Tạ Khoa nghe xong mặc dù không quá tình nguyện nhưng cũng phải gật đầu.
Vì vậy Trịnh Ngôn Khánh mặc áo giáp chỉnh tề, lên Ngọc Đề Tuấn lao nhanh ra khỏi quân doanh.
Hùng Đại Hải và Hám Lăng cũng từng người đi lên chiến mã, cùng với Thẩm Quang suất lĩnh kỵ quân theo sát Trịnh Ngôn Khánh, như gió bay điện chớp.
Tạ Khoa ở ngoài cửa doanh đưa mắt nhin Trịnh Ngôn Khánh dời đi xa.
Hắn nhún chân quay đầu nghiêm nghị quát:
- Truyền quân lệnh của ta, lập tức phóng hỏa đốt cháy kho lương thảo, còn lại tất cả lữ soái theo ta lên trên lầu xem cuộc chiến.
Ở trên bình nguyên xuất hiện sáu luồng lửa.
So với đại hỏa ở Bình Nhưỡng thì không giống nhau, sáu luồng lửa này xô thẳng lên trên trời cực kỳ bắt mắt, Bình Nhưỡng tuy lửa cháy hừng hực nhưng cuối cùng vẫn phân tán ra, mà luồng lửa này ở bình nguyên Nam thủy lại dùng mấy vạn thạch lương thảo chồng chất lên nhau mà thành.
Trịnh Ngôn Khánh lao ra ngoài vài dặm quay đầu nhìn lại.
Binh lính ở bên ngoài nhìn thấy ánh lửa không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, Nam Thủy cách BÌnh Nhưỡng cũng không xa lắm có một luồng lủa bốc lên cao như vậy chắc hẳn là Tùy quân bên ngoài, đốt hủy lương thảo là tội chém đầu nhưng hiện tại ai còn quan trọng vấn đề lương thảo, có thể bảo vệ được tính mạng rồi hãy nói.
- Công tử, phía trước là một con suối, đi qua là có thể nhìn thấy Bình Nhưỡng.
Phóng ngựa như bay, Thẩm Quang đuổi theo Trịnh Ngôn Khánh mà khẽ nói:
- Nếu như vào gần quá, gây chuyện không tốt chúng ta đều phải rơi đầu.
Ngôn Khánh gật nhẹ đầu, ghìm chặt chiến mã.
Hắn nhìn cảnh tượng xung quanh một phen, tay cầm lấy giáo chỉ về phía gò núi xa xa.
- Chúng ta lên cao nhìn rồi tiếp tục chủ trương.
Nói xong Trịnh Ngôn Khánh thúc ngựa qua suối hướng thẳng về phía gò núi mà phóng.
Thẩm Quang bọn họ theo sát phía sau, một đoàn người xông lên gò núi, vận khí không kém, gò núi này có rất nhiều cây liễu, hình thành nên một rừng liễu thưa thớt.
Đứng ở trong rừng thưa, ở dưới thành Bình Nhưỡng truyền tới từng thanh âm ngựa hí có thể nghe thấy rõ ràng.
Thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng sĩ tốt kêm thảm thiết, bị thương mà rên rỉ.
Sĩ tốt Cao Ly điên cuồng đuổi giết Tùy quân. Từ phía xa xa có thể thấy rõ ràng Tùy quân đã trở thành một đoàn hỗn loạn không có khả năng chống cự hữu hiệu.
- Cao Ly ước chừng có bao nhiêu người?
Thẩm Quang mắt quét quanh chiến trường:
- Không rõ ràng lắm, tuy nhiên công tử Nam Thủy cách tòa núi này khá xa, ở đây cũng không nhìn rõ lửa cho lắm.
Trịnh Ngôn Khánh gật gật đầu, tụ tập về phía sau rừng liễu.
- Đem phiến rừng này đối cháy đi.
- Nếu như không thể khiến cho quân Tùy chú ý thì cũng không thể để người Cao Ly tùy ý đuổi giết, đến lúc đó đừng nói là phản kích chỉ sợ ngay cả tập kết cũng không được, cần phải để quân Tùy sớm tập họp lại, ổn định trận tuyến.
Ngôn Khánh không nói quá nhiều, quân lệnh như sơn, bọn Thẩm Quang lập tức phóng đi thiêu đốt rừng liễu.
Ở đây cách chiến trường vài dặm, cộng thêm với việc cao hơn nơi khác, chỗ này lập tức dẫn tới sự chú ý của vô số người.
- Lửa, trên núi có lửa.
Tùy quân cảm thấy ở trên núi có lửa thì lập tức kêu to lên một tiếng.
- Nam Thủy đại hỏa, làngười của chúng ta, mau chạy về phía Nam Thủy.
Trên một đường thẳng có hai đám cháy, không có khả năng là bẫy của Cao Ly, hơn nữa hôm nay chật vật chạy trốn, dù sao cũng đã có hi vọng, bất kể là cái bẫy hay là viện binh vẫn còn hơn là trốn như vậy.
Tùy quân nhanh chóng chạy tới gò.
Tuy nhiên nhân số cũng không quá nhiều, chỉ hơn trăm người.
Trịnh Ngôn Khánh từ phía xa xa nhìn thấy thì liền nói:
- Thẩm Quang, chúng ta ra nghênh đón, đem truy binh giết chết.
Trịnh Ngôn Khánh ra lệnh một tiếng, hai chân khẽ đạp vào bụng ngựa, Ngọc Đề Tuấn tựa hồ cảm thấy một tràng giết chóc sắp tới, lập tức hí dài một tiếng, như một mũi tên phóng ra ngoài chiến rường. Thẩm Quang, Hám Lăng, cùng với Hùng Khoát Hải cũng tản ra.
- Là người của chúng ta, là người của chúng ta.
Đám tùy quân sau một hồi kinh hoàng nhìn thấy cách ăn mặc của Trịnh Ngôn Khánh thì hưng phấn hô to.
Nhân số của Tùy quân ước chừng trăm người, mà ở phía sau họ, sĩ tốt Cao Ly cầm đuốc trong tay, sắc mặt dữ tợn, đang đuổi theo không ngừng.
Trịnh Ngôn Khánh bỗng nhiên gầm lên giận dữ:
- Hổ vệ, khởi giáo.
Hắn xuất thân từ An Viễn đường, tùy tùng dĩ nhiên cũng là mãnh hổ.
Trịnh Ngôn Khánh xung trận xông lên trước, vọt vào đám người.
Mã giáo trong tay của hắn quay tròn, vung tay tập kích.
Chỉ nghe phập một tiếng, tên Cao Ly xông lên đầu tiên đã bị xuyên qua cơ thể, Trịnh Ngôn Khánh rung tay phát lực, thi thể tung bay, đem một gã Cao Ly khác đập ngã xuống đất.
Những người Cao Ly này đang đuổi giết cao hứng.
Không ngờ rằng quân đội nhà Tùy lại xuất hiện một đạo nhân mã như vậy.
Trịnh Ngôn Khánh sau khi giết hai người, kỵ quân cũng nhảy vào, đám người này trở tay không kịp, từng người từng người bị Mã giáo giết chết, thi thể la liệt, Trịnh Ngôn Khánh cũng quay đầu lại nghiêm nghị quát:
- Mọi người lập tức lui giữ Nam Thủy đại doanh.
Đúng là viện quân.
Những người may mắn thoát khỏi kia, vui đến phát khóc.
Từ đại thắng trở nên thảm bại, cảnh tượng này giống như cho bọn chúng ngồi trên xe cáp vậy chợt cao chợt thấp, vốn bọn họ tưởng rằng phải chết không nghi ngờ thì không ngờ lại được một đám quân tới cứu, cầm đầu là một lữ soái nhìn theo bóng lưng của Trịnh Ngôn Khánh rồi đột nhiên hỏi:
- Có ai nhận ra vị tướng quân kia không?
- Chu lữ soái, người này nếu như từ Nam Thủy tiến tới thì hẳn là Trịnh giáo úy hoắc là Tạ giáo úy.
- Ta nhận ra người này, chính là Trịnh công tử.
Một gã tùy quân cất tiếng nói:
- Ở huyện Dịch, hắn từng một mình xông vào trong quân doanh Phùng gia, giết rất nhiều người lúc đó ta đã thấy hắn, chính là đại danh đỉnh đỉnh Bán Duyến Quân, Trịnh Ngôn Khánh Trịnh giáo úy.
Lữ soái kia vội vàng hướng về phía Trịnh Ngôn Khánh mà hô lớn:
- Thành phụ Chu Sán, tạ ơn Trịnh công tử cứu mạng.
Đáng tiếc Trịnh Ngôn Khánh ở trong đám người không nghe thấy tiếng kêu của hắn.
Chu Sán sau đó lập tức mang theo tàn binh bại tướng rút lui về phía Nam Thủy.
Ngôn Khánh bọn họ trên đường đi cứu tất cả ba nhóm quân tùy, ước chừng có tới năm sáu trăm người, đám quân Tùy thấy tình huống này cũng nhao nhao phá vòng vây, người Cao Ly phát hiện ra Trịnh Ngôn Khánh, từng nhánh đội cũng bắt đầu vây quanh.
- Công tử, không thể đi xa hơn nữa rồi.
Thẩm Quang ở trên lưng ngựa, một đao bổ chết quân địch rồi la lớn:
- Càng đi về phía trước chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm.