Lý Ngôn Khánh sau khi chôn cất Trịnh Thế An, cuối cùng cũng không kìm được cất tiếng khóc lớn.
Ngày hạ táng cũng chính là ngày mười sáu năm trước Lý Ngôn Khánh được Trịnh Thế An nhận làm con nuôi
Mười sáu năm nuôi dưỡng, không cần nói nhiều, Lý Ngôn Khánh chỉ nhớ cái đêm máu và lủa đan xen, rét lạnh thấu xương trong gió, được Trịnh Thế An bảo vệ, nhớ tới sắc mặt ân cần khi đó.
Trong nhất thời nước mắt của hắn rơi như mưa.
Mao Tiểu Niệm ở bên cạnh nhẹ giọng an ủi nhưng không cách nào khiến hắn ngừng khóc được.
- Mang đàn đến đây.
Hắn cất tiếng phân phó.
Đám người Mao Tiểu Niệm lập tức mang tới một cây đàn cổ.
Lý Ngôn Khánh quỳ gối trước mồ mà nhắm mắt lại, hồi lâu đột nhiên ngón tay của hắn cử động chỉ nghe tinh tinh hai tiếng, ở trước mộ phần lập tức lặng ngắt như tờ.
Cầm nghệ của Ngôn Khánh cũng không phải là cao minh.
Tuy nhiên lúc này hắn đau thương, ngửa mặt lên trời hát một bài bi ca:
Bi lai hồ
Bi lai hồ
Chủ nhân hữu tửu thả mạc châm
Thính ngã nhất khúc bi lai ngâm
Bi lai bất ngâm hoàn bất tiếu
Thiên hạ vô nhân tri ngã tâm
Quân hữu sổ đấu tửu
Ngã hữu tam xích cầm
Cầm minh tửu lạc lưỡng tương đắc
Nhất bôi bất thí thiên quân kim
Dịch thơ:
Buồn đến rồi
Buồn đến rồi
Chủ nhân sẵn rượu rót tràn cho
Hãy nghe tôi hát khúc buồn lo
Buồn mà không hát cười không được
Thiên hạ có ai người hiểu cho
Tôi có đàn ba xích
Bạn có rượu trăm chung
Đàn kêu rượu uống hợp cùng với nhau
Một chén có đáng vào đâu
Làm sao sứt mẻ trăm cân vàng ròng
Ngỗng công tử yên lặng ngâm bài, có khi là thơ, có khi phối hợp hát, những người xung quanh không ai dám thấp giọng nói chuyện, thậm chí hô hấp cũng trở nên chậm chạp.
Bi lai hồ
Bi lai hồ
Thiên tuy trường
Địa tuy cửu
Kim ngọc mãn đường ưng bất thủ
Phú quý bách niên năng kỹ hà
Tử niên nhất độ nhân giai hữu
Cô viên tọa đề phần thượng nguyệt
Thả tu nhất tận bôi trung tửu
Dịch thơ:
Buồn đến rồi
Buồn đến rồi
Trời tuy trường
Đất tuy cửu
Vàng ngọc đầy nhà không thể giữ
Giàu có trăm năm rồi được gì
Đời người một lần ai cũng tử
Dưới trăng vượn hú ôi sầu bi
Uống đi cho hết rượu trong ly
Ngôn Khánh cứ theo âm luật mà hát.
Tiếu hĩ hồ, tiếu hĩ hồ
Quân bất kiến khúc như câu cổ nhân tri nhĩ phong công hầu
Quân bất kiến trực như huyền cổ nhân chi nhĩ tư đạo biên
Trương nghi sở dĩ chích điệu tam thốn thiệt, tô tần sở dĩ bất khẩn nhị khoảnh điền.
Nhan Tương, Trịnh Nhân Cơ Từ Thế Tích Phòng Huyền Linh nguyên một đám ở bên cạnh đều không khỏi biến sắc, khúc Bi Lai hồ này, còn chỉ cách nhìn của Lý Ngôn Khánh đối với sinh tử, không khỏi công kích tình hình chính trị đương thời, có nhiều người a dua nịnh hót, noi theo Tô Tần Trương Nghi mà không giữ đạo Khổng Mạnh.
Thanh lưu danh sĩ và một số nho sinh trong lòng không khỏi cảm hoài.
Tiếng đàn lại hồi phục lộ vẻ bi thương.
Bi lai hồ
Bi lai hồ
Phượng hoàng bất chí hà vô đồ
Vi Tử khứ chi Kỳ Tử nô
Hán Đế bất ức Lý Tướng Quân
Sở Vương phóng khước Khuất Đại Phu
Dịch thơ:
Buồn đến rồi
Buồn đến rồi
Phượng hoàng bất chí biết đường mô
Vi Tử đến rồi Kỳ Tử nô
Hán Đế nhớ gì Lý Lăng cũ
Sở Vương đày ải Khuất Nguyên xưa
Ngôn Khánh tựa hồ cảm hoài số phận đau khổ của hắn, đàn cổ vận chuyển âm tiết,tiếng ca phất phơ lạnh lùng vang vọng trong thâm cốc.
Ngôn Khánh ca hát xong, đem chiếc đàn cổ kia giơ lên cao rồi ném xuống đất.
Tất cả mọi người không biết làm sao nhìn cây đàn vỡ nát mà lặng ngắt như tờ.
Phòng Huyền Linh đột nhiên nói:
- Công tử tiễn khách chúng ta đi nơi khác tìm chỗ tốt uống rượu.
Hắn hướng về phía Lý Ngôn Khánh chắp tay thi lễ rồi rời đi.
Đám người Nhan Tương cũng nhao nhao rời đi, chỉ còn lại Lý Ngôn Khánh lẳng lặng ở chỗ cũ.
Bỗng nhiên Tế Yêu đứng dậy sủa vang.
Ngôn Khánh ngẩng đầu lên từ trong bóng tối mà nhìn:
- Khách quý phương nào mà đêm khuya tới nhà?
- Nếu đã đến xin tới đây uống một chén trà thơm.
Một đội vệ sĩ mặc áo giáp màu đen vây quanh một mỹ phụ thiên kiều bá mị xuất hiện ở ngoài gian nhà, nàng ta mặc hoa phục, trong tay là một thiếu niên khẽ khom người xuống, bước chân liên tục nhẹ chuyển.
- Lý công tử thật là có nhã hứng.
Lý Ngôn Khánh từ trong ánh sáng nhìn thấy mỹ phụ nhân kia thì lắp bắp kinh hãi.
Hắn không biết mỹ phụ trước mắt này là ai tuy nhiên có thể nhận ra những vệ sĩ áo đen kia rõ ràng là Thiên Ngưu vệ, mà cách ăn mặc kia đã cho thấy thân phận của mỹ phụ, Lý Ngôn Khánh mặc dù cuồng vọng nhưng cũng không dám lãnh đạm, vội vàng khom người quỳ xuống:
- Tiểu dân khấu kiến nương nương.
Mỹ phu nhân mang theo thiếu niên đi vào trong cửa hiên.
Hác y trải nêm lên, để cho hai người ngồi xuống.
- Trà ngon, thật là có nhã hứng.
Mỹ phu nhân nâng một chén nước trà lên, nói với thiếu niên ở bên cạnh:
- Đồng nhi, thuật pha trà của Ngỗng công tử đúng là tuyệt vời nhất thiên hạ.
Mỹ phụ kia đúng là Tiêu hoàng hậu.
Nàng uống một chén trà thơm sau đó bảo Lý Ngôn Khánh đứng dậy.
Lý Ngôn Khánh sau khi trấn an hai con chó ngao liền nghi hoặc nhìn lại Tiêu hoàng hậu.
Hắn thật sự không rõ Tiêu hoàng hậu đến đây là vì sao? Nhìn thiếu niên ở bên cạnh nàng thì lộ ra vài phần nhu nhược.
Đang lúc hắn kỳ quái thì nghe Tiêu hoàng hâu nói:
- Vốn bổn cung muốn triệu kiến ngươi hôm nay nhưng Lý khanh lại làm ra khúc bi lai hồ thể hiện sự uất ức ở trong lòng, trong đó có rất nhiều chỗ không thỏa đáng, Lý khanh cũng biết phải tội gì chứ?
Ngôn Khánh do dự một chút rồi nói khẽ:
- Tiểu dân biết tội.
Tiêu hoàng hậu nở ra nụ cười:
- Lý khanh bổn cung chỉ hỏi ngươi một câu, nếu bổn cung muốn ngươi rời núi ngươi có nghe hay không?
Lý Ngôn Khánh ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Tiêu hoàng hậu, lại nhìn thanh niên ở cạnh nàng.
Trong chốc lát hắn hiểu được ý đồ của Tiêu hoàng hậu đến đây.
Tiêu Hoàng hậu đi vào gian nhà tranh.
Tiêu Vũ Tắc suất lĩnh Thiên ngưu vệ bao bọc quanh nhà tranh đám người Thiên Ngưu vệ thấy động tĩnh liền chạy ra khỏi phòng, tuy nhiên Thẩm Quang phát hiện ra họ là Thiên Ngưu vệ xong thì ngăn đám người Hùng Khoát Hải lại, ý bảo mọi người đừng xông lên.
- Thẩm đại ca những người kia là ai?
Hùng Khoát Hải ngồi xuống trước cửa hiên mà hiếu kỳ hỏi thăm.
Thẩm Quang cũng chỉ cười cười ý bảo Hùng Khoát Hải đừng hỏi tiếp, ước chừng một canh giờ sau, Tiêu hoàng hậu và Dương Đồng đã rời khỏi nhà tranh.
Ai cũng không biết Tiêu hoàng hậu cùng với Dương Đồng ở trong gian nhà tranh của Lý Ngôn Khánh rốt cuộc là làm những gì.
Mao Tiểu Niệm hiếu kỳ hỏi thăm liền bị Lý Ngôn Khánh nghiêm nghị quát ngưng lại.
- Nhớ kỹ, không có người tới đây không có bất kỳ người nào.