Sau khi tiệc rượu chấm dứt, đám người Đỗ Như Hối cả đêm chưa nghỉ ngơi cho nên từng người quay trở về phòng mình, ai cũng biết bát phong doanh của Tần Quỳnh tan rã nhưng Lý Mật vẫn còn, kế tiếp sẽ là một tràng chém giết thảm khốc.
Lý Ngôn Khánh hoàn toàn không bồn ngủ, hắn sai người gọi Lương Lão Thực vào trong phòng.
Có lẽ vì tu luyện Ngũ Cầm Hí cùng đạo dưỡng sinh thuật cho nên Ngôn Khánh tinh thần vô cùng tỉnh táo, một đêm trải qua hắn cũng cảm thấy không mỏi mệt, lúc này hắn đang ở trong thư phòng nghiền trà.
Đúng vào lúc này Lương Lão Thực đã tới cửa hiên.
- Chúa công.
Vào lúc không có ai, Hùng Khoát Hải cũng thế, Hám Lăng cũng thế kể cả Lương Lão Thực đều gọi Lý Ngôn Khánh là chúa công.
Tuy nhiên trước mặt người khác bọn họ gọi Lý Ngôn Khánh là lang quân, phủ quân tướng quân hoặc là công tử.
Dù sao xưng hô chúa công cũng quá mẫn cảm.
Lý Ngôn Khánh không muốn vì xưng hô như vậy mà mang tới phiền toái không cần thiết.
Ngôn Khánh không để ý tới Lương Lão Thực, yên lặng nghiền trà.
Hôm nay Lương Lão Thực cảm thấy bất an thậm chí còn có cảm thụ hít thở không thông.
Đối với chúa công này Lương Lão Thực không dám có chút lười biếng nào, sự im lặng trầm mặc của Lý Ngôn Khánh khiến cho hắn muốn sụp đổ.
- Lão Thực ngươi biết tại sao ta phạt ngươi không?
- Thuộc hạ biết rõ.
Lý Ngôn Khánh từ từ hỏi Lương Lão Thực:
- Tại sao?
- Bởi vì Lão Thực không lão thực(trung thực).
Lý Ngôn Khánh nghe được nhịn không được cười.
- Xem ra ngươi cũng minh bạch cái tên của mình.
Hắn nói xong đem trà vụn bỏ vào trong nồi đồng, mắt thấy bọt nước phun lên tứ phía, trong lúc chờ nồi trà sôi Lý Ngôn Khánh lại nói:
- Lúc trước ta giữ ngươi bên cạnh là vì ngươi trung thực.
- Ta không thích người tự cho mình là thông minh, bởi vì người này thành sự không có, bại sự có du.
- Lão Thực ta muốn ngươi nhớ kỹ những người này tuy thông minh dù nhất thời có thành tựu thì cũng khó làm được chuyện lớn.
- Kẻ hèn nhớ kỹ.
- Được rồi ngươi ngồi xuống uống trà đi.
Lý Ngôn Khánh nói xong lây ra một ly trà cho Lương Lão Thực.
Động tác đơn giản này khiến cho Lương Lão Thực vô cùng cảm động, nước mắt hắn giàn giụa, tiếp nhận trà lại nhịn không được mà khóc thút thít.
- Trịnh Đại Bưu người này không có vấn đề gì chứ?
- Chúa công Trịnh Đại Bưu tuyệt đối không có vấn đề gì, chuyện này thì thuộc hạ cam đoan, năm đó thuộc hạ khốn đốn cơm không đủ no, về sau chính Trịnh Đại Bưu đã dẫn thuộc hạ tới dưới trướng Tả hiếu Hữu.
Người này thẳng tính, thật sự không có nhiều tâm tư.
- Sở dĩ hắn vì Tả hiếu Hữu làm việc làm bởi vì năm đó mẹ của hắn bị bệnh, Tả hiếu Hữu bỏ tiền chữa bệnh giúp, tuy nói mẹ hắn cuối cùng cũng không qua khỏi nhưng Trịnh Đại Bưu lại nhớ kỹ ân tình này của Tả hiếu Hữu.
Tả hiếu Hữu sau khi khởi binh hắn chính là người đầu tiên đi theo tuy hắn có một sức mạnh rất lớn nhưng không được dùng về sau Giải Tượng Vương Lương bọn họ lên núi Tả Hiếu Hữu đối với Đại Bưu tử cũng không coi trọng như trước nữa.
- Như thế hắn không thể là nội gián được rồi?
Lương Lão Thực lắc đầu liên tục:
- Bộ dạng của hắn làm sao có thể là nội gián được.
- Hơn nữa thuộc hạ làm việc dưới trướng của chúa công cũng không có bao nhiêu người biết, lúc đó thuộc hạ lên trên Hắc Thạch quan nhìn thấy hắn đang dốc sức liều mạng với A Lăng khó phân thắng bại.
Lý Ngôn Khánh ừ một tiếng không cho ý kiến.
Lương Lão Thực cũng không dám mở miệng nâng lấy bát trà đứng nghiêm bên cạnh.
- Vậy để cho hắn đi theo ta.
- Sao?
Lý Ngôn Khánh uống một ngụm trà rồi cười ha hả nói:
- Người này có thể đấu ngang tay với A Lăng cho thấy hắn đích thật không đơn giản, hôm nay lão Bùi đã bị điều đi Hổ Lao quan Định Phương cũng đi qua, đại chiến sắp tới mà trong tay ta cũng không có nhiều người để dùng, Củng huyện cũng không có nhân thủ, mà Sĩ Tín trong tay cũng khó có thể thống lĩnh nhiều nhân mã, Đại hắc tử và A Lăng dù sao cũng ở trong quân một thời gian, cũng từng có danh hiệu giáo úy nên ta chuẩn bị để cho hai bọn họ lịch lãm rèn luyện một phen, bên người ta cũng cần có người đi theo.
Lương Lão Thực mở to hai con mắt trong lòng không khỏi vui mừng thay cho Trịnh Đại Bưu.
Ngôn Khánh nói những lời này là có ý gì?
Hắn là muốn để cho Trịnh Đại Bưu đảm nhiệm nhiệm vụ của Hùng Khoát Hải và Hám Lăng, làm cận vệ cho mình.
Lương Lão Thực liền buông chén trà xuống, quỳ một gối xuống:
- Chúa công xin cứ yên tâm, Đại Bưu tử tuyệt đối không có vấn đề gì, Lão Thực có thể dùng đầu ra đảm bảo.
Ngôn Khánh nhịn không được mà cười nói:
- Ngươi đừng mừng vội, ta không phải nể mặt ngươi mà là thưởng thức tên kia có tình có nghĩa, Lão Thực hiện tại người có tình có nghĩa cũng không nhiều, được rồi hừng đông về sau bảo hắn đi với ta, còn ngươi mau lăn đi, ta cũng mệt mỏi rồi, cần nghỉ ngơi một chút, sau này còn rất nhiều chuyện phải hoàn thành.
Lương Lão Thực vội vàng dập đầu một cái, vui vẻ rời đi.
Lý Thuần Phong không hổ là khí tượng viên quan trọng nhất của Đại Đường.
Vào sáng sớm, mưa tí tách, đứng ở trên lầu của Hắc Thạch quan chỉ thấy sương mù bao phủ khắp nơi.
Ngôn Khánh một thân mặc y phục trắng như tuyết, mái tóc búi lại, eo đeo đai lưng ngọc, còn có một túi thơm thêu hình Kỳ Lân ở đó.
Kỳ Lân chính là thú biểu thị cho điềm lành.
Túi thơm chính là tác phẩm tuyệt diệu nhất của Trưởng Tôn Vô Cấu.
Hùng Khoát Hải và Hám Lăng bị Lý Ngôn Khánh đưa vào quân binh, đúng như Lý Ngôn Khánh nói, hiện tại Hắc Thạch quan có gần binh mã chỉ dựa vào một mình La Sĩ Tín thì hiển nhiên không thực tế cũng may Hùng Khoát Hải, Hám Lăng đều ở trong quân lịch lãm một thời gian, cũng quen làm việc rồi đồng thời Phí Thanh Nô cũng bị điều động vào trong quân, với thân phận biệt tương thống lĩnh một đoàn binh ãm.
Hắc Thạch quan hiện tại có một nghìn chín trăm người.
Ngoại trừ Kỳ Lân vệ của Lý Ngôn Khánh thì còn lại đều giao cho bốn người La Sĩ Tín suất lĩnh.
Những người như Mạch Tử Trọng, Tô Bao thì làm phụ tá cho Lý Ngôn Khánh, ngoài ra còn đảm bảo cho tin tức tới Củng huyện thông suốt, lương đạo ổn định.
Trịnh Đại Bưu cầm lấy một cái dù đi theo Lý Ngôn Khánh.
Mưa ở trên trời theo chiếc dù nhỏ lả tả rơi xuống.
- Đại Bưu ngươi nói Lý Mật không ở Cửu sơn sao?