Trong nhất thời ở trên cổng thành xì xào bàn tán, tuy nói những người ở dưới thành là phản quân nhưng không phải là không có đạo lý, đối phương đội ngũ lại quá đông, vượt xa so với binh mã Củng huyện nếu là đánh nhau thì có thể thắng được sao?
Đám quân tướng lập tức trở nên dao động.
Ngôn Khánh ở trên đầu tường cảm nhận được sự biến hóa này.
Mẹ nó, tâm lý chiến sao.
Quân tốt ở trên thành hơi dao động Lý Ngôn Khánh biết rõ không thể để cho tên lưỡi dài này nói tiếp Hắn vươn tay, Thẩm Quang lập tức đưa cung điêu tới, Ngôn Khánh giương cung cài tên, hướng về phía tên gia hỏa kia không nói một lời bắn ra một mũi tên.
Mũi tên rời đi nhanh như điện chớp xuyên qua miệng của hắn.
sau đó vận khí ở đan điền hét lớn:
- Hàn Thế Ngạc, ngươi muốn chiến thì chiến đừng nói nhiều lời.
Ngôn Khánh hét một tiếng này trung khí mười phần.
Quanh quẩn trên không trung hồi lâu không thôi.
Đám binh sĩ trên dưới thần liền lặng ngắt như tờ, Hàn Thế Ngạc ở dưới thành há hốc mồm không biết trả lời thế nào.
Tuy hắn xuất thân ở trong gia đình danh tướng, tâm tính ổn trọng.
Nhưng chưa bao giờ nhìn thấy thiếu niên nào bá đạo như vậy đôi mắt trợn trừng chỉ vào Lý Ngôn Khánh cả ngày vẫn không nói nên lời.
- Ngươi muốn chiến thì tới chiến đi.
Ở trên thành bỗng nhiên vang vọng tiếng hò hét.
Hàn Thế Ngạc lông mày nhíu chặt, sắc mặt cũng trở nên đặc biệt khó coi.
Cót kẹt.... ầm.
Tiếng xe bắn đá vang lên, một viên đá vô cùng lớn bay ra, mang theo một đường cong hoàn mỹ hung hăng nện vào thành.
Đứng ở trên thành lầu, Lý Ngôn Khánh cũng cảm nhận được mặt đất đang run rẩy.
Mày kiếm khẽ động, đôi mắt của Lý Ngôn Khánh nheo lại, khuôn mặt ẩn sau chiếc mặt nạ khiến cho ai cũng không nhìn thấy suy nghĩ của hắn, mà văn trên mặt nạ ánh lên dưới ánh mặt trời làm cho người khác phải sợ hãi.
- Cung tiễn thủ, lên dây cung.
Tạ An Dân hét to, trong chốc lát ở trong thành không ngừng vang lên tiếng gọi ầm ĩ:
- Lên dây cung! Lên dây cung
Lý Ngôn Khánh nói:
- An Dân để mọi người ổn định lại.
Hàn Thế Ngạc lần này dẫn đội ngũ tiên phong cũng không mang theo quá nhiều khí giới công thành, hắn lần này tới đây cũng chỉ để thăm dò mà thôi.
- Truyền quân lệnh của ta, không có mệnh lệnh không ai được bắn tên.
Lại một đạo quân lệnh được truyền ra.
Thanh âm chìm lạnh của Lý Ngôn Khánh khiến cho những quân tốt trên đầu thành cảm thấy an tâm.
Có lẽ mũi tên lãnh khốc lúc nãy của Lý Ngôn Khánh với khí thế gào thét khiến cho mọi người phải sinh lòng kính trọng.
Đây mới thực sự là Lý vô địch.
Sau khi ném đá một vòng, phản quân bắt đầu công kích, xe bắn đá của bọn chúng đối với tường thành cũng không tạo tổn thương quá lớn, tuy có mấy tảng đá bay vào thành nhưng cũng không có bất kỳ tác dụng nào. Hùng Khoát Hải và Hám Lăng hai người mỗi bên cầm một cây cờ, lá cờ bay phấp phới khiến cho nhân tâm ở Củng huyện cũng cảm thấy an bình.
Nhìn thấy phản quân sắp tới gần, nằm trong tầm bắn của cường cung Lý Ngôn Khánh liền khẽ gật đầu.
hương dũng, số người sử dụng cung tiễn cũng chỉ có tuy nhiên đối với quy mô Củng huyện vậy cũng là đủ rồi.
- Bắn tên.
Ở trên cổng thành kỳ lệnh chuyển động trong chốc lát truyền tới thanh âm hét vang.
Năm trăm cường cung rời khỏi dây cung, mặc dù không so được với uy thế vạn tên cùng bắn nhưng thực sự cũng rất kinh người.
Mũi tên mang theo một luồng vòng cung ảo diệu, phản quân bị thương vong trầm trọng, đợt thứ hai rồi đợt thứ ba diễn ra.
Máy bắn đã đã bắn ra khiến cho phản quân không thể kìm được tốc độ công kích.
Đúng lúc này trên cổng thành một lần nữa truyền tới tiếng quát khẽ:
- Xe ném đá, xuất kích.
Cót két.
Xe ném đá ở trên thành vang rền, hơn trăm khối đá ở phía trên Củng hyện bay ra, rơi vào đám phản quân, huyết nhục bay tứ tung, khiên cho người ta phải hãi hùng khiếp vía, Ngôn Khánh có thể cảm nhận được tiếng hít thở ở bên cạnh hắn cũng trở nên trầm trọng.
Hàn Thế Ngạc nhăn mày lại hạ lệnh thu binh.
Lần thăm dò này khiến cho hắn phải chấn động.
Ở trong huyện thành, rốt cuộc là hương dũng hay là quan binh, theo thủ pháp phản kích của bọn họ thì mang lại sát thương rất lớn.
Hắn không có khí giới công thành chỉ dựa vào hơn vạn người công kích Củng huyện này chỉ sợ không dễ dàng.
Hàn Thế Ngạc bắt đầu lo lắng, Củng huyện này đúng là một khối xương cứng nếu như muốn công phá thì phải trả một cái giá lớn.
Ở phía xa xa trên cổng thành truyền tới từng hồi hoan hô của người Củng huyện.
Bên ngoài đất trống để lại hơn trăm cỗ thi thể, Hàn Thế Ngạc liền quyết định rút quân về trước sau này lại tiếp tục công kích.
Đối với huyện nhỏ như vậy tốt nhất là tập trung binh lực rồi công kích, Lý vô địch quả nhiên không hổ danh, Hàn Thế Ngạc lúc này đã thu hồi sự khinh thường.
Sau giờ ngọ Dương Tích Thiện suất lĩnh đại quân tới Củng huyện.
Hắn cuối cùng vẫn quyết định bỏ qua việc công kích Quản thành, bởi vì hắn đã chiếm lấy Huỳnh Dương, Quản thành mặc dù mang đến phiền toái nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng nhiều. Mấu chốt vẫn là Củng huyện cần phải nhanh chóng chiếm lấy, mở ra con đường thông tới Lạc Dương. Dương Tích Thiện nghe được tin tức, huynh đệ của hắn là Dương Huyền Đĩnh đã lướt qua Manh Nam, hướng thẳng về phía Lạc Dương.
Mà lưu thủ Lạc Dương là Lam Tử Cái cũng đã được tin tức, đang tích cực phòng ngự.
Vốn Dương Tích Thiện còn tưởng rằng Hàn Ngạc chiếm thượng phong như khi tới mới phát hiện ra vấn đề của Củng huyện này.
Tường thành rất cao, vách tường rất dày, nếu như không dùng khí giới công thành cỡ lớn thì rất khó tạo thành uy hiếp thực sự với nó.
Dương Tích Thiện sau khi hỏi thăm tình huống Củng huyện xong thì cười khổ:
- Đại huynh chủ quan thật sai lầm.... Ta từng mời chào Lý vô địch, tại sao không rèn sắt khi còn nóng, tiến thêm một bước lôi kéo, mặc dù không thể sử dụng hắn cũng bớt đi phiền toái hôm nay.
Nhớ ngày đó Dương Huyền Cảm từng có ý đồ mời chào Lý Ngôn Khánh Dương Tích Thiện cũng biết.
Tuy nhiên khí đó Lý Ngôn Khánh mượn chuyện tổ phụ có bệnh nên từ chối đi tới, sau đó Lý Mật cũng biểu lộ ý kiến, về sau Ngôn Khánh cùng với Trịnh gia quyết liệt, Lý Mật nói:
- Bán Duyến Quân là một tên trẻ con, chỉ dựa vào Trịnh gia mà có được hư danh, hôm nay hắn quyết liệt với Trịnh gia mà Quy Xương Công đã đáp ứng nhập vào tướng quân, lúc này lại đi mời chào Lý Ngôn Khánh thì còn coi Trịnh gia ra gì?