Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

chương 46: hôn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mặc trên người bộ y phục của tiểu thái giám, cô hơi mỉm cười cảm thấy vô cùng thú vị… trước đây cô là người ra sao? Gió đông thổi qua từng khẽ lá, cô nhìn lên những ánh sao đêm lấp lánh trên kia khẽ mỉm cười, cô cảm thấy trong lòng có chút xuyến xao…

Bên ngoài, có một đoàn người đang đẩy chiếc xe chứa rất nhiều lương thực đi vào trong phủ Tứ vương gia, bọn họ nhanh chóng chất hàng hóa vào bên trong nhà bếp. Tịnh Yên núp ở phía xa lặng lẽ quan sát, cho đến khi bọn họ không để ý đến cô liền nhanh chóng xen vào đoàn người họ.

Thật không ngờ với dáng ngưới thấp bé yếu đuối như cô, lại có thể dùng sức mà bưng bê những giỏ chứa đầy rau cải canh vào bên trong nhà bếp một cách gọn gàng… Tịnh Yên khẽ cười, bản thân cô khỏe mạnh như vậy… chắc chắc không phải tiểu thư đài cát rồi, vậy cô là người ra sao… thật thú vị.

Cô thoát ra khỏi phủ Tứ vương gia, trên người vẫn còn mặc bộ y phục của tiểu thái giám. Tịnh Yên từ từ bước và cuối cùng thì cũng tự tách rời khỏi bọn người khi nãy, cô nấp phía sau một tượng đá tạc hình cặp long phụng mà ngó ngiêng mọi phía… thật ra là cô không hề hay biết là thoát ra được cánh cổng của cung Tứ vương gia thì bên ngoài nơi mà cô đang đứng vẫn là bên trong Hoàng cung.

- Bên ngoài Tứ vương phủ là Hoàng cung ư? Phải làm sao mới có thể thoát ra ngoài. - Tịnh Yên nhìn xung quanh, đi đường nào để ra ngoài nhỉ?

Đứng một chỗ cũng không phải là cách tốt, đến khi trời sáng thì Tuấn Quốc sẽ phát hiện ra cô đã bỏ trốn mà cho người đuổi theo, nghĩ vậy Tịnh Yên nhanh chóng bước về phía trước mặc cho phía trước là nơi nào?

- Ngươi là thái giám cung nào, vì sao giờ này lại đứng ở đây hả? - Bọn quân lính thị sát nhìn thấy Tịnh Yên liền nghi ngờ mà hỏi.

- Nô tài là thái giám của Tứ vương gia phủ, Tứ vương gia sai nô tài đi đến Thái Y Viện để mời Thái Y đến phủ. - Tịnh Yên thông minh đáp.

- Thái Y Viện không phải đi hướng này, ngươi là người mới ư? - Tên quan binh nói.

- Dạ, dạ nô tài là người mới đến phủ vương gia.

- Ngươi đi về phía bên phải, gặp cung Đông Hà, sau đó rẽ trái…. đi ngang qua cung Thượng Uyển nhất định không được ngẩng mặt lên. - Hắn ta căn dặn.

- Vì sao vậy ạ?

- Đó là nơi Hoàng thượng ngủ, ngươi muốn bị chém hay sao mà ngẩng mặt đi ngang.

- Nô tài hiểu rồi, hiểu rồi… đa tạ vị quân sĩ đã chỉ dẫn.

Tịnh Yên cuối đầu quay lưng lại mà đi theo gướng tên quân sĩ kia vừa chỉ dẫn, hắn ta đang nhìn theo hướng cô đi nên cô nào đâu dám đi sai hướng. Nhắc đến cung Thượng Uyển kia, là nơi Hoàng thượng ngủ ư… là người đàn ông tên Tuấn Phong đó, có phải là người cô từng nằm mơ trong giấc mơ kì lạ kia.

Cô đứng từ phía xa nhìn cung Thương Uyển đang được canh gác cẩn mật, Tịnh Yên bỗng dưng không hề muốn rời đi mà cứ thế đứng nhìn mãi… cho đến khi binh sĩ bên ngoài đổi ca, bọn họ quay đi để một đám binh sĩ khác từ phía xa đang uy vệ đi tới.

Đoạn đường đó còn khá xa, Tịnh Yên lợi dụng bọn họ không để mắt liền nhanh chóng quạy vào bên trong cung Thượng uyển một cách an toàn… nhưng lại giật mình khi nhìn thấy một tên thái giám đáng đứng trước mắt…

Nhưng số trời thật còn thương tình, tên thái giám kia đang đứng tựa vào cột nhà mà gật gù nhắm mặt lại… cả việc cô lẻn vào bên trong đều không hề hay biết.

Nơi Hoàng thượng ngủ cũng thật là biết bài trí, khung cảnh được bài trí với một bố cục nhẹ nhàng, những bức tranh phong thủy nhìn vào đã cảm thấy có chút thanh thản. Cô đưa tay vén những tấm màng kia lên, từ từ bước vào bên trong giường ngủ của Tuấn Phong… Cô muốn nhìn xem người đàn ông kia ngủ, có giống như người cô đã gặp trong giấc mơ hay không?

Ngồi xuống bên cạnh giường ngủ của Tuấn Phong, Tịnh Yên hôi ngạc nhiên vì nét mặt này quá nhiên là giống… chỉ là bộ trang phục trên người là có nét khác biệt.

- Là Hoàng thượng ư? Người xuất hiện trong giấc mơ của Tịnh Yên? - Cô khẽ nói.

Tuấn Phong đang ngủ, nghe có tiếng động liền giật mình mở mất ra… anh không nói được nên lời, người trước mắt… trước mắt anh chẳng phải Đồng Lân ư… đây liệu là một giấc mơ sao?

Tịnh Yên cũng giật mình, lần này là cô chết chắc rồi… dám cả gan lẻn vào nơi này… cô không muốn chết đâu… cô còn chưa nhớ mình là ai mà. Nghĩ vậy, trước khi bị bắt con người ta tất nhiên tìm mọi cách chạy trước, Tịnh Yên đứng lên toan bỏ chạy.

Một cách tay níu lấy cô, Tịnh Yên giật mình quay đầu lại thì đã bị Tuấn Phong ôm trọn vào lòng…

- Hoàng… - Cô giật mình…

- Người không được lên tiếng… - Tuấn Phong khẽ nói. - Dù là một giấc mơ, trẫm cũng muốn gặp người… muốn ôm ngươi vào lòng…

Lệnh Hoàng thượng nói tất nhiên là Tịnh Yên phải nghe, cô hiện tại không dám nói một câu… Cô cảm nhận được hơi ấm từ Tuấn Phong, lòng ngực anh vô cùng chắc chắn và thật ấm áp… tự khi nào cô như chủ động tựa vào anh.

- Trẫm biết ngươi sẽ đến đây tìm trẫm mà, vì trước đây ngươi yêu trẫm như thế mà. - Tuấn Phong lại nói.

Tịnh Yên hơi run người… trước đây thật sự cô yêu vị Hoàng thượng này ư… vậy vì sao lại là hôn thê của Tuấn Quốc, ai dà… thì ra là tình anh duyên em, xem ra trước kia chuyện tình cảm này thật rắc rối.

Tuấn Phong đưa bàn tay đặt lên vai cô, nhìn thẳng vào đôi mắt cô…

Trái tim của Tịnh Yên như muốn rơi ra ngoài, đôi mắt cô chớp liên hồi mất bình tĩnh… vì sao nam nhân trước mặt cô lại đẹp như một bức tranh như vậy, đôi mắt anh nhìn cô chứa đầy yêu thương, chứa đầy tình cảm… quả thật lời anh ta nói vừa rồi là sự thật rồi.

Bất ngờ, Tuấn Phong đưa bờ môi anh chạm vào bờ môi cô…

Tịnh Yên như muốn thời gian dừng lại ngay thời điểm này, ôi cô vừa được một nam nhân vô cùng đẹp trai quyến rũ hôn vào môi… ôi cuộc đời cô có chết vì nụ hôn này cũng mãn nguyện.

Cả hai hôn nhau rất lâu, rất lâu… Tuấn Phong ngửi được mùi hương quen thuộc từ trên người Đồng Lân, anh nghĩ mình đang mơ khi Đồng Lân quay lại tìm anh. Anh đâu thể lừa dối chính bản thân mình trong mơ… là anh yêu Đồng Lân này, không thể phủ nhận.

Cô hoàn toàn tinh vào lời Tuấn Phong nói… Nếu không yêu cô thì anh đã không hôn cô một cách ngọt ngào như vậy, Tịnh Yên gương mặt đỏ ửng ngượng ngùng nhìn Tuấn Phong mà cuối đầu.

- Ngươi không oán giận trẫm ư? - Tuấn Phong khẽ hỏi.

Tịnh Yên lắc đầu… ôi cái mối tình ngang trái này, vì sao cô lại bị ép gả cho Tuấn Quốc mà lại vướn vào tình cảm với Tuấn Phong… Tình yêu không có lỗi, huynh ấy chắc chắn có lý do của mình, hoặc là vì hoàng đệ mà hy sinh đi tình cảm. - Tôi hiểu vì sao ngài lại làm như thế mà.

- Nếu kiếp sau ngươi là nữ nhi, trẫm nhất định sẽ cùng ngươi đi tận chân trời góc biển. - Tuấn Phong buồn bã nói.

Tuấn Phong vẫn ôm Tịnh Yên vào lòng… cả hai không nói bất cứ câu gì chỉ tận hưởng giây phút bên nhau. Tịnh Yên không nhớ đã cùng Tuấn Phong yêu nhau thế nào, nhưng cô biết hiện tại cô yêu người đàn ông này, và cô có thể vì anh mà quên đi mọi chuyện ở quá khứ… đó chính là nghe theo tiếng đập của trái tim. Nằm bên cạnh Tuấn Phong, cả hai ngủ thiếp đi cho đến sáng.

Tuấn Phong cứ ngỡ đó là một giấc mơ, khi anh tỉnh lại thì Đồng Lân kia chắc chắn sẽ biến mất… vì vậy anh lại muốn kéo dài giấc ngủ này thêm một chút, một chút nữa mà không hề muốn tỉnh lại.

Đến sáng tinh mơ, Tịnh Yên tỉnh lại nhìn thấy mình đang nằm trên tay Tuấn Phong… vậy là từ gần sáng đến giờ cô là nằm bên cạnh anh mà ngủ một giấc tự khi nào.. Tịnh Yên khẽ mỉm cười, đưa bàn tay mình lên từ trán của Tuấn Phong mà kéo một đường thẳng đến sóng mũi của anh, cô lại từ từ đặt bàn tay lên bờ môi kia… đêm qua, bờ môi ngọt ngào này đã chạm vào môi cô.

Bị nghịch phá, Tuấn Phong mở mắt tỉnh lại thì kinh ngạc khi nhìn thấy Đồng Lân vẫn còn ở trong phòng mình, ánh nắng đã chiếu qua khe cửa sổ mà soi vào cung Thượng Uyển… hắn ta không sợ ánh sáng sao? Nhưng… không lẽ anh vẫn chưa tỉnh lại sau một giấc mơ đêm qua ư?

- Sao ngươi còn ở đây chứ? - Tuấn Phong kinh ngạc hỏi.

- Đêm qua cả đêm ngài ôm tôi không buông, giờ ngài lại hỏi một câu vô tình như vậy… - Tịnh Yên không vui trước câu nói của Tuấn Phong.

- Ngươi định theo trẫm dù là sáng hay tối luôn sao?

Tịnh Yên gật đầu.

- Không được. - Tuấn Phong xua tay.

- Hoàng thượng, chẳng phải người cũng yêu thiếp sao? - Tịnh Yên đi đến, đưa bàn tay chạm vào gương mặt của Tuấn Phong khẽ cười.

Tuấn Phong chỉ muốn một cước đá văng tên tiểu tử này, còn dám xưng là thiếp với anh… Ôi vì sao anh lại có thể yêu thích hắn như thế.

- Hoàng thượng, cung phi Tuyết Sương cầu kiến. - Tiểu Lộ Tử nghe tiếng động bên trong nghĩ Hoàng Thượng đã tỉnh dậy liền đứng bên ngoài mà nói.

Tuấn Phong nhìn Đồng Lân, oan hồn hắn ta bám anh có lẽ chỉ một mình anh nhìn thấy hắn ta… Tuyết Sương đi vào có lẽ không sao…

- Truyền cung phi Tuyết Sương. - Tuấn Phong nói.

- Cô ta là ai, mới sáng tinh mơ đã đến tìm người… ta không cho. - Tịnh Yên ôm chầm lấy Tuấn Phong mà nói.

- Này… - Tuấn Phong nhanh chóng hất Tịnh Yên ra, khoát lên người long bào.

Tịnh Yên bĩu môi… đứng lùi sang một bên xem bọn họ làm gì…

- Tuyết Sương tham kiến Hoàng thượng. - Một cô gái xinh đẹp như tiên, trang phục của cô ta cũng thật quá lộng lẫy.

- Tuyết Sương, nàng đến tìm trẫm vào sáng sớm… là có việc gì sao?

- Tuyết Sương biết hôm nay Hoàng thượng thượng triều, nên đã thức từ rất sớm hái những bông hoa vừa chớm nở để pha nước giúp người tắm rửa. - Tuyết Sương trên tay cầm một giỏ đựng đầy các cánh mua đủ màu.

- Nhọc công cung phi Tuyết Sương rồi. - Tuấn Phong mỉm cười nói.

- Vì Hoàng thượng, Tuyết Sương có thể làm bất cứ mọi chuyện.

Tịnh Yên bật cười thành tiếng, sau đó đi về phía Tuyết Sương mà nói:” Vậy nếu vì huynh ấy mà cô phải chết, cô có làm được không?”

Nghĩ rằng Tuyết Sương không thể nhìn thấy Đồng Lân, Tuấn Phong không một chút lo lắng.

- Đồng Lân, dám vô lễ với bổn cung. - Tuyết Sương mắng.

Tuấn Phong chau mày lại… Tuyết Sương cũng có thể nhìn thấy Đồng Lân ư… vậy hắn ta là người hay ma???

- Ta không quen biết người tên Đồng Lân, ta là người mà huynh ấy yêu thương. - Tịnh Yên chạy đến bên cạnh Tuấn Phong, nhìn vào mắt anh mà nói. - Hoàng thượng, đúng không?

Tuấn Phong chạm vào da thịt của Đồng Lân, cảm nhận được hơi ấm trên người hắn ta… Anh có đôi chút hốt hoảng…

- Ngươi… chưa chết ư? - Tuấn Phong hỏi.

Tịnh Yên nhìn nét mặt kinh hoàng từ Tuấn Phong công thêm câu hỏi từ cửa miệng của anh, cô thật không hiểu anh đang có hàm ý điều gì…

- Chết ư… Huynh nghĩ muội nên chết đi ư?

- Huynh… muội… Đồng Lân, không phải ngươi là nam nhân ư? - Tuyết Sương thắc mắc.

Tịnh Yên đang tức giận, lại nghe Tuyết Sương cứ luôn miệng gọi cô là Đồng Lân thì tức giận mà hét lên:” Ta đã nói ta không phải Đồng Lân, ta là Tịnh Yên… là hôn thê của Tứ vương gia Tuấn Quốc.”

Tuấn Phong một lần nữa kinh ngạc…

- Hoàng thượng, huynh và muội… trước kia là quan hệ gì chứ?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio