Soán Đường

quyển 7 chương 32: vinh trạch bị tập kích

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mà Vương Phục Bảo cũng rõ tình huống của mình, hắn không có xuất thân cũng vô danh khí, muốn một bước lên trời hẳn là không có khả năng.

Mà đảm nhiệm làm thân binh của Lý Ngôn Khánh không có quân chức chính thức nhưng lại có thể tiếp cận Lý Ngôn Khánh trở thành tâm phúc của hắn, chỉ cần mình tận tâm tận lực sẽ có cơ hội thăng tiến cực nhanh.

Vương Phục Bảo cũng nghe nói tới Hùng Khoát Hải và Hám Lăng.

Tuy nhiên hắn không vì vậy mà xem nhẹ hai người bọn họ, có thể theo Lý Ngôn Khánh xuất sinh nhập tử từ Cao Ly ra tuyệt đối hắn không thể thay thế.

- Phục Bảo nguyện vì công tử mà dốc sức khuyển mã.

- Như thế thì tốt lắm, Định Phương ngươi dẫn hắn xuống dưới, nhận lấy binh khí cùng trang bị.

Tô Định Phương cùng với Vương Phục Bảo cũng quen biết nhau.

Luận tuổi tác Vương Phục Bảo so với Tô Định Phương lớn hơn vài tuổi, hai người quan hệ không hề nhạt, khi còn bé còn là hảo hữu, Tô Định Phương há có thể không vui.

Hắn vội vàng đáp ứng mang theo Vương Phục Bảo rời khỏi quân trướng.

Sau đó Lý Ngôn Khánh đem tình huống ở Hắc Thạch phủ giải thích cho Tô Tam một lần.

- Mạch lang tướng hôm nay suất lĩnh binh mã, ra trấn Cửu sơn trại, cho nên không ở trong doanh.

Chờ thêm một chút thời gian khi hắn trở về ta sẽ dẫn giới với ngươi, Hắc Thạch phủ có ba đoàn binh mã, tinh binh thì ở Hắc Thạch độ lưu lại, tám trăm người còn lại chia làm hai đoàn, do hai hầu cận của ta đảm nhiệm, tuy nhiên bọn họ chém tướng đoạt cờ là hảo thủ nhưng thao luyện đội ngũ, sửa trị quân kỷ thì không đủ.

Ta từ lâu cũng việc quấn thân cho nên việc thao luyện đội ngũ đành giao cho Tô binh tào sắp xếp.

Ở trong quân nếu như có người nào vi phạm quân kỷ thì binh tào có thể tự mình xử trí, quân vụ ở Hắc Thạch phủ này phiền binh tào hao tâm tổn trí nhiều.

Tô Bao vội vàng khách khí, sau đó trong lòng mừng thầm.

Hắn tuy có tài nhưng lại không gặp thời, tuy ở Võ Ấp huyện đảm đương chức huyện chính nhưng vẫn không phù hợp.

Hiện tại tới Hắc Thạch phủ Tô Bao có thể thi triển tài hoa của mình.

Lý Ngôn Khánh cho hắn sự tôn trọng và quyền lực hắn chắc hẳn không quá buồn khổ ở Hắc Thạch phủ.

- Mạt tướng sẽ sắp xếp hết khả năng, vì phủ quân mà dốc sức khuyển mã.

Lý Ngôn Khánh cười cười sau đó xoay chuyển:

- Tô binh tào, dựa theo hành trình thì ngươi đáng lẽ tới đây từ lâu tại sao hôm nay mới tới.

Tô Bao nói:

- Không phải là không muốn tới sớm mà thật sự là đường hơi khó đi.

Hiện nay thời cuộc ở Hà Bắc đã thối nát vô cùng, Đông Hải công Cao Sĩ Đạt hung hăng càn quấy ban ngày ban mặt mà cũng dám cướp bóc, mạt tướng bất đắc dĩ phải đi đường vòng tới Hổ Lao quan thì lại bị phong bế, hai ngày sau mới xuất quan được. Lúc này Ngõa Cương tặc khí thế vô cùng lớn, vô cùng càn quấy.

Lý Ngôn Khánh gật gật đầu chấp nhận lời giải thích của Tô Bao.

- Chuyện ở Huỳnh Dương quận đều có quận trưởng vất vả không cần chúng ta hao tâm tổn trí.

Tô binh tào chỉ cần đem binh mã dưới trướng của ta luyện thành một đoàn hổ lang chi sư là được rồi những chuyện khác không cần phải để ý, trước mắt Củng huyện xem như an bình.

- Mạt tướng nhất định không phụ sự kỳ vọng của tướng quân.

Ngôn Khánh cùng với Tô Bao nói chuyện với nhau vài câu sau đó mệnh cho Mã Chu dẫn Tô Bao xuống dưới nhận áo giáp và trang bị.

Lúc này Lý Ngôn Khánh đang rơi vào trầm tư hắn cảm thấy Ngõa Cương trại mấy lần xuất binh thật không bình thường.

Tổng nhân số của Ngõa Cương trại hiện tại đã là mười lăm vạn người binh lực như thế có thể gây uy hiếp cực lớn đối với thành trấn.

Quy mô lớn như thế không lẽ chỉ cướp bóc thôn trang và thương đội sao?

Giết gà không cần dùng đao mổ trâu, cho nên Ngôn Khánh không thể không dụng tâm, đối ới mục đích của Ngõa Cương trại cảm thấy hoài nghi.

Nếu như Ngõa Cương không phải cướp bóc thì vì cái gì?

- Phủ quân, chuyện của Tô binh tào đã dàn xếp xong xuôi không biết còn gì phân phó?

Mã Chu yên lặng đi tới bên ngoài trướng nhẹ giọng hỏi thăm.

Lý Ngôn Khánh ngây người ra rồi nói với Mã Chu:

- Mã Chu lập tức phái người đi trong vòng một tháng nhất định phải đem chiến báo về sự xâm phạm của Ngõa Cương giao cho ta.

- Toàn bộ?

- Đúng thế, toàn bộ.

Một lát sau Mã Chu đã ôm lấy chiến báo dày đặc mang tới trước thư án.

- Mã Chu ngươi nhìn xem chiến báo nhớ kỹ, đem những biên giới mà Ngõa Cương tặc xâm phạm, còn có lộ tuyến củ bọn chúng cẩn thận báo ra.

Lý Ngôn Khánh từ trong thư án lấy địa đồ mà bày ra.

Mã Chu đọc chiến báo mà Lý Ngôn Khánh thì bắt đầu dùng bút không ngừng lưu chuyển ở trên địa đồ.

- Phủ quân đang làm gì vậy?

Lý Ngôn Khánh không trả lời, hai mắt nheo lại ngưng mắt nhìn địa đồ.

- Hạng Trang múa kiếm, ý tại Bái Công.()

- Địch Nhượng tuyệt đối không nghĩ ra mưu kế này nhất định là mưu của Lý Mật.

Đầu bút của hắn khẽ phác thảo vài cái, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.

- Kim Đê quan, Lý Mật không phải muốn đánh chiếm Kim Đê quan chứ?

()Hạng Trang là một võ tướng, em của Hạng Vũ. Còn "Bái Công" là Lưu Bang. Ý của câu thành ngữ này chỉ trong bữa tiệc Hồng Môn, Hạng Trang mượn tiếng ra múa kiếm trợ hứng, và muốn nhân cơ hội này giết chết Lưu Bang. Nay thường dùng để ví về người bề ngoài thì có lý do chính đáng, nhưng thực tế lại có dụng ý khác.

Kim Đê quan chính là thành phố Quảng Võ đời sau ở Hà Nam.

Trong cảnh trời nắng chang chang Ngưu Chử Khẩu Ưng Dương Lang Tướng Bùi Hành Nghiễm đang đứng ở trên thành, nhìn nước sông cuồn cuộn chảy mà trong lòng vô cùng phiền muộn, hiện tại Huỳnh Dương các nơi phản tặc cướp bóc xảy ra khắp nơi, Ngõa Cương tặc thanh thế tuy lớn nhưng trong mắt của Bùi Hành Nghiễm chỉ là một đám ô hợp mà thôi không có ý nghĩa vậy mà quận trưởng của Huỳnh Dương quận Dương Khánh lòng lại run sợ không dám nghênh chiến.

Bùi Hành Nghiễm tâm cao khí ngạo làm sao có thể chịu đựng được?

Tuy nhiên bất kể thế nào Dương Khánh cũng là tôn thất cho nên Bùi Hành Nghiễm không thể làm gì được.

Đúng lúc này có một đại hán xông vào chính là Trịnh Đĩnh Tượng Ưng Kích Lang Tướng lang tướng của Ngưu Chử Khẩu:

- Phủ quân Vinh Trạch gặp tao ngộ phục kích, Tân tướng quân phái người cầu viện.

- Cái gì?

Bùi Hành Nghiễm đứng dậy trừng mắt to mà nói:

- Vinh Trạch bị tập kích rồi sao?

- Đúng thế.

- Trịnh Đĩnh Tượng điểm một đoàn quân tốt, chuẩn bị lên ngựa.

Vinh Trạch và Kim Đê quan vui buồn tương liên.

Tân Văn Lễ và Bùi Hành Nghiễm quan hệ cá nhân vô cùng tốt cho nên Bùi Hành Nghiễm sau khi nghe nói Vinh Trạch bị tập kích thì không nói nhiều lời lập tức viện trợ.

Cho tới nay phỉ tặc đều tiến hành cướp bóc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio