Soán Đường

quyển 8 chương 44: vương thế sung thảm bại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc này Tần Quỳnh cũng bức lui được Vương Đạo Tuân và Vương Đạo Lăng hai huynh đệ cùng với Vương Bá Đương hợp binh tại một chỗ đánh về Vương Thế Huy.

Vương Thế Huy bên này đang chỉ huy đội ngũ thì Tần Dụng đã tiến tới bên cạnh.

Nhìn tến hắc tử hai con ngươi đỏ bừng, một thân máu đen như hung thần ác sát, Vương Thế Huy càng hoảng sợ.

- Ngăn lại hắn cho ta.

Mười tên thân binh xông lên phía trước, chưa đợi động thủ thì đã nghe tiếng dây cung vang lên liên tục.

Vương Bá Đương trong tay cầm tên không ngừng bắn ra bắn chết bảy tám người, những người này chưa gặp tình huống như vậy lập tức quay đầu bỏ chạy.

Tần Dụng một đường chém giết đã tới trước mặt của Vương Thế huy.

Đại côn quét ngang, một chiêu nặng ngàn cân đánh tới.

Vương Thế Huy tuy là võ tướng nhưng võ nghệ không cao lắm, hắn vung hoành đao lên ngăn cản, chỉ nghe keng một tiếng hoành đao đã bị đồng con đánh gãy, Vương Thế Huy kêu thảm một tiếng, bả vai đã bị đồng côn đánh trúng, cả người sụp xuống, té trên mặt đất tuyệt khí bỏ mình.

Đám Tùy quân vừa mới tụ tập lại một chỗ nhìn thấy tình huống này không ai không bỏ chạy thục mạng.

- Ngăn con ngựa kia lại.

Tần Quỳnh liếc mắt nhìn thấy tọa kỵ của Vương Thế Huy chính là long mã hiếm có, liền vội vàng hét lớn.

Quân tốt Bát Phong doanh liền xông lên, nắm lấy hàm thiếc và dây cương của con long mã.

Tần Quỳnh kêu to:

- Tần Dụng, thay ngựa, thay ngựa.

Ngựa của Vương Thế Huy đúng là mã bảo lương câu hơn nữa còn ngoan ngoãn dịu dàng, Tần Dụng là một tên cứng đầu ai nói hắn cũng không nghe duy chỉ có Tần Quỳnh là nói được, nghe thấy Tần Quỳnh nói thay ngựa, hắn không nói nhiều người, nhảy xuống từ trong tay quân tốt Bát phong doanh tiếp nhận dây cương, xoay người nhảy lên.

- Dụng nhi, theo ta đi giết giặc.

Tần Dụng hét lớn một tiếng, có được một thớt ngựa tốt, tâm tình của hắn sảng khoái hơn rất nhiều.

Nghe thấy Tần Quỳnh phân phó hắn lập tức thúc ngựa đuổi theo, cùng với Tần Quỳnh sóng vai, đuổi giết Tùy quân tướng sĩ chạy trốn bốn phía.

Vương Thế Sung binh mã bị áp chế ở bờ sông, nhìn thấy người bên cạnh ngày càng ít.

Ở phía xa xa tiếng kèn truyền tới.

Lý Mật giết Vương Thế Hành xong suất bộ đuổi tới bãi sông.

- Vương Thế Sung, lúc này còn không đầu hàng sao?

Đầu hàng?

Ai cũng có thể đầu hàng nhưng hắn không thể đầu hàng.

Phải biết rằng bàn tay của Vương Thế Sung đã nhuốm biết bao nhiêu máu của nghĩa quân, từ giết Lưu Nguyên Tiến ba vạn người, sau đó là Cách Khiêm, Lô Minh Nguyệt tung hoành ở Hà Nam và Hà Bắc, các lộ nghĩa quân chết ở trong tay hắn đâu dưới mười van, nếu như hắn bị bắt chỉ sợ sẽ bị nghĩa quân phanh thây.

Cho nên Vương Thế Sung không thể hàng.

- Các huynh đệ không cần phải sợ, theo bổn tướng giết tặc.

Vương Thế Sung nghiến răng nghiến lợi, xông vào trong quân Ngõa Cương, đúng lúc này đột nhiên có người lớn tiếng gọi:

- Thuyền tới rồi, thuyền tới rồi.

Một chiếc thuyền đã tới bên bờ.

Tùy quân ùa lên.

Vương Thế Sung cũng không dốc sức liều mạng nữa, hắn để cho Vương Nhân Tắc, Vương Đạo Tuân cùng Vương Đạo Lăng tả hữu hộ vệ phóng tới thuyền, nhưng hiện tại không chỉ hắn muốn chạy trốn mà Tùy quân cũng muốn chạy, hơn vạn người hỗn loạn ở bên bờ sông, người người chen chúc.

Vương Thế Sung giận dữ, rút trường đao ra, trái bổ phái chém liên tục mười người cuối cùng cũng mở được một đường máu.

Vương Đạo Tuân cõng Vương Nhân Tắc trên lưng, nhảy lên chiếc thuyền.

Vương Đạo Lăng đỡ Vương Thế Sung, lên một chiếc thuyền khác.

- Lái thuyền, lái thuyền.

Vương Thế Sung khản giọng kêu to, chiếc thuyền dần rời khỏi bờ sông, tuy nhiên những sĩ tốt tùy quân kia vẫn chưa buông tha nhất định nhảy xuống sông nắm lấy mạn thuyền.

QUân Ngõa Cương vọt tới bờ sông thì chiếc thuyền đã rời bờ.

Vương Bá Đương thấy Vương Thế Sung chạy trốn không nói nhiều lời, chỉ huy đội ngũ khai mở cung tên.

Ở trên mặt sông hiện lên vô số thi thể Tùy quân, Vương Thế Sung một bên tránh thoát mũi tên một bên thúc giục người chèo thuyền:

- Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút.

- Tướng quân nhanh không được, thuyền quá nặng.

Vương Thế Sung nghe xong không nói nhiều lời, đứng ở trên bờ, chém liên tiếp năm sáu tên Tùy quân bên cạnh.

Hành động này của hắn đã chọc giận tướng sĩ Tùy quân.

Trong chốc lát chiếc thuyền đã loạn thành một mảng, cuối cùng ầm một tiếng, chiếc thuyền lộn một vòng, đem tất cả những người ở trên thuyền té xuống, Vương Thế Sung không ngừng chìm xuống dưới.

Hắn hoảng sợ không thôi, hô to lên:

- Mau tới cứu ta, mau tới cứu ta.

Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều chạy trối chết, có ai để ý tới Vương Thế Sung sống hay chết, ngay cả chất nhi của hắn là Vương Đạo Lăng cũng không biết ở nơi nào.

Lý Mật đại hỉ, hô to lên:

- Mau bắt sống lấy Vương Thế Sung, ai bắt được thưởng vạn quan tiền.

Trong nhất thời quân Ngõa Cương liên tục phóng tới sông.

Vương Thế Sung hai chân bị quân Ngõa Cương lôi kéo, ở trên sông không ngừng giãy dụa, nhưng cho dù giãy dụa thì không phủ nhận một điều kỹ thuật bơi của hắn quá kém.

- Chúa công đừng vội kinh sợ, thuộc hạ tới đây.

Một chiếc thuyền từ đằng xa bay tới.

Trên thuyền có một viên đại tướng, mình trần đứng ở trên boong thuyền, lúc sắp tới gần Vương Thế Sung hắn nhảy xuống nước, trong tay cầm một thanh đao nhọn, mỗi nơi hắn đi qua là một mảng huyết nhục tung tóe, Vương Thế Sung trong chớp mắt đã tới trước mặt hắn, những tên nắm lấy Vương Thế Sung đều bị chặt đứt tay.

- Công Khanh cứu ta.

- Chúa công đừng vội kinh hoảng, Dương Công Khanh ở đây, ai cũng không làm tổn thương được tính mạng của chúa công.

Hắn một tay nắm lấy Vương Thế Sung, một tay vung đao chém giết quân Ngõa Cương, rnhanh chóng bơi tới bên cạnh chiếc thuyền, thuận thế đẩy Vương Thế Sung lên trên thuyền sau đó mới xoay người nhảy khỏi mặt nước.

Đám người Lý Mật ở bên bờ sông nhìn thấy nam tử trên mặt đất thì kinh ngạc không thôi.

- Người kia là người phương nào?

Hắn nghi hoặc tiến tới hỏi thăm.

Có người nhận thức nam tử kia liền vội vàng nói:

- Đại vương người này chính là Dương Công Khanh đạo tặc hà bắc, vốn chính là tướng lãnh dưới trướng của cách Khiêm, chẳng hiểu tại sao hiện tại lại đầu phục Vương Thế Sung.

Lý Mật không khỏi cảm khái liên tục:

- Một hảo hán như vậy tại sao không cho ta sử dụng?

Câu nói này của hắn chưa thốt ra xong thì ở bãi sông đã đại loạn một hồi.

Cũng không biết từ đâu lao ra sáu đội ngũ, tất cả đều mặc khôi giáp màu đen, nguyên một đám che mặt nạ màu đen giữ tợn, cầm đoản cung trong tay, giống như thần binh trên trời xuống xuất hiện ở trên bãi sông, hai người cầm đầu một người cầm trường mâu một người cầm song chùy, hung mãnh vô cùng, dũng mãnh cực điểm.

- Cường đạo Lý vô địch đã tới đây.

Tướng lãnh cầm trường mâu dũng mãnh vô cùng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio