Soán Đường

quyển 6 chương 45: gặp lại hoàng văn thanh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tất cả đều mặc trang bị kỵ quân, hộ tống Trịnh Ngôn Khánh từ ngoài xe ngựa vào dịch quán, Trịnh Hoành Nghị cùng với dịch trạm thương lượng, Trịnh Ngôn Khánh được sắp xếp ở một phòng ở tuy diện tích không lớn nhưng rất sạch sẽ.

Ngồi ở trong phòng thoải mái dễ chịu vô cùng.

Ngọn đèn lóe sáng, Trịnh Ngôn Khánh ngồi ở bên cạnh án thư cúi đầu nhìn xem.

Bàn tay của mình dính đầy huyết tinh.

Hắn đột nhiên nở ra nụ cười tự giễu, trong mười tháng nay người chết trực tiếp và gián tiếp trong tay của hắn có rất nhiều, có rất nhiều người đáng chết có những người không đáng chết như Kim Đức Mạn.

Không biết Thiện Đức nữ vương không còn, đám bổng tử này sẽ thành thế nào.

Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên nở ra một nụ cười nhàn nhạt.

- Ngôn Khánh, huynh cười gì vậy?

Trịnh Hoành Nghị đột nhiên bước vào trong phòng, nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh lộ vẻ tươi cười hắn liền tiến tới bên cạnh ngồi xuống.

- Lão Tạ đâu rồi?

- Hắn đi ngủ rồi.

Trịnh Hoành Nghị nói:

- Tạ đại ca những ngày hôm nay vô cùng vất vả, huynh hôn mê hắn cũng không thể ngủ say giấc.

- Kỳ thật mọi người đều ngủ không ngon, lo lắng cho huynh có chuyện gì, hiện tại huynh tỉnh thì tốt rồi.

- Tạ đại ca lúc nằm ngủ còn nhắn nhủ, không cần gọi hắn dậy ăn cơm, ngày mai buổi sáng hắn sẽ cùng với Thẩm Quang vào trong thành bốc thuốc, đại hắc tử và A Lăng ở bên ngoài, đệ bảo bọn họ nghỉ ngơi nhưng bọn họ sống chết không chịu, nói là phải ở bên ngoài canh chừng một chút.

Trong lời nói mang theo vẻ hâm mộ.

Trịnh Ngôn Khánh biết rõ, Trịnh Hoành Nghị hâm mộ hắc bạch song sát này rất lâu rồi.

Chuyện này cũng là điều bình thường, bất cứ người nào nhìn thấy sức mạnh của Hùng Khoát Hải và Hám Lăng đều phải hâm mộ.

Trịnh Ngôn Khánh cười cười:

- Hai tên tiểu tử ngốc nghếch.

Hắn nói là nói vậy nhưng trong giọng nói lại mang theo một vẻ kiêu ngạo, có những mãnh tướng như vậy, làm sao không kiêu ngạo cho được?

- Đúng rồi, đệ cùng với quan dịch trạm nói chuyện, có cảm giác quan dịch trạm kia có hơi quen mắt.

Trịnh Hoành Nghị nghĩ tới chuyện gì đột nhiên đổi chủ đề:

- Quan dịch trạm kia một mực dò xét xe ngựa của huynh, hơn nữa còn hỏi lai lịch của huynh.

- Ngôn Khánh có phải huynh đã từng tới đây chưa, tại sao nghe ngữ khí của hắn giống như đã đoán được thân phận của huynh.

- Ta chưa từng tới Võ Ấp.

- Nếu như hôm nay không đến nơi này thì ta cũng không biết có một thị trấn như vậy, chuyện này có vẻ kỳ quái, chút nữa Thẩm Quang trở về ta sẽ nói hắn lưu ý nhiều hơn.

Đang nói chuyện đột nhiên bên ngoài truyền tới tiếng quát khẽ của Hám Lăng:

- Người nào, lén lút ở đây làm gì?

- Ta là quan dịch trạm ở đây, xin chớ hiểu lầm, xin hỏi người trong phòng Huỳnh Dương Ngỗng công tử thế nào rồi?

A, đã tìm tới cửa.

Trịnh Ngôn Khánh kinh ngạc nhìn ra ngoài, Trịnh Hoành Nghị đứng dây mở cửa phòng.

- A Lăng chớ vô lễ.

Ngôn Khánh chắp tay nói:

- Tại hạ chính là Trịnh Ngôn Khánh xin hỏi các hạ là... Ồ, không phải là Hoàng huyện lệnh Hoàng Văn Thanh sao, tại sao lại ở chỗ này?

Ở dưới mái hiên phòng ở, có hai ngọn đèn lồng đỏ chót lắc lư trong gió.

Trong ánh đèn Trịnh Ngôn Khánh nhận ra thân hình của nam tử này chính là huyện lệnh huyện Dịch Hoàng Văn Thanh, nhớ ngày đó Trịnh Ngôn Khánh chưa đi Cao Ly từng đóng quân ở huyện Dịch một thời gian ngắn, có chút kết giao với Hoàng Văn Thanh, Hoàng Văn Thanh lúc đó tới muốn mượn lương thực trấn an lưu dân, nhờ vào chuyện này mà Trịnh Ngôn Khánh có được Hám Lăng.

Tuy nhiên Trịnh Ngôn Khánh nghĩ mãi mà không rõ vì sao Hoàng Văn Thanh đang ở huyện Dịch lại tới nơi này?

Hoàng Văn Thanh tươi cười rạng rỡ mà nói:

- Quả nhiên là Trịnh công tử, vừa rồi ta nhìn thấy công tử tiến vào còn có Hùng tráng sĩ thấy quen mắt cho nên mạo muội đến thăm không ngờ đúng là công tử. Trịnh công tử, từ khi chia tay ở huyện Dịch vẫn không có vấn đề gì chứ.

Trịnh Ngôn Khánh vội vàng nói với Hám Lăng:

- A Lăng ngươi không nhận ra Hoàng huyện lệnh sao?

Hám Lăng chưa kịp trả lời thì Hùng Khoát Hải đã gãi gãi đầu khờ khờ cười một tiếng:

- Nhìn có vẻ quen mắt, tuy nhiên hắn thay đổi quần áo nên đệ không nhận ra.

- Hai người các ngươi...

Ngôn Khánh cười khẽ:

- Các ngươi lui xuống nghỉ ngơi ta ở đây nói chuyện nếu cần gì sẽ gọi.

Hùng Khoát Hải nói:

- Vậy đệ cùng A Lăng đi xuống, đại ca có chuyện gì thì cứ gọi chúng ta.

- Đi thôi.

Trịnh Ngôn Khánh mời Hoàng Văn Thanh vào trong phòng trọ.

Hoàng Văn Thanh cũng không đi một mình mà mang theo một thanh niên, xem niên kỷ thì ước chừng hai mươi, mày rậm mắt to, mũi thẳng mồm vuông, thân hình cao tám thước hình thể khôi ngô rắn chắc, toàn thân mặc một bộ hắc y, tay cầm trường đao theo Hoàng Văn Thanh đi vào bên trong, cũng không cất tiếng mà dùng một ánh mắt hiếu kỳ nhìn Trịnh Ngôn Khánh.

Hoàng Văn Thanh giới thiệu:

- Trịnh công tử đây là cháu trai ngoại của ta tên là Tô Liệt.

- Phụ thân hắn là danh sĩ, võ ấp binh tào Tô Ung, đứa nhỏ này dưới trướng cha nó hiệu lực, hôm nay ta dẫn nó tới đây. Tô Liệt đây chính là người ta thường xuyên nhắc tới, Bán Duyến Quân Ngỗng công tử đại danh đỉnh đỉnh, ngày đó ở huyện Dịch từng giúp ta một chuyện rất lớn

Tô Liệt?

Tên này có vẻ rất quen thuộc.

Tuy nhiên xem khí phái này thì không phải.

Đứng ở đằng sau, Hoàng Văn Thanh toát ra một khí tức trầm tĩnh đồng thời ẩn ẩn có sát khí, hẳn là một nhân vật hung ác.

Tô Liệt tiến tới một bước:

- Kẻ hèn Tô Liệt, bái kiến Trịnh công tử.

- Tô đại ca đừng vội đa lễ, mau ngồi xuống.

Nào ngờ Tô Liệt không lui ra mà mắt hổ trợn lên nhìn Trịnh Ngôn Khánh:

- Trịnh công tử, ta từng nghe qua công tử viết Tam Quốc Diễn Nghĩa, cậu ta cũng thường xuyên nhắc tới công tử, nhưng mà trên phố tung tin đồn, công tử ở Bình Nhưỡng đã đầu hàng người Cao Ly.

- Ta chỉ hỏi công tử có việc này không?

Đang nói chuyện đột nhiên hắn tiến tới một bước, nghiêm nghị quát hỏi.

- Định Phương, chớ vô lễ.

Hoàng Văn Thanh vội lớn tiếng gọi.

Tô Liệt ngưng mắt nhìn Trịnh Ngôn Khánh, một tay cầm đao.

- Lớn mật.

Không đợi Trịnh Ngôn Khánh mở miệng đã có người đứng dậy quát lớn:

- Ngươi là người nơi nào tại sao lại dám nói năng vô lễ như vậy?

- Hoành Nghị ngồi xuống.

Trịnh Ngôn Khánh trầm giọng quát sau đó khó hiểu nói:

- Tô đại ca, ta xác thực đi chinh phạt Cao Ly, đã từng ở Cao Ly giết rất nhiều người, tuy nhiên ta không rõ lắm, cái tin ta đầu hàng Cao Ly là do ai nói ra? Ta sau khi bại binh ở Bình Nhưỡng đã tung hoành Cao Ly chém giết người vô số, người Cao Ly cũng treo thưởng vạn kim cho cái đầu trên người của ta.

- Mười lăm ngày trước, ta suất lĩnh quân từ Lang Lâm sơn mạch đánh giết mà ra, vượt qua Áp Lục Giang.

- Ở bên bờ sông Liêu thủy, bắt được quận vương Cao Kiến Vũ, nếu như ta đầu hàng Cao Ly thì có chuyện này sao?

- Chuyện này có đúng không?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio