng vừa ngồi xuống đã nghe tiếng Tề Tĩnh Hàn ở phía đối diện hỏi đầy ác ý. Qua tấm lụa mỏng, Vân Thiên Mộng có thể cảm nhận được đôi con ngươi nham hiểm của Tề Tĩnh Huyên đang nhìn chằm chằm vào mình.
“Vân Thiên Mộng mặt nổi mẩn đỏ, sợ làm bẩn mắt Hoàng Thượng, Thái Hậu và các vị khách quý!”
Âm thanh yếu ớt cực độ đáp lại, giữa chừng lại còn nghỉ lấy hơi, vừa nghe đã biết bệnh không nhẹ, điều này làm cho Dung Vân Hạc trở nên căng thẳng, ánh mắt bắn về phía Tề Tĩnh Huyên đầy bực bội, hai hàng lông mày chau lại càng sâu.
“Đã mời Vân tiểu thư tiến cung thì mọi người cũng không chú ý tới những nghi thức xã giao này. Mời Vân tiểu thư cứ bỏ mũ sa ra, miễn bị coi là không tôn trọng khách quý!” Tề Tĩnh Hàn vẫn không chịu buông tha, hắn đã không chỉ một lần ăn thiệt thòi trong tay Vân Thiên Mộng nên vô cùng hận nàng.
Huống hồ, người khác có thể không biết, nhưng Tề Tĩnh Hàn lại vô cùng rõ ràng, nữ tử Vân Thiên Mộng này rõ ràng là người luyện võ. Nếu chỉ vì một cái cảm nhiễm phong hàn mà đi không nổi thì đúng là khiến hắn không thể tin, hơn nữa cũng muốn nhìn thấy chân dung Vân Thiên Mộng nên hắn kiên quyết không bỏ qua cơ hội này.
Sau làn lụa mỏng, khóe môi Vân Thiên Mộng nhếch lên đầy vẻ châm biếm, sau đó lại yếu ớt nói:
“Thập hoàng tử nói không sai, nhưng nữ nhi Tây Sở luôn để ý tới dung mạo củ bản thân. Nếu là vẻ mặt có bệnh mà để người ngoài nhìn thấy, chẳng những là vô lễ với khách, mà càng làm cho thanh danh bản thân hao tổn. Thập hoàng tử là hoàng thất tôn quý của Bắc Tề, tất nhiên hiểu được thanh danh với nữ nhi trọng yếu như thé nào, chắc chắn không muốn làm ra chuyện phá hư thanh danh người khác đúng không?”
Thanh âm Vân Thiên Mộng mặc dù yếu ớt nhưng lại vô cùng rõ ràng, ý tứ trong lời nói không những thẳng thừng từ chối yêu cầu của Tề Tĩnh Hàn, mà thậm chí còn chụp thêm một cái mũ lên đầu hắn.
Lúc này, những tiểu thư vốn mang địch ý với Vân Thiên Mộng lại nhìn về phía Tề Tĩnh Hàn với ánh mắt vô cùng chán ghét.
Nếu để Vân Thiên Mộng lộ ra vẻ mặt mang bệnh, không những danh dự của Vân Thiên Mộng mất sạch mà tất cả nữ nhi Tây Sở chỉ sợ cũng bị coi thường. Mặc dù ngày thường các nàng thường tranh đấu với nhau, nhưng sự việc một khi liên quan tới lợi ích của bản thân thì các nàng lại tỏ ra vô cùng đoàn kết.
“Thập Hoàng tử đang khinh thường nữ nhi Tây Sở chúng ta sao? Mặc dù chúng ta chỉ là nữ nhi trói gà không chặt, nhưng cũng biết “Kẻ sĩ có thể chết cũng không thể chịu nhục”! Thái tử điện hạ mang thành tâm tới đây, vậy mà Đại hoàng tử và Thập hoàng tử ngay tại Tây Sở lại làm khó dễ một nữ tử yếu đuối, nhu nhược. Chuyện này nếu lan ra ngoài, chẳng lẽ các vị không sợ làm trò cười cho thiên hạ?”
Dưới gầm bàn, Khúc Phi Khanh nhẹ cầm lấy tay Vân Thiên Mộng, cảm thấy nhiệt độ nóng tới kinh người từ nàng tỏa ra, tức thì nhìn thẳng về phía Tề Tĩnh Huyên, Tề Tĩnh Hàn, khẩu khí đầy tức giận. Điều này khiến những người luôn coi nàng là một nữ nhân dịu ngoan phải nhìn lại với cặp mắt khác xưa.
“Khúc tiểu thư không cần tức giận. Chúng ta đường xa tới đây còn chưa đủ nói rõ thành ý hay sao? Khúc tiểu thư nói như thế phải chăng muốn chia rẽ quan hệ hai nước?”
Tề Tĩnh Nguyên nhàn nhạt mở miệng, khẩu khí mang theo mùi vị nguy hiểm khiến cho không khí càng tràn ngập vẻ giương cung bạt kiếm, qua thời gian khiến cho sương đêm cũng như ngưng đọng lại, làm người phát lạnh.
“Thái tử ăn nói cũng thật khéo. Nhưng ăn hiếp vài nữ tử yếu đuối, cho dù thắng chỉ sợ cũng chẳng vẻ vang gì đi!”
Dung Vân Hạc lại đột nhiên mở miệng. Mọi người nhìn tới, chỉ thấy hắn cả buổi không nói câu nào, lúc này vẻ mặt không hề có chút biểu cảm nào, nhưng dưới ánh trăng lại phảng phất mang theo sự lạnh lùng vô tận.
Giờ phút này, dù Dung Vân Hạc lạnh lẽo, vô tình, nhưng hắn vừa nói chuyện đã vì người khác, khiến cho chúng thiên kim tiểu thư vô cùng có hảo cảm.
“À? Dung công tử lại có ý như vậy, loại thương hoa tiếc ngọc này khiến bản cung khâm phục vô cùng. Nhưng tính tình thế này, nếu Dung công tử ở ngoài sa trường, sợ là đã không còn mạng quay về, làm gì tới phiên ngươi ở bên cạnh người ta làm hộ hoa sứ giả nữa?”
Tề Tĩnh Nguyên mở miệng đầy trào phúng, đôi con mắt như chim ưng tản ra hào quang hung tàn, quét ngang chúng thiên kim ở đối diện khiến cho đám nữ nhân lập tức cúi thấp đầu, chỉ có vài người dũng cảm hơn thì không, nhưng vẻ mặt đã trắng bệch.
“Thái tử chẳng lẽ không biết câu “nhất nghệ tinh, nhất thân vinh” sao? Thái tử am hiểu hành quân đánh trận, nhưng Dung công tử lại là người tinh thông buôn bán. Nếu là đánh trận, Dung công tử có lẽ không bằng ngài, nhưng nếu nói về buông bán, chỉ sợ Thái tử lại thua người ta. Huống hồ, hiện nay Tây Sở quốc thái dân an, Hoàng Thượng và Thái Hậu thương trăm họ, sao có thể dễ dàng phát động chiến tranh, khiến sinh linh đồ thán, chẳng phải là dao động nền tảng lập quốc hay sao?”
Vân Thiên Mộng biết rõ Dung Vân Hạc ngày thường ít giao lưu nên nếu khẩu chiến thì không thể thắng gã Thái tử Bắc Tề này được, lúc này mới lấy một hơi, yếu ớt trả lời.
Chỉ có Khúc Phi Khanh ở bên cạnh mới biết, lúc này Vân Thiên Mộng nói chữ nào là dốc toàn khí lực chữ đó, bàn tay dấu trong ống tay áo đã nắm chặt thành quyền khiến cho Khúc Phi Khanh vô cùng thương tiếc.
“Vân tiểu thư bị bệnh mà còn nhanh mồm nhanh miệng như thế, thật ra khiến bản cung hoài nghi bệnh tình của tiểu thư!”
Tề Tĩnh Nguyên đưa mắt nhìn Vân Thiên Mộng, thấy nàng lúc này ngồi ngay ngắn, mạng che mặt kín đáo, chỉ là đôi tròng mắt đen mang theo ánh sáng, cho dù bị che cũng khiến người ta có thể cảm nhận rõ ràng.
Tề Tĩnh Nguyên khóe miệng không nhịn được nhệch lên một nụ cười lạnh, vừa định nói tiếp đã lại nghe thấy Dung Quý Phi cười nói với vua Ngọc Càn:
“Hoàng thượng, chúng ta xem ca hát đi! Ca múa dừng lại, mọi người lại chỉ tán dóc.”
Nói xong, Dung Quý Phi nhìn tới đệ đệ của mình, chỉ thấy hắn mang theo biểu cảm không thèm đếm xỉa gì tới, trong lòng nàng khẽ thở dài, sau đó lại duy trì bộ dáng đoan trang, ưu nhã ngồi tại vị trí của mình.
Vua Ngọc Càn nhìn nàng như viên ngọc hoàn mỹ không tì vết thì mắt hơi chớp lên, sau đó lại ra lệnh cho tổng quản, sau đó âm thanh đàn sáo lại chậm rãi vang lên.
Qua một thời gian, không khí trong ngự hoa viên lại khôi phục vẻ ôn hòa, các đại thần ào ào nâng chén uống, mọi người đều bàn luận về các tin tức hiện nay.
Vân Thiên Mộng chậm rãi thả lỏng hai tay, cười nói với Khúc Phi Khanh:
“Biểu tỷ, muội không sao?”
Khúc Phi Khanh giờ mới tin nàng không lấy lý do để thoái thác dự tiệc, nhìn da thịt ửng đỏ nơi bàn tay của Vân Thiên Mộng, đau lòng nói:
“Không có chuyện gì mà thân thể lại nóng thế này sao? Ba người Bắc Tề đúng là lòng dạ hẹp hòi, trước đây thì chính bọn họ dẫn người lao tới kinh đô chúng ta giết người, giờ lại còn ‘lẽ thẳng khí hùng’ ngồi ở đây, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, đúng là bọn cướp mà.”
Vân Thiên Mộng nghe vị Đại tiểu thư cổ đại này lên tiếng oán giận thì miệng hơi cười, sau đó ôn hòa nói:
“Biểu tỷ cần gì phải vì người khác mà tức giận như thế. Bọn họ chẳng qua chọn chúng ta là đám nữ tử để ăn hiếp, nhưng chúng ta có để yên cho họ bắt nạt đâu. Bằng không, nơi này nhiều đại thần như thế, sao lại để ngừi Bắc Tề làm càn được?”
Nghe Vân Thiên Mộng khuyên giải, tâm tình Khúc Phi Khanh mới nhẹ đi một chút, sau đó bưng một bát canh tổ yến tới trước mặt Vân Thiên Mộng nói:
“Ăn tổ yến đi, thân thể muội suy yếu, tuyệt đối không thể uống rượu, sức khỏe quan trọng nhất.”
Vân Thiên Mộng cầm lấy bát canh tổ yến, nhẹ nhàng ăn một miếng.
Hai người đang nói chuyện, đám nữ quyến bên kia lại phát ra một trận cười nhỏ. Vân Thiên Mộng nhìn tới, chỉ thấy một thiếu nữ mặc quần áo thiển tử đang đi về phía đám nữ tử ở bên này.
“Vừa rồi muội không ở đây, bỏ qua một hồi kịch hay!” Khúc Phi Khanh thấy Tề Linh Nhi đi tới bên này, nhẹ giọng giải thích với Vân Thiên Mộng: “Đây là đệ nhất mỹ nhân Bắc Tề, công chúa Tề Linh Nhi. Nàng vừa mới múa một màn, sợ là đám nam tử ở đây đều nguyện quỳ gối dưới váy nàng ta đi. Sau đó Hải Điềm lại còn mắc sai lầm, đi đàn một khúc “Huyền Cầm Ngâm”, đàn tạm được, nhưng cuối cùng lại bị Đại hoàng tử Bắc Tề chế nhạo một trận.”
Nghe vậy, lông mày Vân Thiên Mộng dưới mạng che mặt hơi nhíu lại, ánh mắt lại lần nữa nhìn về phía Tề Linh Nhi, theo dáng vẻ và bước đi cũng có thể nhận ra, vị công chúa này được giáo dục vô cùng tốt.
Nhìn lại dung mạo của Tề Linh Nhi, đúng thực là nghiêng nước, nghiêng thành, nhìn tới Hải Điềm thì hai đầu lông mày như đang giấu đầy sự tức giận. Đúng thật là một nữ tử luôn tự phụ với vẻ đẹp của mình, giờ phút này thấy người còn đẹp hơn mình, làm sao lại có thể không giận cho được.
“Tề Linh Nhi gặp qua quận chúa Hải Điềm. Đại danh của quận chúa vang khắp Bắc Tề, được xưng tụng là người tài sắc vẹn toàn. Linh Nhi xin kính quận chúa một ly!”
Tề Linh Nhi chậm rãi đi tới trước mặt Hải Điềm, thanh âm ấm áp, lại còn chủ động giơ chén rượu trong tay lên, hướng Hải Điềm mà chào hỏi.
Một loạt các động tác hiền hòa này chẳng những không hạ thấp thân phận của Tề Linh Nhi, mà ngược lại càng làm cho người ta thấy nàng thật sự được dạy bảo rất tốt, khí chất vô cùng đoan trang.
Hải Điềm là người am hiểu nhất công phu giả tạo.
Chỉ thấy, vẻ ghen ghét trong mắt nàng lập tức biến mất, sóng mắt lưu chuyển đã thành cười vô cùng hiền lành, khi Tề Linh Nhi vừa tới trước mặt mình thì Hải Điềm đã đứng dậy.
Nghe thấy Tề Linh Nhi khen tặng mình như thế, đôi môi Hải Điềm cong lên, lộ ra một nụ cười kinh diễm, sau đó cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng:
“Công chúa khen nhầm rồi. Những lời đồn đại vốn có bao nhiêu sự thật thì chẳng ai có thể biết được. Cho tới hôm nay, Hải Điềm mới biết nhân ngoại hữu nhân, sơn ngoại hữu sơn, điệu múa của Công chúa khiến Hải Điềm vô cùng hổ thẹn, sao có thể trước mặt công chúa xưng đại được. Chén rượu này, cho phép ta mời công chúa.”
Nói xong, hai người nhìn nhau cười, đồng thời nâng chén rượu nếp hoa quế lên uống.
Vân Thiên Mộng vừa chậm rãi dùng tổ yến, hai lỗ tai lại nghe hai nàng này nói chuyện. Nghe được cuộc đối thoại này, trong lòng nàng vô cùng buồn cười. Sợ là Hải Điềm bây giờ đa hận thấu xương với Tề Linh Nhi rồi, lại còn cố tỏ ra vẻ tiểu thư khuê các, đúng là làm khó cho nàng ta.
Tề Linh Nhi đưa chén rượu không cho thị nữ bên cạnh, chỉ thấy thị nữ kia lại rót đầy rượu vào. Sau đó Tề Linh Nhi đi tới chỗ Vân Thiên Mộng đang ngồi.
Lập tức, Khúc Phi Khanh kéo nhẹ áo choàng của nàng nhắc nhở.
Nhưng Vân Thiên Mộng đã sớm thấy Tề Linh Nhi nhìn về phía mình. Nàng liền đặt thìa bạc trong tay xuống, cầm lấy một ly nước trắng do cung nữ đưa cho, đúng lúc Tề Linh Nhi đã đi tới trước mặt, thời gian vừa đúng tới nỗi Khúc Phi Khanh ở bên cạnh không khỏi khâm phục.
“Vân Thiên Mộng gặp qua Linh Nhi công chúa. Thiên Mộng tới trễ, xin dùng nước trắng thay rượu, kính mời công chúa một ly, mong công chúa thứ tội!”
Không chờ Tề Linh Nhi mở miệng, Vân Thiên Mộng đã nói trước, khẩu khí mang theo vài phần yếu ớt, làm cho Tề Linh Nhi định mời rượu, lúc này lại chỉ có thể đồng ý để nàng dùng nước trắng, bản thân cũng uống cạn chén rượu của mình.
Đưa chén giao cho thị nữ, Tề Linh Nhi lại không có ý rời đi, nhìn vẻ mảnh mai của Vân Thiên Mộng, không nhịn được nói:
“Vân tiểu thư thân thể sao rồi? Bản cung mặc dù là lần đầu gặp Vân tiểu thư, nhưng ở Bắc Tề đã không ít lần nghe Thập ca nhắc tới tiểu thư, bởi vậy nên cũng không xa lạ gì với Vân tiểu thư cả.”
Vân Thiên Mộng thấy Tề Linh Nhi nói vậy thì một tay đỡ lấy mép bàn để chống đỡ thân thể, sau đó đáp lời:
“Thiên Mộng vô danh, không như quận chúa Hải Điềm tài danh lan xa, càng không bằng công chúa diễm danh lan xa, chỉ là một nữ tử bình thường, càng không có cơ hội gặp gỡ nam nhân bên ngoài. Công chúa nói như thế, chắc là Thập hoàng tử nhận lầm người rồi!”
Nghe vậy, Tề Linh Nhi cười nhạt, đồng tử chợt co lại, lập tức thấp giọng nói:
“Có nhận lầm hay không thì Vân tiểu thư cứ bỏ mạng che mặt là tất cả đều rõ ràng hay sao? Nếu Vân tiểu thư không có sức làm, bản cung có thể để cung nữ của mình giúp cho!”
Vừa nói xong, thị nữ bên mình Tề Linh Nhi tiến lên một bước, vương tay định kéo mũ che mặt của Vân Thiên Mộng xuống.
“Ngươi dám!”
Lúc này, Khúc Phi Khanh không nghĩ ngợi gì, quát lên. Nàng đang định chắn trước người Vân Thiên Mộng thì lại thấy một trận kình phong đập vào mặt, sau đó một đạo thân ảnh xanh sẫm quỷ dị đột ngột xuất hiện bên mình Tề Linh Nhi, một bàn tay to vươn tới bắt lấy cánh tay của ả thị nữ kia. Thị nữ bị hắn đá cho một cước, toàn thân không thể chống lại, lập tức quỳ gối trước mặt Vân Thiên Mộng.
“Đây là Tây Sở, từ khi nào tới phiên một cái thị nữ nho nhỏ của Bắc Tề dám mạo phạm tới quý tộc Tây Sở?”
Một thanh âm giận dữ vang lên. Thị nữ kia chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, mặt không biểu cảm, vội vàng lui về sau người Tề Linh Nhi.
Tề Linh Nhi nhìn Thần Vương vừa quay vào đổi trang phục đã trở ra, ngay cả vua Ngọc Càn còn chưa chào mà đã tới giải cứu cho Vân Thiên Mộng thì cười nói:
“Vương gia hiểu lầm rồi! Bản cung chỉ là muốn đùa Vân tiểu thư một chút! Tỳ nữ của ta mặc dù thấp kém, nhưng Bắc Tề ta cũng không nhỏ!”
Hiển nhiên, lời nói khi nãy của Giang Mộc Thần đã chọc giận Tề Linh Nhi. Một câu “Thị nữ Bắc Tề nho nhỏ” đúng là một mũi tên trúng hai chim, không những nói lên rằng thân phận thị nữ kia thấp kém, lại còn châm biếm Bắc Tề không rộng lớn như Tây Sở, làm sao không khiến Tề Linh Nhi giận cho được.
Chuyện đột ngột phát sinh lập tức dẫn tới sự chú ý của mọi người, chỉ thấy tất cả mọi ánh mắt đều tập trung trên người ba người Vân Thiên Mộng, Thần Vương và Tề Linh Nhi.
Thấy Giang Mộc Thần sẵng giọng nhìn chăm chăm vào em gái mình, Tề Tĩnh Hàn cả giận nói:
“Thần Vương, nam nữ thụ thụ bất thân, chẳng lẽ người không biết ngượng sao?”
Lời nói ra mà mặt không đỏ, tim không nhảy làm cho trong mắt Vân Thiên Mộng hiện lên lãnh mang. Lúc trước, là ai trốn vào xe ngựa của nàng? Là ai trốn trong khuê phòng của nàng? Tề Tĩnh Hàn này quả thật là kẻ mà chuyện bản thân có thể làm nhưng con cháu hoàng thất khác lại không được làm.
“Còn chưa hiểu rõ tình huống, Thập hoàng tử sao lại tức giận? Huống hồ, Thần Vương luôn là người hiểu chuyện, sao lại có thể làm ra chuyện khó coi được.” Lúc này, Sở Phi Dương vốn chưa từng lên tiếng lại lãnh đạm nói.
Từ khi Vân Thiên Mộng bước vào ngự hoa viên tới giờ, ánh mắt Sở Phi Dương chưa từng rời thân ảnh nàng. Dù nàng mang mũ che mặt, nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt linh hoạt luôn tỏa ra vẻ cơ trí vô tận của nàng.
Nhưng lại không ngờ Tề Linh Nhi lớn mật như vậy, còn thừa dịp trước mặt bao nhiêu người, định lấy đi mạng che mặt của Vân Thiên Mộng.
Nhìn vào tay phải đã rỗng tuếch của mình, tròng mắt Sở Phi Dương hiện lên sát ý, con ngươi mang đầy hàn ý bắn về phía Tề Linh Nhi khiến cho nàng ta không nhịn được nổi lên một trận lạnh lẽo.
“Thập hoàng tử thẹn quá hóa giận như thế, chẳng lẽ hành vi vừa rồi đều là do Thập hoàng tử bày cho? Không nghĩ tới Thập hoàng tử lại đa nghi như thế, như thế chẳng phải đáp đi thành ý của Tây Sở chúng ta? Nếu phá hư hòa đàm lần này của mọi người, Thập hoàng tử có chịu trách nhiệm nổi hay không?”
Âm thanh Vân Thiên Mộng lúc này trong trẻo nhưng đầy lạnh lùng, không còn suy yếu như lúc nãy nữa mà mang theo vẻ kiên cường bất khuất, lập tức ném cho Tề Tĩnh Hàn.
“Ngươi... ngươi... Vân Thiên Mộng... Ngươi...” Tề Tĩnh Hàn không nghĩ Vân Thiên Mộng chỉ nói vài ba câu đã đem mọi chuyện đổ lên người mình, nhất thời chán nản, vẻ mặt đỏ bừng mà không có cách nào phản bác.
Những đại thần trong đoàn sứ giả Bắc Tề thấy hoàng tử nhà mình bị một tiểu nữ tử chọc cho giận không nói được gì, thì lập tức trừng mắt nhìn nàng, trong mắt đầy vẻ coi rẻ:
“Vân Thiên Mộng, ngươi chẳng qua chỉ dựa vào địa vị của phụ thân mới được gọi một tiếng tiểu thư. Tiểu thư có thể so sánh cùng công chúa và hoàng tử hay sao?”
“Hừ! Không thể so sánh sao?” Lúc này, Sở Phi Dương như hời hợt nhắc lại mấy chữ, ánh mắt sắc lạnh quét về đội đại thần Bắc Tề. Sau đó hắn lại nhìn Vân Thiên Mộng, trong lòng như hạ quyết tâm bèn đứng lên, bước ra giữa sảnh.
Vân Thiên Mộng thấy Sở Phi Dương đột nhiên nhìn mình, đôi mắt bao hàm bao nhiêu ý tứ thì nàng lại tâm loạn như ma, còn chưa biết đối ra làm sao đã thấy Sở Phi Dương quỳ một gối xuống trước mặt vua Ngọc Càn, cất cao giọng, nói:
“Hoàng thượng, vi thần xin được ban hôn!”
Lời vừa nói ra, trong ngự hoa viên đã xôn xao một trận. Không ai nghĩ tới, Sở Phi Dương luôn không chịu câu thúc lại ở giữa bao người nơi đây xin được ban hôn. Mọi người đều âm thầm phỏng đoán, không biết Sở Phi Dương bị kích thích như thế nào mà lại chủ động nhắc tới hôn sự của bản thân lúc này.
Đám tiểu thư bên này đã sớm xoa tay, từng cái cổ cố ngỏng lên cao hơn, muốn Sở Phi Dương nhắc tới chính mình.
Hai mắt Hải Điềm dán chặt vào Sở Phi Dương, lúc này sắc mặt nàng ta đã trắng bạch, lòng bàn tay nhớp nháp đầy mồ hôi lạnh. Trong lòng vừa hy vọng Sở Phi Dương sẽ nói tới tên mình, nhưng lại vừa sợ hắn nói ra cái tên khiến mình bất ngờ, tâm tình vô cùng khó chịu, giống như có ai đó vươn tay bóp nghẹt lấy cổ mình, khiến nàng ta không thể thở nổi.
Mà sắc mặt Giang Mộc Thần càng khó coi hơn nữa. Biểu cảm trên mặt vốn lạnh lùng, sau khi nghe Sở Phi Dương nói vậy thì càng thêm âm lãnh, hai mắt như tràn đầy hơi mù nhìn vào thân ảnh nam tử quỳ ở giữa sân, trong mắt hiện ra vẻ ghen ghét, chỉ mong có thể thiêu hủy được Sở Phi Dương, khiến hắn tan thành mây khói.
Vua Ngọc Càn để mặc mọi người hồ nháo, thế nhưng lúc này nghe Sở Phi Dương cầu mình thì lại cười lên, cất giọng hỏi:
“Ngươi từ xưa tới nay quen nhàn vân dã hạc, sao hôm nay lại muốn trẫm ban hôn? Nhưng phải nhớ rõ, trẫm đã ban hôn sẽ không thu hồi đâu!”
Vừa nói, vua Ngọc Càn lại như có như không quét mắt nhìn Thần Vương, thấy mặt hắn lúc này đã trắng ra thì thêm vào một câu cuối cùng.
“Vi thần đã nghĩ rất kỹ, tuyệt không hối hận!”
Âm thanh mang đầy khí phách của Sở Phi Dương tức thì vang vọng cả ngự hoa viên, làm cho người ta cảm thấy một khi nam tử dày dạn sa trường này nói ra thì cả đời sẽ không thay đổi.
Những thiên kim tiểu thư kia nghe tới cam đoan mạnh mẽ này thì trong mắt dâng lên vẻ cảm động, giống như là Sở Phi Dương đang nói với chính các nàng vậy. Bầu không khí càng lúc càng thêm ngưng trọng, sự đoàn kết giữa chúng tiểu thư mới có khi nãy lập tức bị đánh gãy, mỗi người đều hình thành một gai nhọn vô hình, chỉ chờ chém giết tình địch.bg-ssp-{height:px}
Hai mắt Tề Tĩnh Nguyên nheo lại, tính toán nổi lên trong mắt hoàn toàn sạch bóng, nhưng lại nhìn về phía Sở Phi Dương đầy sát ý.
Còn Tề Tĩnh Huyên ở một bên lại cong môi cười, không còn vẻ âm trầm như ban đầu nữa, gương mặt lại tràn đầy thoải mái. Khi mọi người còn đang nín thở, hắn lại có tâm tư nhắm rượu, ngắm trăng.
“Đã như vậy, ngươi muốn lấy thiên kim của vị nào?” Vua Ngọc Càn thu hết thần sắc của mọi người vào tầm mắt, trước sau hắn vẫn duy trì nét cười bình thản, ân cần hỏi Sở Phi Dương.
“Mời hoàng thượng ban hôn cho vi thần và thiên kim của Vân - Tướng Vân Thiên Mộng!” Sở Phi Dương không do dự nói làm cho chúng người sắc mặt biến đổi, tức thì nhìn về phía Vân Thiên Mộng vẫn đang đội mũ che mặt.
Chúng đại thần không ít người lắc đầu thay cho Sở Phi Dương, hà tất lại luẩn quẩn như thế, không ngờ lại muốn kết hôn cùng một con ma ốm, mà Vân Thiên Mộng còn từng bị Thần Vương từ hôn.
Dùng quyền thế của Sở Vương Phủ và quyền lợi của riêng Sở Phi Dương, muốn nữ tử nào mà chẳng có, cần gì phải nhất quyết lấy một nữ tử đã từng tìm cái chết.
Đã thế là còn thỉnh cầu vua Ngọc Càn ngay trước mặt đám sứ giả Bắc Tề, chẳng lẽ hôm nay không chỉ Vân tiểu thư kia bị bệnh mà Sở Tướng cũng bị lây bệnh theo?
Vân Thiên Mộng nghe tên mình bị nhắc tới, không hiểu sao trái tim lại nảy lên một nhịp, bàn tay chống đỡ ở mép bàn cũng bấu chặt lại, hai mắt trợn to, qua màn lụa mỏng nhìn về phía Sở Phi Dương với biểu cảm vô cùng nghiêm túc ngoài kia, trong ngực nàng không hiểu sao lại dâng lên một tâm tình khó nói.
Còn trong mắt Dung Vân Hạc lại chứa vui mừng nhàn nhạt, nhìn vào vẻ mặt kiên quyết của Sở Phi Dương, trong lòng hắn vừa vui mừng, cũng vừa đau lòng. Dù thế nào, với thực lực của Sở Phi Dương thì không cần hoài nghi, chắc chắn là bảo hộ tốt nhất với nàng.
Lúc này mặt Hải Điềm đã không còn chút máu, gương mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch thành một mảng, nhìn qua vô cùng rung động lòng người, với dung mạo khuynh thành như vậy mà lại không hấp dẫn được nửa phần chú ý của Sở Phi Dương. Trong lúc vô ý, khăn quyên trong tay đã bị vân vê biến dạng thảm hại, trong mắt tỏa ra hận ý sâu đậm khiến cho người ta sợ hãi.
Mà lúc này, Nguyên Đức Thái Phi đã trở lại ngự hoa viên lại thầm thở phào một hơi. Nhưng đồng thời trong lòng bà ta cũng không tránh khỏi lo lắng. Nếu Vân Thiên Mộng thực sự được gả cho Sở Phi Dương, sợ là Thái Hậu sẽ như hổ thêm cánh.
Bản thân mình đã từng nói bóng gió qua, hỏi ý mẹ con Hải Vương phi, lại nhận được câu trả lời nước đôi của đối phương. Lúc này nhìn đám người thái tử Bắc Tề trong sân, Nguyên Đức Thái Phi nháy mắt cho Thần Vương,hi vọng hắn có thể tiên hạ thủ vi cường.
Nhưng lúc này ánh mắt của Giang Mộc Thần đã hoàn toàn đặt trên người Vân Thiên Mộng, hai bàn tay đã siết thành nắm đấm, từng khớp ngón tay càng lúc càng trở nên trắng, rõ ràng hắn sắp không khống chế được cơn giận trong lòng, lại dùng thanh âm mà chỉ Vân Thiên Mộng mới nghe được, nói: “Vân tiểu thư thật là làm cho người kinh hãi!”
Nhưng lực chú ý của Vân Thiên Mộng đã hoàn toàn đặt trên thân Sở Phi Dương, đối với châm chọc này của Thần Vương lại như không nghe thấy, càng chọc cho hắn lửa giận bừng bừng. Đôi con ngươi như phun lửa của hắn lại nhìn sang Sở Phi Dương, thấy Sở Phi Dương vẫn đang tĩnh lặng chờ ban hôn thì cảm thấy không khác gì đang đánh lên mặt mình.
“À? Sở Tướng nhìn trúng thiên kim của Vân Tướng sao?” Vua Ngọc Càn không lập tức đáp ứng thỉnh cầu của Sở Phi Dương mà nhàn nhạt hỏi lại một câu.
“Sở Tướng, đây là đại sự cả đời, không thể hành sự qua loa. Có phải nên báo cho Sở Vương gia một tiếng hay không?”
Thái Hậu cũng mở miệng, nhìn thì như là quan tâm Sở Phi Dương, nhưng lại khiến cho đám người lão thái quân hơi nhíu mày.
“Có chuyện tốt gì mà cần phải có lão già này vậy?”
Không nghĩ, Thái Hậu vừa nói xong thì bên ngoài ngự hoa viên đã vang tới thanh âm của Sở Vương.
Mọi người nghe tiếng lập tức đứng dậy, khi thấy Sở Nam Sơn được thái giám dẫn vào thì ào ào hành lễ: “Bái kiến Sở Vương!”
“Bỏ đi! Bỏ đi!” Sở Vương sải bước đi tới, hành lễ với vua Ngọc Càn và Thái Hậu, sau đó cười nói: “Bản Vương hy vọng có thể nghe thấy tiếng chúc mừng của mọi người. Hoàng thượng, người cũng biết Sở Vương phủ quá vắng vẻ, khó khăn lắm tiểu hài tử Phi Dương này mới nghĩ thông suốt, mong hoàng thượng ban hôn!”
Nói xong câu này, Sở Nam Sơn liếc mắt nhìn Thái Hậu, đôi mắt sáng ngời có thần sau đó lại chăm chú nhìn vào vua Ngọc Càn, chờ hắn trả lời.
“Sở Vương, việc này là chuyện của hai nhà tình nguyện. Trẫm tùy vào đó mà ban hôn. Hãy hỏi ý kiến Vân Tướng và Vân tiểu thư đi. Có sự đồng ý của cha mẹ, người làm mối thành toàn thì Vân tiểu thư và Sở Tướng mới có hạnh phúc được.” Vua Ngọc Càn thấy sự tình này không thể không thuận thì lại nhìn sang Vân Huyền Chi ở bên cạnh: “Vân Tướng, ngươi cảm thấy việc này như thế nào?”
Vân Huyền Chi thấy bàn thân bị nhắc tới thì lập tức đi tới bên cạnh Sở Phi Dương, cất cao giọng nói:
“Thần xin nghe theo ý chỉ của Hoàng thượng!”
Vân Huyền Chi sở di không dám nói câu nào vì đang quan sát thần sắc của mọi người. Vừa rồi nghe ra trong lời Thái Hậu, sợ là không muốn Vân Thiên Mộng gả cho Sở Phi Dương, mà vua Ngọc Càn cũng tìm mọi cách chối từ, sợ là trong lòng cũng nghĩ như Thái Hậu, bởi vậy, hắn không thể đắc tội với bên nào được. Vân Huyền Chi lập tức đem quyết định này của mình trả lời vua Ngọc Càn.
Nhưng trong lòng Vân Huyền Chi lại vô cùng rõ ràng, Sở Phi Dương và Sở Vương sẽ không làm nếu không nắm chắc mọi chuyện. Việc này đã được đề cập tới, chỉ sợ sớm muộn rồi Mộng Nhi cũng là người của Sở Vương Phủ.
Đến lúc đó, cho dù mình không đắc tội với Hoàng thượng và Thái Hậu thì cũng không thể không lo lắng được.
Vân Thiên Mộng nhìn bộ dáng như cáo già của Vân Huyền Chi thì trong lòng cười lạnh. Vừa muốn mình gả vào Sở Vương phủ, lại vừa không muốn bản thân đắc tội với bên nào, Vân Huyền Chi này tính toán cũng quá tốt đi. Chỉ sợ, vua Ngọc Càn sẽ không để hắn dễ dàng trốn tránh như thế.
“Vân tướng nói gì vậy? Pháp lý ở ngoài nhân tình! Vân tiểu thư là nữ nhi của khanh, hôn sự này tất nhiên phải do khanh làm chủ!” Quả thật, vua Ngọc Càn vẫn từ chối làm chủ, từ tốn nói với Vân Huyền Chi.
“Hoàng thượng, thần cho rằng không ổn!”
Lúc này, Thần Vương đột nhiên bước tới bên cạnh Sở Phi Dương, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, bèn mở miệng:
“Hôm nay Sở Tướng thỉnh cầu ban hôn, chẳng qua là muốn giải cứu Vân tiểu thư! Nếu như ngày sau vô sự rồi, chỉ sợ Sở Tướng sẽ hối hận trong lòng!”
Không thể ý tới Nguyên Đức Thái Phi sắc mặt đã xanh xám và đầy phẫn nộ trong mắt, Thần Vương nói ra lý do của mình.
Sở Phi Dương nghe vậy lại cong môi cười, thần thái phong thần tuấn lãng nổi bật hoàn toàn giữa đám nam nhân ở đây, trong mắt hào quang lưu chuyển khiến người ta say mê, hắn cười cười phản bác Thần Vương:
“Bản tướng đã đề xuất việc này, chính là cân thành, trong lòng cũng hoàn toàn cam tâm tình nguyện. Vương gia đừng lấy kinh nghiệm của bản thân áp đặt lên người ta!”
Một câu thôi đã khiến Giang Mộc Thần á khẩu. Sau đó, Sở Phi Dương lại liếc nhìn Vân Huyền Chi, cười nói:
“Vân Tướng chính là cha ruột của Vân tiểu thư, chẳng lẽ không hy vọng con gái mình được hạnh phúc hay sao?”
Bị Sở Phi Dương cười và nhìn bằng ánh mắt đầy lãnh ý, Vân Huyền Chi chỉ cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, lại nhìn thấy ánh mắt trách cứ của nhiều người xung quanh, khiến Vân Huyền Chi chỉ có thể cắn răng trả lời:
“Hoàng thượng, thần đồng ý!”
Mọi người nghe vậy, có người thất vọng, có kẻ ghen ghét, vua Ngọc Càn nụ cười hơi thu liễm lại, hàn ý trong mắt Thái Hậu lại nhiều hơn mấy phần.
“Đã như vậy, Vân tiểu thư tiến lên nghe chỉ!”
Không nghĩ tới Vân Huyền Chi lại nhanh chóng đồng ý như thế, vua Ngọc Càn nhất ngôn cửu đỉnh, tất nhiên là không thể nuốt lời, chỉ có thể gọi Vân Thiên Mộng tiến lên nghe chỉ.
Sở Phi Dương đứng lên, từng bước một tiến về phía Vân Thiên Mộng đang mang bệnh. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, hắn đi tới cạnh nàng, hàn ý trong mắt đã sớm tán đi, vẻ bình thản làm người ta không nhìn ra tâm tình gì.
Vân Thiên Mộng ngẩng đầu, thấy thần sắc hắn bình thường thì tâm tình nàng lại như rơi xuống vực sâu, cách qua lụa mỏng, thấp giọng hỏi:
“Tướng gia đã nghĩ kĩ hay chưa? Đến lúc nào đó lại thấy phiền toái thì không còn đường lui nữa rồi!”
Nghe vậy thì tâm tình đang rất tốt của Sở Phi Dương càng vui vẻ, đôi mắt như xuân phong làm cho người ta chỉ có cảm giác hắn rất thật lòng, sau đó lại nói một câu làm Vân Thiên Mộng càng chán nản:
“Không phải ta đang giải quyết phiền toái hay sao? Trừ phi nàng muốn đi hòa thân!”
Hôm qua cùng đám người thái tử Bắc Tề mật đàm, đã sớm thương lượng chuyện hòa thân, bằng không vua Ngọc Càn cũng không cho nữ quyến của các quan tam phẩm trở lên tới tham gia tiệc rượu tối nay.
Nhưng hôm qua cũng chỉ có vài vị đại thần trong triều được tham dự buổi mật đàm, các quan viên khác tất nhiên không biết sự tình trọng yếu này.
Khúc Phi Khanh khẽ đẩy Vân Thiên Mộng, nói nhỏ vào tai nàng: “Đi đi!”
Có thể thấy, Sở Phi Dương thực sự rất nghiêm túc, bằng không, dùng thân phận và địa vị của hắn, cho dù là muốn công chúa Bắc Tề thì vua Ngọc Càn cũng không nói gì nhiều!
Hơn nữa, vừa rồi bao nhiêu người cố ý phá hư chuyện này đều bị Sở Phi Dương ngăn cản không thương tiếc, phần chân tình này khiến cho Khúc Phi Khanh không thể không cao hứng thay cho Vân Thiên Mộng.
Mà Vân Thiên Mộng lại không nghĩ Sở Phi Dương sẽ nói như thế. Mặc dù trong lòng đã sớm có dự cảm nhưng lại không nghĩ chuyện này có liên quan tới mình, bây giờ xem ra chuyện mình và Sở Phi Dương đính ước là chuyện không thể không làm.
Đôi mi thanh tú cau lại, hàm răng cắn chặt lên làn môi đỏ mọng, Vân Thiên Mộng bước ra một bước, theo Sở Phi Dương đi tới giữa vườn, hướng vua Ngọc càn quỳ xuống.
Chỉ nghe thấy vua Ngọc Càn chậm rãi mở miệng:
“Vân tiểu thư của vân gia tướng mạo đoan trang, đức hạnh, hôm nay ba cho Sở Tướng làm chính thê. Khâm thử!”
Một câu đơn giản đã quyết định cả đời Vân Thiên Mộng.
Vua Ngọc Càn vừa nói xong đã nghe thấy nhiều tiếng nói xung quanh vang lên.
“Chúc mừng, Sở Tướng và Vân tiểu thư đúng là ông trời tác hợp!”
“Chúc mừng Vương gia có được cháu dâu xinh đẹp!”
Vô số kẻ không nhìn thấy tướng mạo Vân Thiên Mộng hôm nay, vậy mà có thể bịa đặt tới tình trạng này, quả thật là khiến cho người ta buồn cười.
Sau đó Vân Thiên Mộng lại được các cung nữ dìu về chỗ ngồi. Vừa ngồi xuống mới nhận ra hai gò má đã nóng bỏng, toàn thân so với khi trước còn suy yếu hơn.
Vợ con các quan đều ào ào nhìn về phía nàng với ánh mắt ghen ghét, mỗi người đều phải nghiến răng nghiến lợi, nghĩ không hiểu tại sao Vân Thiên Mộng toàn thân mắc bệnh, lại còn tới sau lại được trở thành vợ của Sở Phi Dương.
Một số người lại nhìn về phía Hải Điềm đầy đáng thương, còn Hải Điềm vẫn đang liếc nhìn về phía Vân Thiên Mộng, lãnh mang trong mắt không thể tiêu tán khiến cho người ta sợ hãi, nhưng lúc này vẫn gắng gượng ngồi tại chỗ, duy trì dáng vẻ quận chúa.
“Hoàng thượng, đã như thế, chuyện tốt nên có một đôi, mong Hoàng thượng hoàn thành tâm nguyện của bản hoàng tử!” Lúc này, Tề Tĩnh Huyên lại đứng lên nói.
Vua Ngọc Càn trong lòng đã sớm có tính toán, cười cười nhìn Tề Tĩnh Huyên, mở miệng nói:
“Đại hoàng tử có yêu cầu gì, cứ nói ra. Chỉ cần có thể làm, trẫm tất nhiên sẽ đáp ứng Đại hoàng tử!”
Tề Tĩnh Huyên thấy vua Ngọc Càn sảng khoái như thế thì lại nói:
“Bản hoàng tử đối với quận chúa Hải Điềm vừa gặp đã thương, mong hoàng thượng có thể đồng ý cho quận chúa Hải Điềm xuất giá tới Bắc Tề.”
Lời này nói ra, còn rung động chân tâm hơn cả việc Sở Phi Dương xin ban hôn.
Phải biết, Sở Phi Dương là tả thừa tướng của Tây Sở, Vân Thiên Mộng gả cho hắn là vàng ngọc lương duyên.
Mà Tề Tĩnh Huyên là Đại hoàng tử của Bắc Tề, Hải Điềm mà đi là một cái hôn nhân hòa thân không thể quay về.
Hải Điềm chống mạnh tay xuống, đỡ lấy thân hình đang lay động, tay vịn chặt vào ghế, ánh mắt cầu khẩn nhìn về phía Hải Vương.
Trong mắt Hải Vương cũng chớp qua vài tia hung ác, gương mặt nho nhã ẩn hiện một tầng sát khí, đôi con ngươi khép hờ, nhưng hắn không lập tức mở miệng mà nhìn phản ứng của vua Ngọc Càn.
Chỉ thấy vua Ngọc Càn chần chừ chốc lát, khó xử nói:
“Quận chúa Hải Điềm là hòn ngọc quý trong tay Hải Vương. Quận chúa từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, sợ là không chịu được đường sá xa xôi!”
Ngụ ý từ chối vô cùng nhã nhặn.
Lời nói này làm cho Tề Tĩnh Huyên cười lạnh, đang muốn mở miệng thì lại thấy Tề Tĩnh Nguyên đứng dậy nói:
“Đã như thế, cái ghế Thái Tử Phi có thể tương xứng với Quận chúa hay không?”
Lời vừa nói xong đã khiến ngự hoa viên xôn xao. Nếu Hải Điềm gả cho Tề Tĩnh Huyên thì nhiều nhất chỉ có thể làm Vương Phi. Nhưng nếu trở thành Thái Tử Phi của Tề Tĩnh Nguyên thì tương lai chính là Hoàng hậu một nước, dụ hoặc như thế chỉ sợ ai cũng không thể kháng lại.
Ngay cả Hải Vương một mực ngồi nhìn, thần sắc trong mắt cũng không nén nổi kinh hỉ.
Còn Tề Tĩnh Huyên nhìn vào Tề Tĩnh Nguyên nửa đường chạy ra làm Trình Giảo Kim thì chỉ hận không ăn thịt được hắn. Nhưng đối phương trước sau vẫn đang nhìn vua Ngọc Càn khiến cho hắn trong lòng giận dữ nhưng lại không thể đánh mất thể diện ở Tây Sở được.
“Không biết Hải Vương nghĩ sao?”
Vua Ngọc Càn không trả lời ngay mà nhìn về phía Hải Vương, giọng nói mang khẩu khí thương lượng.
“Hải lão đệ, nghe nói sự tình của Thụy Vương lần này là do tiểu tử nhà ngươi mà ra, đã như thế thì lần này nên lấy công chuộc tội mới đúng.” Lúc này, Sở Vương vốn vô sự lại lên tiếng nhắc nhở.
Hải Vương liếc mắt nhìn Hải Điềm, cuối cùng nhịn đau, mở miệng:
“Hoàng thượng, thần tất nhiên là đồng ý!”
Nghe vậy, Hải Điềm cả người thiếu chút nữa ngã ra ghế, cung nữ một bên lại không để nàng thành như vậy, đỡ nàng đi ra giữa nghe chỉ.
“Nữ nhi của Hải Vương đức hạnh, hiếu thuận, tài mạo song toàn, hiện tại tiến phong làm Hòa Thuận Công chúa, gả cho thái tử Bắc Tề làm thái tử phi. Khâm thử!”
“Tạ... Hoàng thượng!” Hải Điềm mặt như giấy trắng, thanh âm khẽ run, lại không thể không cúi đầu tạ ơn.
Hải Vương Phi ở một bên mặt đã đầy nước mắt, nhìn thấy nữ nhi mà mình sinh ra trở thành vật hy sinh đi hòa thân, Hải Vương Phi chỉ cảm thấy đau lòng không chịu nổi.
Vân Thiên Mộng mắt lạnh lùng nhìn cử động của vua Ngọc Càn, chỉ cảm thấy việc hôm nay đã sớm được chuẩn bị chu toàn. Từng cái hố đã được đào sẵn, chỉ đợi người tới nhảy vào mà thôi.
Hơi nóng trong người không tán, Vân Thiên Mộng chỉ cảm thấy như say, thân thể không nhịn được lay động mấy cái khiến cho Khúc Phi Khanh phải cẩn thận đỡ nàng lên.
Thái Hậu thấy nàng như thế thì để Lan Cô Cô đi tới bên cạnh Vân Thiên Mộng, đỡ nàng về cung Phượng Tường nghỉ ngơi.
“Làm phiền cô cô rồi!”
Cố gắng giữ cho bản thân mình thanh tỉnh đi tới cung Phượng Tường, sau khi ngồi xuống, Vân Thiên Mộng mới nói lời cảm ơn với Lan Cô Cô.
“Không có gì! Để nô tỳ hầu hạ tiểu thư lên giường nghỉ ngơi một lát!”
Nói xong định lấy mũ sa của Vân Thiên Mộng xuống, lại bị nàng cản lại:
“Đa tạ cô cô, Thiên Mộng tự làm được. Mời cô cô cứ trở lại hầu hạ Thái Hậu.”
Lan Cô Cô thấy Vân Thiên Mộng kiên quyết như thế thì cũng tôn trọng ý nàng, bản thân rời khỏi Thiên điện, dặn dò mấy cung nữ bên ngoài sau đó vội vàng trở lại ngự hoa viên.
Vân Thiên Mộng ngồi ngay ngắn cạnh bàn, không tháo mũ sa che mặt xuống mà chỉ vén lên cho thoáng khí.
“Đúng là một khuôn mặt rất đẹp.” Tức thì, bên tai lại vang lên một câu nói.