Dương Quảng hiện nay ở Lạc Dương, hắn là Hà Nam doãn, dĩ nhiên cầm quyền hành không ai dám chọc vào.
Nhưng một khi Dương Quảng về hắn có thể chịu nổi áp lực này không? Nếu như không chịu nổi thì cũng chỉ có thể lấy Phòng Ngạn Khiêm ra làm người chịu tội thay.
Mọi người đều say ta tỉnh, thường thường không có kết cục tốt.
Trịnh Ngôn Khánh suy nghĩ hồi lâu, quyết định viết một phong thư khuyên bảo hắn một lúc.
Nhưng hồi âm của Phòng Ngạn Khiêm lại khiến cho Ngôn Khánh phải lắc đầu:
- Tiểu hữu là tri kỷ của ta, hảo ý của tiểu hữu ta tâm lĩnh, thế nhưng ăn lộc của vua, thì phải làm tốt chức trách, ta là Hà Nam doãn, phải ổn định thông tế kênh mương ở Lạc Dương, lần này cho dù thế nào thì ta cũng phải kiên trì.
Đối với câu trả lời của Phòng Ngạn Khiêm, Trịnh Ngôn Khánh cũng chỉ có thể cảm khái.
Hoàn toàn chính xác, tầm quan trọng của sông Lạc được gia tăng, trị an cũng trở nên hỗn loạn.
Thông tế kênh mương cần rất nhiều vật tư cung ứng, nếu như không thể bảo trì được sự ổn định của sông Lạc thì đúng là phiền toái lớn.
Ngôn ngữ như vậy, Phòng Ngạn Khiêm xem ra cũng không để ý đến kế hoạch thông tế kênh mương của hoàng đế.
Thân là thần tử, hoàng đế đã quyết định hắn cũng chỉ có thể nghe theo, đem mọi chuyện mà làm cho tốt.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không biết, mình lúc trước làm bài Vôi Ngâm lôi kéo Phòng Huyền Linh rốt cuộc là đúng hay sai... cũng may, mười ngày sau, lễ bái sư của Trịnh Ngôn Khánh ở Phích Lịch đường cũng không có gì bất ngờ.
Người tới xem lễ rất nhiều, ngoài tộc nhân của Trưởng Tôn Thị thì có Bộc Dương quận công Vũ Văn Thuật tới chúc mừng.
Công tâm mà nói, Vũ Văn Thuật tướng mạo phong độ đều rất oai phong.
Tuy hiện nay hắn đã lớn tuổi thế nhưng bằng phong độ và hình dáng của hắn cho thấy, hắn vô cùng tao nhã. Thế nhưng Trịnh Ngôn Khánh cũng cảm thấy, người này là một người hung ác nham hiểm.
Chỉ là thần sắc của Trịnh Ngôn Khánh không để lộ tâm tình của mình ra.
Trái lại hắn đối với Vũ Văn Thuật vô cùng cung kính, không hề có chỗ nào thất lễ, thà rằng đắc tội với quân tử chứ không thể đắc tội với tiểu nhân, trong mắt của Ngôn Khánh, Vũ Văn Thuật là một tên tiểu nhân, hơn nữa hiện tại hắn còn khống chế Tư Lệ Đài, quyền lực rất to lớn, Ngôn Khánh không nên đắc tội với hắn.
- Ngôn Khánh, Phá Dã Đầu hôm nay tới xin lỗi rồi.
Sau khi lễ bái sư chấm dứt, Trưởng Tôn Thịnh kéo Trịnh Ngôn Khánh qua một bên, trước khi về thì Vũ Văn Thành Chỉ đã đứng ra cúi đầu nhận lỗi vì lời đồn trước kia. Lần này bnọ họ còn mang tới lễ vật là một cây trường cung.
Dù sao Phá Dã Đầu đường đường cũng là một quận công, người bình thường không thể so sánh.
Trịnh Ngôn Khánh đã sớm nhận ra, hắn và Mạch Tử Trọng xung đột là có người ở bên trong gây nên.
Nhưng hắn thật sự không ngờ lại là cháu trai của Vũ Văn Thuật, cái này cũng khó trách, lúc ấy Vũ Văn Thuật vẫn còn ở Trường An, cho nên Trịnh Ngôn Khánh cũng không đem chuyện này liên hệ tới Vũ Văn Thuật.
Vũ Văn Thuật sở dĩ tới nhận lỗi cũng là do Trưởng Tôn Thịnh đối với hắn gây đủ áp lực.
- Cây cung này, đúng là một cây trường cung tốt.
- Chỉ là với năng lực bây giờ của ngươi không thể dùng nó được, ngươi đã đầu nhập làm môn hạ của Phích Lịch đường, cũng phải học một chút cưỡi ngựa bắn cung, cây cung này khá cứng ,ngươi chỉ có thể từ từ luyện tập.
Trịnh Ngôn Khánh trước kia đã từng luyện bắn cung với Lý Cơ, cũng có một chút căn bản.
Thời tùy đường dùng đơn vị thạch để đo độ cứng của cung, một thạch cung bằng cân lực lượng.
- Sư phụ, cung này có mấy thạch lực?
Trưởng Tôn Thịnh cũng sớm nói:
- Cung này có bốn thạch, không phải là tráng sĩ thì không dùng được.
Bốn thạch?
Trịnh Ngôn Khánh đi qua, nhẹ nhàng kéo dây cung một cái thấy nó không hề chuyển động chút nào.
Hắn dồn hết lực đạo dây cung cũng mới chỉ chuyển động được một chút.
Kéo một lần xong Ngôn Khánh đã cảm thấy hụt hơi.
- Ha ha, ngươi hiện tại miễn cưỡng khai cung cũng không được đâu, trong đám bạn cùng lứa tuổi với ngươi, rất khó có người có thể khai cung được, cánh tay còn run rẩy thì làm sao có thể bắn chết địch nhân, lúc ta bằng tuổi ngươi cũng chưa có được khí lực như ngươi cho nên không cần phải nôn nóng.
- Vậy sư phụ sử dụng cây cung có bao nhiêu thạch lực?
- Hai thạch.
Trưởng Tôn Thịnh trả lời, khiến cho Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy giật mình.
Trong mắt hắn, nhân vật như Trưởng Tôn Thịnh nhất định phải rất mạnh, không ngờ cũng chỉ có hai thạch lực.
- Lực không cần lớn nhỏ, quan trọng là phải vận dụng thỏa đáng.
Trưởng Tôn Thịnh vỗ vỗ đầu Trịnh Ngôn Khánh:
- Ta thấy ngươi ở trong kích cúc sử dụng lực lượng hẳn cũng tinh tường sự quan trọng của xảo diệu trong đó, không nói rườm rà, lão trụ quốc Ngư Câu La có thể khai mở trường cung sáu thạch lực.
- Nhưng nếu ở trên chiến trân, luận về thuật bắn tên thì ba mũi tên của vi sư là đủ lấy mạng của hắn rồi.
Trong giọng nói của Trưởng Tôn Thịnh có một vẻ kiêu ngạo, Trịnh Ngôn Khánh nghe được thì cảm thấy líu lưỡi, lão sư phụ này của hắn phải có đảm lượng thì mới có thể nói như vậy.
Ở nơi này sinh hoạt, Trịnh Ngôn Khánh đã hiểu ra nhiều điều.
Mỗi ngày trời còn chưa sáng, hắn đã ra khỏi giường mà luyện công, sau đó cưỡi ngựa đi vòng quanh, buổi trưa thì theo Trưởng Tôn Thịnh học sách và hán thư, giữa trưa hắn sẽ ăn cơm ở Phích Lịch đường, cuối cùng buổi chiều sẽ luyện tập võ nghệ.
Trưởng Tôn Thịnh được gọi là Tiến Sóc song tuyệt.
Không chỉ vì kỹ thuật bắn tên của hắn tinh diệu mà thương pháp của hắn cũng rất mạnh mẽ, một cây mã giáo khi thi triển có thể nói là không ai ngăn cản được.
Ngôn Khánh đã từng thấy hắn ở trong quân so giáo, đem đối phương quét xuống ngựa.
Nhưng Trưởng Tôn Thịnh lại nói cho Trịnh Ngôn Khánh biết:
Nếu bàn về giáo, thì hắn không phải là đối thủ của Ngư lão trụ quốc.
Mặc dù Thiên Bào tướng quân là môn hạ của Ngư lão trụ quốc cũng không được chân truyền của hắn.
Ngôn Khánh chấn động.
Bởi vì hắn biết rõ, Thiên Bảo tướng quân trong lời của Trưởng Tôn Thịnh chính là Vũ Văn Thành Đô, đại danh đỉnh đỉnh xếp thứ hai trong Tùy Đường diễn nghĩa.
Người cường hãn như vậy, là môn hạ của Ngư Câu La thì cũng thôi, nhưng tại sao cũng không được sự chân truyền của Ngư Câu La?
Vậy Ngư Câu La sẽ lợi hại tới mức nào?
- Tại sao? Chẳng lẽ Ngư lão trụ quốc không thích Thiên Bảo tướng quân?
- Điều này cũng không phải, Thiên Bảo tướng quân tư chất vô cùng tốt, Ngư lão trụ quốc rất thích hắn.
- Chỉ là Thiên Bảo tướng quân trời sinh sức lớn, mặc dù Ngư lão trụ quốc cũng không so được với hắn về mặt này, chỉ là sự tinh diệu của thương pháp thì Thiên Bảo tướng quân lại không thích hợp.
Trịnh Ngôn Khánh thụ giáo, liên tục gật đầu.
- Nếu như có cơ hội, ta sẽ giới thiệu con cho Ngư lão trụ quốc học giáo.