Không biết qua bao lâu, cánh cửa phòng cấp cứu mới mở ra. Bác sĩ ra khỏi phòng, lắc đầu rất mạnh.
Tề Thủy ngồi sụp xuống, thẫn thờ, đôi mắt bà vô hồn, không còn sự sống.
Sở Minh đến mí mắt cũng không động, dường như chưa nghe thấy gì. Nhưng hai tay không ngừng run rẩy, đôi môi cắn đến chảy máu, lại nói lên tâm trạng của anh lúc này.
Hoảng loạn tụt độ, giống như mất đi ánh sáng của đời mình.
Tiểu Trần có chút bàng hoàng, không hiểu nổi, giống như thứ gì đó vừa vụt mất, không thể nào bắt lại được. Bác sĩ sao lại lắc đầu nhỉ? Tại sao tim lại khó chịu đến thế?
Sói buông xuôi hay tay, quay lưng vào tường, hình như có gì đó bắt đầu tuông ra, xối xả, nhưng lại không có tiếng động gì.
Cả hành lang bị sự u ám bao trùm, không ai nói ai câu gì.
Bác sĩ nhận thấy không khí có gì đó không đúng, đập vai người gần nhất là Sở Minh.
"Cả nhà sao vậy? Vào thăm đi, hai mẹ con họ an toàn rồi. Cũng may người mẹ khi ngã đã bảo vệ bụng mình nên không sao."
Sở Minh đứng lên, trừng mắt nhìn bác sĩ, dùng sức lay người ông ta.
"An toàn rồi đúng không?"
"A... An toàn rồi."
Đôi mắt Sở Minh lúc này quả thật có chút đáng sợ, khiến cho bác sĩ run run.
"Mẹ nó, ông lắc đầu làm cái mẹ gì chứ?" Nói rồi chạy ngay vào phòng thăm Mục An Nhiên.
"Tôi mỏi cổ không được à?" Bác sĩ nghi hoặc, đối diện với ánh mắt của những người còn lại.
"Hừ." Sói hung dữ nhìn ông ta, như muốn an tươi nuốt sống, hắn lôi cả Tiểu Trần đang thẫn thờ đến bên cửa sổ nhìn vào giường bệnh của cô.
Tề Thủy cũng đi vào phòng, Lam Thành thì cười cười, nói gì với bác sĩ một lúc.
Chỉ duy có Kì Cảnh lặng lẽ đứng đó, híp mắt nhìn ra ngoài nhưng nếu chú ý, hắn đã thoát khỏi trạng thái căng cứng nãy giờ.
- ----
Sở Minh ngồi bên cạnh giường Mục An Nhiên, nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay cô, cẩn thận như đang nâng niu hòn đá quý.
"Bảo bối, thật may là em không sao."
"Ừ, không sao. Sợ gì?" Người nằm trên giường tuy nhắm mắt nhưng vẫn cứng rắn mở miệng, vuốt vuốt tay anh.
"Sợ, anh rất sợ, sợ em và con rời xa anh. Anh thật sự... Thật sự không giám nghĩ tới."
"Ngoan, anh đừng có mà khóc." Mục An Nhiên nói không ra hơi rồi, nhưng cô vẫn mạnh miệng mà an ủi anh.
"Hức... Anh không... Anh không khóc mà." Quả thật, anh không khóc cho đến lúc cô nói.
"Mẹ nó, im lặng." Mục An Nhiên không chịu nổi rồi, khó chịu gắt. Đau.
Cạch.
Tiếng cửa mở, Tề Thủy bước vào thì làm gì còn nước mắt nữa, Sở Minh mặt mũi đã khô ráo yên vị nhưng đôi mắt đỏ hoe lại tố cáo anh.
"Chúng ta chuyển con bé sang phòng riêng đi." Bà chỉ nói như vậy rồi ra ngoài, không hề nhắc đến chuyện anh khóc.
"Vâng."
- ----