Hám Lăng trong tay cầm mạch đao, cùng với một tên phỉ tặc mặc áo giáp mỏng đấu với nhau.
Tuy nhiên tên này cũng chỉ ương ngạnh chống cự mà thôi.
Còn đạo phỉ đã chạy trốn tán loạn.
Những người không chạy thoát thì quăng binh khí ôm đầu ngồi dưới đất.
Nghĩ tới đây hắn không nói nhiều lời xông lên vung đao bổ về phía phỉ tặc, phỉ tặc tránh thoát một đao của Hám Lăng, đang chuẩn bị sải bước xoay người đi thì đại đa của Mạch Tử Trọng đã đến, hắn vội vàng giơ đao lên, chống lại đao của Mạch Tử Trọng.
- Các ngươi lấy nhiều khi dễ ít không phải là hảo hán.
Tên phỉ tặc kia nghiêm nghị quát, trong lời nói còn kèm theo sự sợ hãi.
Mạch Tử Trọng biết rõ kiểu chiên đấu này người khác rất kiêng kỵ nhưng hiện tại hắn là phỉ tặc bên mình là quan quân, cái quy củ này có gì đáng nói?
- Hắc hắc, đừng nói quy củ, xem đao.
Nói xong Hám Lăng đã phát ra một nhuệ khí, tiếp tục đánh lên người tên phỉ tặc kia.
Lực lượng khổng lồ khiến cho tên phỉ tặc phải lui về phía sau hai bước, không đợi hắn đứng vững thân hình, Hám Lăng đã bay lên trên trời, miệng hét lớn:
- Liên Sơn đao, xem ngươi có chống được không.
Mạch đao mang theo một sức lực vô cùng mạnh mẽ như lưu tinh thiểm điện.
Một đao nhanh như chớp bổ xuống, tên phỉ tặc kia liên tục lui về phía sau, khó có thể chống đỡ được.
Mạch Tử Trọng nở ra một nụ cười.
Không ngờ tên gia hỏa Hám Lăng hung thần ác sát này rõ ràng được Lý Ngôn Khánh dạy dỗ lại không nói chút quy củ nào.
Hám Lăng đã không ngại hắn dĩ nhiên cũng không đứng ngoài nhìn, tên phỉ tặc thối lui tới trước mặt hắn vung hoành đao ngang qua, bức bách tên phỉ tặc như một con lật đật lăn dưới đất, không ngờ hắn chưa đứng lên, Hám Lăng đã đá một cước vào ngực hắn, chỉ nghe răng rắc một tiếng, xương ngực của hắn đã bị Hám Lăng đạp gãy, miệng phun ra máu tươi, lăng không bay ra ngoài rớt xuống đất, gân cốt toàn thân như muốn gãy nát.
Lúc này Phí Thanh Nô đã thấy lễ vật tới trước mắt, hắn há có thể buông tha.
Một đao vung xuống, chặt lấy đầu của tên phỉ tặc.
Hám Lăng cùng với Mạch Tử Trọng theo sát đằng sau không ngờ tên phỉ tặc vô duyên vô cớ đã bị Phí Thanh Nô chặt đầu, về sau Phí Thanh Nô mới nhớ tên phỉ tặc này là hàng của Hám Lăng, trong nhất thời liền ngu ngơ không biết phải làm gì cho phải.
Hám Lăng nhìn chằm chằm Phí Thanh Nô lầm bầm một câu
- Vận khí cứt chó.
Nói xong hắn tiếp tục đuổi giết những phỉ tặc chạy tứ tán kia, lúc này quan quân đã vây quanh tầng tầng lớp lớp, ngoại trừ một số người ngoan cố chống cự thì đa phần đều là chạy trốn và đầu hàng.
Mạch Tử Trọng nắm đầu một tên tù binh mà chỉ vào thi thể phỉ tặc nói:
- Tên này có phải là Giải Tượng?
- Không phải, đây là Giải tướng quân, Giải tướng quân tề là Giải Hổ, huynh đệ của lão tướng quân.
Người này không phải là Giải Tượng?
Mạch Tử Trọng khẽ giật mình sau đó tỉnh ngộ:
- Thanh Nô thu nạp tù binh, giải quyết chiến trường A Lăng theo ta đi truy sát Giải Tượng.
- Tên vừa rồi không phải là Giải Tượng?
- Hắn là đệ đệ của Giải Tượng, Giải Tượng hiện tại đã mang người ra ngoài núi bỏ trốn.
Hám Lăng không nói nhiều lời theo Mạch Tử Trọng đi truy kích.Chỗ này hang hốc thông suốt, hai người men theo hang liền nhanh chóng ra khỏi sơn khẩu
Lúc ra tới ngoài sơn khẩu, Mạch Tử Trọng ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy ở tại một chỗ đát trống ngoài sơn khẩu, kỳ lân vệ đội ngưa bay lao nhanh, đem một đám đạo phỉ vây khốn lại.
Kỳ Lân vệ cũng không chính diện giao phong với những đạo phỉ kia, mà thúc ngựa xoay tròn xung quanh, mũi tên liên tục bắn vào, đạo phỉ lúc này bị bắn như nhím vậy.
Tô Liệt đem đội kỳ lân vệ đốc chiến thỉnh thoảng lại ra chỉ lệnh.
Đám Kỳ Lân vệ kia cũng theo chỉ lệnh của Tô Liết, biến ảo ra đủ loại trận pháp hoặc là xen kẽ, hoặc là vòng qua vòng lại không hề có chút sơ hở.
Có một số đạo phỉ muốn tiến lên nhưng đều bị thành gai nhím.
Mặc dù cũng có vài tên tiến tới gần Kỳ Lân vệ nhưng đều bị dùng trường mâu đóng đinh xuống mặt đất.
Mạch Tử Trọng nhìn thấy tình huống này cũng không khỏi nhẹ nhàng lắc đầu:
- Trong tay Lý Ngôn Khánh này đúng là nhiều nhân tài cha ta nói ta giám thị hắn, tiết chế hắn, nhưng Lý Ngôn Khánh hiện tại giống như là chim đã trưởng thành ta làm sao có thể tiết chế hắn được.
Dù sao địa vị của Hắc Thạch phủ cũng vô cùng trọng yếu.
Mạch Mạnh Tài minh bạch tâm tư c Dương Quảng đã muốn dùng Mạch Tử Trọng khống chế Lý Ngôn Khánh.
Hắn đem Mạch Tử Trọng phái tới Hắc Thạch phủ nói toặc ra là muốn trông chừng Lý Ngôn Khánh, Mạch Tử Trọng tuy không thích lắm nhưng cũng đành phải tuân theo. Tuy nhiên hắn hiểu được hắn không phải là đối thủ của Lý Ngôn Khánh, đồng thời Lý Ngôn Khánh cứu mạng hắn, hắn cũng không đối nghịch.
Nhưng bây gời Lý Ngôn Khánh đã hào phóng cho hắn một đoàn binh lực.
Mạch Tử Trọng có thể khẳng định Lý Ngôn Khánh dám cho hắn một đoàn binh mã cho thấy hắn tuyệt đối có năng lực khống chế cục diện.
Lý Ngôn Khánh cũng không để hắn vào trong mắt.
- Tướng quân mạt tướng phụng mệnh mai phục sơn khẩu, gặp bọn cướp phá vòng vây liền ngăn cản
- Tổng cộng chém chết hai trăm mười bảy tên cướp, tính cả Giải Tượng trong đó, Kỳ Lân vệ không một người bị tổn hao, mong tướng quân kiểm tra thực hư.
Mạch Tử Trọng không khỏi ho khan.
Sức chiến đấu thật là cường đại.
Cho dù lũ cướp này là một đám ô hợp nhưng binh lực ngang nhau mà một bên lại không hề tổn hại, một bên thì bị toàn quân tiêu diệt.
Tô Liệt này đúng là không đơn giản.
Mạch Tử Trọng cười khổ một tiếng rồi gật đầu:
- Không cần kiểm tra thực hư, vất vả cho Tô tráng sĩ rồi.
Tô Định Phương là bạch thân cho nên Mạch Tử Trọng chỉ có thể gọi là tráng sĩ
Lúc này Phí Thanh Nô cũng bắt lấy một thanh niên, từ trong sơn động đi ra, hắn tới bên cạnh Mạch Tử Trọng thấp giọng nói hai câu, Mạch Tử Trọng ánh mắt ngưng tụ nhìn thanh niên sắc mặt đã trắng bệch kia mà lộ ra nụ cười giễu cợt:
- Đúng là không biết tự lượng sức mình, lấy trứng chọi đá.
Mạch Tử Trọng dứt lời sau đó cười ha hả:
- Nghĩ tới Lý tướng quân cũng đang chờ đợi Doãn công tử, chúng ta cũng đừng phá hủy kế hoạch của Lý tướng quân.
Tô Định Phương Hám Lăng hai người các ngươi cầm lấy lệnh bài, suất lĩnh Kỳ Lân vệ suốt đêm quay lại Củng huyện, giao Doãn công tử cho Lý tướng quân.
- Ta không quay về, ta không quay về.