Soái Ca, Đừng Đi Mà

chương 63: cuộc sống nhẹ nhàng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thấm thoát cứ thế một tháng trôi qua, mọi hoạt động vẫn cứ ngấm ngầm diễn ra, đằng sau đó là những con sói đang dần lớn mạnh khiến người ta thực sự sợ hãi.

Trong một căn nhà xa hoa, gương mặt từng người dần trở nên hoảng sợ, không còn chút máu, mọi thứ im lặng đến đáng sợ.

Cuối cùng, một người trong số họ bắt đầu cất lời.

“Lão đại, chúng ta có nên diệt trừ cô ta? Về phía công ty đã bị Sở Minh phá sắp nát rồi...”

Càng nói, người đàn ông càng nhỏ giọng vì bị một ánh mắt sắc lạnh trừng.

“Mẹ nó, tôi nuôi các người để làm gì? Bây giờ hỏi ngược lại tôi, tôi biết hỏi ai?” Người được gọi là lão đại vừa vuốt lông mèo, vừa dữ dằn nói.

“Lúc đó không nên quá xúc động, nhưng, cô ta đáng!”

———

Công ty nọ, người đàn ông ngồi trên ghế hội đồng quản trị đang toả từng đợt khí áp thấp, gương mặt đầy vẻ ai muốn chết thì lại đây.

Vị giám đốc vốn đang mải mê nói về đề án mới của mình thì thấy rùng mình, ông chợt nhận ra từ lúc nào mà nhiệt độ lại xuống thấp đến thế, còn nữa, tại sao tất cả mọi người lại im lặng như vậy?

Lúc này, giọng nói lạnh lùng đến đáng sợ vang lên. “Giám đốc Vương, ông đã nói mười lăm phút rồi, đến bao giờ ông mới nói xong, hay để tôi điều ông xuống bộ phận giao tiếp để học hỏi kĩ năng thuyết trình?”

Người được gọi là giám đốc Vương ngay lập tức tái mét, rõ ràng thường ngày còn nhanh hơn mà, tâm trạm tổng giám đốc lại không tốt à?

Tuy nghĩ như vậy nhưng ông ta vẫn phải dành tốc độ bàn thờ để nói xong phần còn lại, ông rất tin tưởng nếu mình rề rà sẽ thật sự bị đẩy xuống ngay.

Giám đốc Vương vừa cất lời ngồi xuống, vị tổng tài kia lập tức đứng lên, buông lời cay đắng.

“Tan họp.”

Người trong phòng hợp như được giải thoát, thật may mắn, nếu anh ta không đi có lẽ người khác sẽ chết cóng mất.

Sở Minh rời công ty, hôm nay bỗng dưng anh nhớ vợ yêu của mình, thật sự không còn tâm trạng nghe mấy lão già lải nhải, nhớ cô đến phát điên!

Anh lao nhanh ra, lấy xe về nhà gặp bà xã của mình, cứ thế, người ta thấy một chiếc xe không sợ chết băng qua mấy con phố.

Đến nơi, đã gấp lắm rồi mà không thấy vợ mình đâu, anh chợt nhận ra, giờ này cô đang xử lý việc ở trụ sở.

Sở Minh sắp điên rồi, lại một lần nữa tất bật, vội vã chạy đến chỗ cô, mệt như chó.

Tuy nhiên, cô vẫn đang họp ngắn, chỉ đạo đàn em đập phá. Như vậy, vị tổng tài cao ngạo cứ thế ngồi ghế, uống trà chờ vợ. Thật mỏi mòn mà!

Rất may cho Sở Minh, hôm nay cuộc họp diễn ra trong một tiếng. Bình thường chỉ có - phút thôi, thật may mắn mà.

Khi Mục An Nhiên ra khỏi phòng làm việc, Sở Minh sắp biến thành hòn vọng phụ rồi, vì cái vẹo gì hôm nay hắn phải chờ lấy đến như vậy?

“Sao giờ này anh lại ở đây? Không sợ mấy lão già trong công ty gọi hồn sao?” Cô bước đến cạnh bên anh, vuốt nhẹ gương mặt sắp nhăn thành một cục của anh.

“Hừ.” Sở Minh kiêu ngạo, lười biếng dựa vào người cô, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc của mình. “Bọn họ mà dám cản anh tìm vợ yêu của mình sao? Bảo bối, thật nhớ em!”

“Sao vậy?” Cô nhẹ nhàng xoa đầu, vỗ vỗ vào vai anh như an ủi.

“Không sao, chỉ đột nhiên vô cùng nhớ em thôi.” Anh thoải mái hưởng thụ sự dịu dàng hiếm có của cô. Vợ là tuyệt nhất!

Mục An Nhiên để anh dựa vào một lát, sau đó đẩy anh ra, nghiêm mặt nói chính sự.

“Em muốn diệt tên K kia.”

“Chắc chứ? Dù sao đây cũng là điều sớm muộn” Anh hoàn toàn tin tưởng và hủng hộ cô hết mình.

“Hơn thế nữa, em còn muốn diệt trừ tất cả mối nguy, đảm bảo cho con được an bình mà lớn lên.” Cô bất giác sờ lên bụng mình, con cô, cô chắc chắn sẽ bảo vệ nó thật tốt.

“Dù thế nào anh nhất định sẽ bảo vệ em thật tốt.”

“Có lẽ đây sẽ là cuộc chiến lâu dài, không thể nhanh chóng được.” Mục An Nhiên nhìn ra ngoài cửa, ánh mắt không tiêu cự, như nhìn chằm chằn, lại giống chẳng nhìn gì.

Trong lòng cô tự hiểu, K khó đối phó như thế nào, đơn giản chính là kẻ tám lạng, người nửa cân. Dù sao đi nữa, cô cũng nên để lại đường lui cho cả gia đình lớn này.

Sau đó, cô bàn giao lại tất cả cho mọi người rồi cùng Sở Minh về nhà.

Đến nhà vừa đúng giờ cơm, Sở Minh chuẩn bị bữa tối, còn cô thì tắm rửa cho thật thoải mái, cả ngày nay cô đã mỏi người lắm rồi.

Bỗng dưng, Mục An Nhiên cảm thấy mình đóng vai người chồng tệ bạc thật hợp mà.

Khi cô hoàn tất xong xuôi mọi việc, là lúc chỉ cần ngồi xuống là ăn thôi. Thật sự kìm không được lòng, hôn lên má anh một cái hôn.

“Em yêu anh chết mất thôi!” Làm sao có thể có một người chồng đảm đang được như vậy?

Sở Minh tuy rất vui nhưng mặt lại đen lại, nghe cứ sai sai làm sao ấy.

Đôi vợ chồng trẻ hôm nay lại có một đêm thật ngọt ngào!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio