Trong lúc Sở Minh đỏ mặt thì Mục An Nhiên đã mơ hồ tỉnh dậy. Những lúc như thế này, cô rất đáng yêu, không còn dáng vẻ đầy gai nhọn nữa mà thật yếu đuối.
"Ca ca xinh đẹp, ôm ôm, Nhiên Nhiên muốn ca ôm cơ" Mục An Nhiên vẫn còn chưa tỉnh hẳn, nhõng nhẽo với hắn.
"Ca ca cõng Nhiên Nhiên Nhiên về nhà được không? Lại đây với ca ca nào"
Mục An Nhiên nhảy lên lưng hắn, hơi thở thiếu nữ phà vào tai hắn làm khuôn mặt mới đỡ lại đỏ tía trở lại.
Đến khi đã tới cổng trường Mục An Nhiên mới tỉnh hẳn, cô vỗ vai hắn bảo "Xuống được rồi"
"Vâng, đợi xíu em gọi tài xế, hôm nay đón hơi trễ"
Lúc này thì Sói không biết từ xó nào đến cạnh cô cất giọng "Lúc nãy vẫn chưa nói chuyện nghiêm túc với chị Mục không biết tối nay có cơ hội bàn bạc vài việc với chị không?"
"Việc gì?"
"Người mới, không tiện nói ở đây" Sói liếc mắt nhìn mọi người.
"Ồ, được thôi"
"Vậy chị thêm số điện thoại có gì liên lạc sau"
"Ừm" Cô bấm số nhà vào điện thoại Sói. Không phải riêng tư gì mà vì cô...quên mất rồi. Cái này có lẽ Sở Minh nhớ thôi.
"Vậy em đi trước đây, chị Mục"
Sói ngoan ngoãn như một bé thỏ trắng như vậy làm trong lòng cô ngứa ngáy một trận. Đôi má phúng phính kia... Ôi, đáng yêu quá aaa.
Cô tiến lên, kéo má hắn, mềm, thích.
Một đoàn nai nhảy loạn trong tim Sói, hừ, chỉ là bóp má một cái, mày đập cái gì? Đồ không có tiền đồ.
Tim: "..." Vì ai mà nó đập? Chửi cái vẹo gì chứ.
Mục An Nhiên đang tận hưởng cái cảm giác mềm mềm thì nghe thấy tiếng Sở Minh, hắn kéo cô lại, lên tiếng "Chị, về thôi, tài xế đón rồi."
"Đi, tạm biệt mĩ nhân"
"Chào chị" Sói vẫn còn vai thỏ trắng đáng yêu, mắt không quên trừng Sở Minh, lại phá chuyện tốt của hắn!