Lý Ngôn Khánh không để ý tới hắn, ngưng mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ mà thấp giọng nói:
- Nếu như không có Hứa Kính Tông ta hôm nay chỉ sợ đã không còn gì.
- Vô Kỵ ta cũng biết ngươi có hảo ý cũng biết ngươi chí hướng cao xa.
- Nhưng có một số việc cũng cần có người đi làm, Hứa Kính Tông này tài hoa không hề tầm thường, hơn nữa lại nguyện ý ô danh thay ta, ta há có thể không dùng hắn? Nói thật ta
biên soạn Gian Vọng chú này chính là để vơ vét của cải, những tên gian vọng này bọn họ vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân, hút máu mỡ của dân, tại sao ta không lấy của bọn hắn? Ta biết ngươi nói, quân tử ái tài, nhưng vấn đề là, quân tử nếu như chết đói thì cũng chẳng có ích gì cho nhân dân.
Nay ta soạn Gian Vọng chú, có lẽ trăm năm sau, ta cũng được lưu danh trong đó.
- Nhưng ta không hối hận, vì mục đích cao thượng ta không từ thủ đoan nào, còn nhớ hôm ta ở Kỳ Lân quán đã nói là vì dân sinh lập mệnh không?
Trưởng Tôn Vô Kỵ trầm mặc lại, thật lâu không nói lời nào.
- Thế nào là quân tử?
Mạnh phu tử có thể gọi là quân tử không?
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu:
- Mạnh phu tử có thể gọi là quân tử.
Lý Ngôn Khánh bưng chén rượu, nhẹ nhàng đánh cái đũa trong tay vào đĩa, đọc ra một bài thơ:
- Khất cái làm sao hai vợ được? Láng giềng liệu có mấy con gà? Đương thời thiên tử nhà Chu đó, Tề Ngụy sao lòng vẫn thiết tha.()
Lúc này Đậu Phụng Tiết cũng nghe rõ, hắn lập tức sắc mặt đại biến.
()Sách Mạnh tử có chuyện nói người nước Tề có hai vợ mà đi xin cơm thừa canh cặn, lại nói có người mỗi ngày ăn cắp một con gà của người láng giềng, y bèn nói hai chuyện ấy là để lừa người. Hai câu cuối của bài thơ trên là nói vào thời Chiến quốc thiên tử nhà Chu vẫn còn, tại sao Mạnh tử không phụ tá vương thất mà lại đi gặp Lương Huệ vương, Tề Tuyên vương để cầu làm quan? Chuyện đó không khỏi có chỗ trái hẳn với đạo lý thánh hiền.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhìn mưa rơi xuống mái hiên, từng giọt nước rơi xuống đất văng lên tung tóe, tâm tình của hắn theo đó mà cũng trở nên hỗn loạn không chịu nổi.
Buổi chiều ở lương đình Lý Ngôn Khánh nói chuyện một phen khiến hắn loáng thoáng cảm thấy điều gì đó, Đậu Phụng Tiết chỉ giật mình vì Lý Ngôn Khánh chửi bới thánh hiền còn hắn thì thật sự cảm nhận sâu trong đó một hàm nghĩa.
Nếu không có Lý Ngôn Khánh, Huỳnh Dương hôm nay chỉ sợ nạn đói khắp nơi.
Nếu như không có Lý Ngôn Khánh, những thứ hắn thấy chỉ là đói khổ và đau đớn.
Những lời này có ý gì?
Liên tưởng đến quán cứu tế của Lý Ngôn Khánh được mở ra khắp nơi.
Hắn muốn làm gì?
Tại sao hắn phải làm như vậy?
Tâm tư của Trưởng Tôn Vô Kỵ lúc này trở nên rối loạn.
Từ khi muội muội bị bệnh, Trưởng Tôn Vô Kỵ phải xa mẫu thân tiến vào quan học, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng nhìn thấy dân chúng trôi dạt khắp nơi, ruộng đất trở nên hoang vu, lúc đó khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ nhưng chỉ cho lài hiện tượng cá biệt, bây giờ mới thực sự hoài nghi.
Khai Hoàng thịnh thế cho đến nay, hào quang càng dần trở nên ảm đạm.
Lần này trở lại Lạc Dương, những thân bằng hảo hữu, người thì chết người thì xuống dốc.
Ngay cả cữu cữu của hắn cũng phải tới Lĩnh Nam, ở trên triều đình lại có lũ gian vọng như Vũ Văn Hóa Cập, Vũ Văn Trí, Ngu Thế Cơ ngông cuồng.
Điều này cũng khiến cho Trưởng Tôn Vô Kỵ nản lòng thoái chí.
Phích Lịch đường hôm nay thuộc về nhà Trưởng Tôn, nhưng là do Hành An nắm giữ, tuy nói Trưởng Tôn Hành An nguyện ý tiếp nhận mẹ con hắn, nhưng mà cũng là tư vị ăn nhờ ở đậu, Trưởng Tôn Vô Kỵ là người tâm cao khí ngạo, há có thể chịu được?
Đậu Phụng Tiết nói với hắn:
- Đi tới Củng huyện, nghe nói nơi đó Ngôn Khánh làm ăn cũng không tệ, còn mở Kỳ Lân quán.
Với tài học của ngươi nhất định sẽ có một chỗ đứng ở tại Kỳ Lân quán, còn đỡ hơn là ở Lạc Dương.
Vì vậy Trưởng Tôn Vô Kỵ sau khi thương nghị với mẫu thân liền đi tới Củng huyện.
Một mặt là vì muội muội một mặt cũng vì nhiệt huyết lý tưởng.
Nhưng bây giờ Trưởng Tôn Vô Kỵ thấy rằng tài hoa của hắn chưa bằng Tiết Thu, về phần Hứa Kính Tông chỉ là một thành phần xấu xa sống ký sinh vào Lý Ngôn Khánh mà thôi, nhưng bây giờ hắn đã phát hiện ra, không phải Hứa Kính Tông vô dụng mà hắn mất đi đất dụng võ.
Loạn thế sắp xảy ra sao?
Nhân nghĩa đã không còn chỗ hữu dụng nữa sao?
Khổ học nhiều năm như vậy, rốt cuộc có ích lợi gì? Có lẽ đối với Lý Ngôn Khánh, hắn còn kém cả một người ti tiện.
- Ca ca, tại sao ca ca không ngủ.
Thanh âm êm ái vang lên bên tai của Trưởng Tôn Vô Kỵ.
Không cần quay đầu lại, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng biết rằng muội muội của mình đến.
- À, sơ lâm dị địa nên huynh ngủ không được, hắn ngẩng đầu lại thì thấy Trưởng Tôn Vô Cấu trong một chiếc váy hoa từ từ đi tới.
- Trời lạnh lắm, sao muội mặc ít vậy, không sợ bệnh sao?
- Hì hì, thể cốt hiện nay của muội rất tốt, lúc muội ở núi Nga Mi, Tôn tiên sinh đã dạy cho muội cách cường thân, Cốt Lan Đóa tỷ tỷ còn truyền thụ cho muội Hàng Long công, hiện tại muội tốt hơn trước rất nhiều, mà ca ca huynh lại uống rượu rồi.
Trưởng Tôn Vô Cấu ngồi bên cạnh Trưởng Tôn Vô Kỵ.
- Có phải huynh có chuyện phiền lòng không?
- À, cũng có một chút.
- Là vì Ngôn Khánh ca ca?
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười cười mà không trả lời.
- Kỳ thật muội biết tâm sự của Ngôn Khánh ca ca rất nặng.
Trưởng Tôn Vô Cấu co chân lại rồi nói:
- Khi đó huynh ấy lúc đưa muội nhập thục chữa bệnh muội cũng cảm thấy huynh ấy có nhiều tâm sự nhưng lại không muốn cho người khác biết, suốt ngày còn trêu chọc đùa vui, nhiều năm rồi, muội cũng không biết huynh ấy còn như trước không.
- Hắn có tâm sự sao?
Trưởng Tôn Vô Kỵ kinh ngạc nói:
- Chuyện này ta không cảm nhận được.
- Ca ca tâm sự rất nặng nhưng huynh ấy che giấu, hơn nữa còn che giấu vô cùng tốt.
Trưởng Tôn Vô Cấu nở ra một nụ cười ngây thơ:
- Khi đó huynh ấy cho rằng muội cái gì cũng không hiểu, tuy nhiên muội hiểu mà không nói mà thôi.,
- A...
- Vô Kỵ ca ca, huynh giúp được huynh ấy phải không nào?
Trưởng Tôn Vô Cấu kéo tay của Trưởng Tôn Vô Kỵ, lộ ra vẻ mặt chờ đợi.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cười khổ rồi nói:
- Quan Âm tỳ không phải là huynh không muốn giúp mà là huynh lo lắng, hiện tại bên cạnh hắn có rất nhiều người, Tiết Thu cũng tốt, Diêu Nghĩa, Khổng Dĩnh Đạt cũng tốt, tất cả đều là tuấn kiệt đương thời thậm chí ngay cả Hứa Kính Tông kia ta cũng không bằng hắn. Làm sao có thể giúp đỡ hắn?
- Không phải là ca ca kém hơn bọn họ mà là ca ca không biết phải giúp đỡ thế nào.