Mạch Tử Trọng không hề yếu thế nhìn Tiết Vạn Triệt mà lạnh lùng nói:
- Nghe nói là Thiên bảo tướng quân cũng tới Lạc Dương, Tiết Tam lang, lần này ngươi đừng hòng mà chạy.
Một câu nói kia khiên cho Tiết Vạn Triệt nghẹn lại không nói ra lời.
Bùi Hành Nghiễm còn muốn lên tiếng nhưng đã bị Trịnh Ngôn Khánh ngăn lại:
- Chó sủa không cần đánh, chúng ta vào trong cúc trường sẽ thấy rõ ràng.
So về miệng lưỡi, Tiết Vạn Triệt không phải là đối thủ của Mạch Tử Trọng.
Nhưng nếu so Mạch Tử Trọng với Trịnh Ngôn Khánh thì rõ ràng Mạch Tử Trọng không phải là đối thủ. Mạch Tử Trọng vốn muốn uy hiếp bọn người Bùi Hành Nghiễm, sử dụng tâm lý chiến, nhưng Ngôn Khánh vừa nói một câu đã khiến cho hắn phải nổi giận lôi đình, trong miệng gào thét, nếu không phải có gia tướng đằng sau giữ lại thì hắn đã sớm tiến lên so quyền cước cao thấp với Ngôn Khánh.
Ở trên đầu thành, Lý Uyên cùng với Trưởng Tôn Thịnh đã ở cạnh một chỗ.
Thấy cảnh tượng như vậy, lông mày của Lý Uyên không khỏi nheo lại.
- Mấy tên gia hỏa này hình như là muốn động thủ thật.
Khuya ngày hôm trước, Lý Uyên cũng không trả lời Trưởng Tôn Thịnh hắn và Trịnh Ngôn Khánh rốt cuộc có quan hệ gì, hắn đâu ngờ Trưởng Tôn Thịnh trong lòng đã nghĩ Trịnh Ngôn Khánh là con riêng của hắn. Vì vậy khẽ mỉm cười nói:
- Thúc Đức, ngươi cũng không phải là không biết, sĩ tộc quan đông cùng với giới quyền quý xưa nay không hợp nhau, bọn tiểu bối nóng tính cũng là chuyện bình thường.
- Hơn nữa, cúc chiến nếu như không động thủ thì có gì đáng xem.
Đậu Uy ở bên cạnh liền nói:
- Nếu vậy sao ngươi không cho tiều tử nhà ngươi đi tới đây?
- Ha ha, tiểu tử nhà ta mới mười hai tuổi, cũng không tranh giành tình nhân với Mạch Tử Trọng, hắn tới đây làm gì?
Cách đó không xa, một trung niên nam tử hùng vĩ hừ lạnh một tiếng.
Nam tử này chính là phụ thân của Bùi Hành Nghiễm, Bùi Nhân Cơ, trong thời gian này hắn không ngóc đầu lên được... Bởi vì hắn cũng biết, Mạch Tử Trọng và Trịnh Ngôn Khánh xung đột chính là vì nữ nhi bảo bối của mình.
Thế nên không ít người trêu ghẹo hắn:
- Bùi tướng quân, ông có định tuyển ai làm con rể chưa?
Mỗi lần gặp tình huống này, Bùi Nhân Cơ đều thẹn đỏ cả mặt mà cười khổ.
Thanh âm của Trưởng Tôn Thịnh vang vọng, mọi người đều nhìn sang Bùi Nhân Cơ mà cười quỷ dị.
Bùi Nhân Cơ vô cùng tức giân, hung hăng trợn mắt nhìn Trưởng Tôn Thịnh.
Trên đầu thành, tiếng trống một lần nữa vang lên, biểu thị cho cúc chiến sắp bắt đầu.
Mấy con chiến mã hí vang, không khí tràn ngập mùi chiến đấu.
Ngọc Đề Tuấn cũng cảm nhận được hào khí này, nó giẫm mạnh chân xuống đất lắc đầu vẫy đuôi.
Đúng vào lúc này, Trịnh Ngôn Khánh phóng ngựa lên, hướng về phía Mạch Tử Trọng, tay quệt ngang một cái, làm ra hành động cắt yết hầu.
Sắc mặt của Mạch Tử Trọng trở nên tái nhợt.
Tường thành bốn phía đều lạnh ngắt như tờ.
Không có ai biết thủ thế bái kiến này là gì, cũng không ai biết hàm nghĩa trong đó thế nào nhưng mọi người đều biết nó ẩn chứa sự khiêu khích.
- Phụ thân, tiểu ca ca kia thủ thế như vậy là có ý gì?
Trưởng Tôn Vô Cấu đi theo mẫu thân của mình tới đây, đã sớm chạy ra ôm lấy Trưởng Tôn Thịnh mà cất tiếng dò hỏi.
Trưởng Tôn Thịnh đột nhiên nở nụ cười:
- Hắn tuyên chiến.
Trưởng Tôn Thịnh không biết lúc mình trả lời,thiếu niên đứng ở sau lưng toát ra một ngọn lửa nóng bỏng trong mắt.
Không chỉ là thiếu niên này, mà tất cả những người trưởng thành đều bị hành động cắt yếu hầu của Trịnh Ngôn Khánh làm cho cuồng ngạo.
- Chương Đào, nàng bây giờ ngươi còn cho rằng, Bán Duyến Quân không khinh người sao?
Tiêu Hoàng hậu không phản bác được, chỉ yên lặng nhìn Trịnh Ngôn Khánh trong trường.
Trịnh Ngôn Khánh vốn chỉ dùng thủ đoạn này đê chọc giận Mạch Tử Trọng, khiến hắn mất đi tỉnh táo,không ngờ ở trên lầu đã có một giọng nữ nhân cất cao lên:
- Bán Duyến Quân, giết chết hắn.
Quay đầu lại chỉ thấy nữ tử này trên người mang ký hiệu của Hà Đông Bùi thị, đang đứng ở ngoài vung tay lên.
Nữ nhân này lớn tiếng gọi khiến cho trong trường cũng vang vọng ầm ĩ.
- Giết chết hắn, giết chết.
Giết chết ai?
Kỳ thật kể cả những người la lên cũng không biết hành vi cực kỳ hung hãn này có ý nghĩa là gì, bọ họ trong lòng chỉ vì nó mà tràn đầy nhiệt huyết mà hét lên.
Tiếng trống hăm hở một lần nữa vang lên.
Trịnh Ngôn Khánh không để ý tới vẻ mặt xám xịt của Mạch Tử Trọng, hắn quay ngựa trở lại trận doanh của đối phương.
- Hiền đệ động tác vừa rồi của ngươi nghĩ ra thế nào vậy?
Bùi Hành Nghiễm hưng phấn la lên:
- Ngươi có thấy không, Mạch Tử Trọng bị ngươi chọc cho sắp nổi điên lên rồi.
Đúng thế, ai mà chịu nổi hàm ý vũ nhục khiêu khích này chứ, Mạch Tử Trọng huyết khí phương cương làm sao có thể kìm nén nổi? Nếu như không phải ở đây có hoàng đế lão nhân nhìn chằm chằm vào chỉ sợ hắn đã lao tới một hồi đao thương đấu với Trịnh Ngôn Khánh.
Trịnh Ngôn Khánh quay đầu nhìn Mạch Tử Trọng phía xa xa, mà lúc này hai mắt của Mạch Tử Trọng cũng phun ra đầy lửa, đang nhìn hắn.
Oa nhi đáng thương...
Trịnh Ngôn Khánh cười cười, lấy lại tinh thần mà nói:
-Tất cả mọi người nghe cho kỹ, Mạch Tử Trọng đã bị ta chọc cho giận, đoán chừng đến lúc thi đầu hắn bất kể chiến thuật, mọi người chỉ cần tỉnh táo là có thể chiếm được ưu thế.
Từ Thế Tích và Tiết Thu nhìn nhau bọn họ đều biết Trịnh Ngôn Khánh mưu ma chước quỷ, quyết không có chuyện bắn tên không đích .
Hoàn toàn chính xác, Trịnh Ngôn Khánh rất hiểu rõ tâm lý con người, đội của Mạch Tử Trọng trải qua vô số lần Cúc chiến ở Trường An, trình độ vượt xa đội của Trịnh Ngôn Khánh, muốn chiến thắng thật không dễ dàng, cho nên Ngôn Khánh dùng phương thức chọc giận Mạch Tử Trọng, để cho hắn không còn tỉnh táo.
Ba hồi trống vang lên, kèm theo một tiếng chiêng, Trịnh Ngôn Khánh và Mạch Tử Trọng đều thúc ngựa vào trong trường.
Cùng lúc đó, Dương Quảng cũng tiến tới gần cổng thành, tiếp nhận một mộc cúc từ trong tay thị vệ ném xuống phía dưới.
Đoạt cúc chính là tranh chấp quyền khống chế cúc.
Đội nào đoạt cúc trước sẽ có ưu thế tấn công, chỉ là quyền khống chế không ngừng biến hóa, nếu tài nghệ không bằng người ta bị người khác đoạt lại cũng là chuyện bình thường.
Tóm lại trong tích tắc Dương Quảng ném cúc, tường thành lập tức trở nên sôi trào.
con chiến mã, móng sắt đạp xuống mặt đất, giống như là vạn mã lao nhanh vậy. Mạch Tử Trọng lúc này vô cùng kích động vội vàng phóng tới cúc trường, mà Trịnh Ngôn Khánh cũng không lùi bước mà xông lên.
Hai con tuấn mã một đen một trắng, trong chớp mắt đã lên cúc trường.
Mà mộc cúc lúc này cũng đã rơi xuống, Mạch Tử Trọng vung trượng nện lên, Trịnh Ngôn Khánh tức thì thúc giục Ngọc Đề Tuấn, trong nháy mắt cúc trượng vung lên trên không trung, tiếp xúc cúc cầu phát ra một tiếng trầm đục.