Soán Đường

quyển 8 chương 49: tấn dương cung

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phía chân trời đã lộ ra ánh sáng màu bạc.

Một đêm ác chiến đủ khiến tất cả mọi người rơi vào tình trạng kiệt sức.

Lý Ngôn Khánh ở bãi sông Giáp Thạch Tử đại thắng quay về, còn Lý Mật lại khóc không ra nước mắt.

Kế sách mà hắn vất vả xếp đặt, đến cuối cùng lại trở nên thất bại dưới tay Lý Ngôn Khánh. Hiện giờ, Yển Sư không có được mà bản thân còn tổn binh hao tướng.

Sau khi bị hàng loạt mũi tên của Lý Ngôn Khánh bắn trúng, hắn đã choáng váng hôn mê.

Khi tỉnh lại, hắn đã được Vương Bá Đương che chở, liều chết mở đường máu, mang theo một đám tàn binh bại tướng, trốn trong rừng cây ở Bạch Thạch Độ.

- Tam lang, tình hình chiến đấu như thế nào?

Vương Bá Đương cũng mình đầy thương tích, ngồi bên cạnh Lý Mật, hữu khí vô lực.

Hắn nghe thấy câu hỏi của Lý Mật, ngẩng đầu cười đau khổ:

- Mật Công, lần này chúng ta thất bại rồi.

- Ta biết rồi, ta chỉ muốn biết rõ, ta thua như thế nào?

- Lần này phục kích Vương Thế Sung, ngay cả Hỏa Tự doanh và Cự Mộc doanh, tổng cộng xuất động ba vạn người.

Hiện giờ tình huống của Hỏa Tự doanh và Cự Mộc doanh cũng không rõ lắm, trận chiến ở sông Giáp Thạch Tử, chúng ta tựa hồ là toàn quân bị diệt, ngoại trừ mấy ngàn nhân mã ta mang theo ra, còn lại không biết sống chết thế nào. Nhưng ta đã phái người đi tìm bọn người Tần Tướng quân, đoán chừng rất nhanh sẽ trở về.

Toàn quân bị diệt?

Bốn chữ này, thật sự làm Lý Mật đau nhói, khiến hắn không chịu được, lên tiếng khóc lớn.

Vương Bá Đương vội vàng nói:

- Mật Công chớ có bi thương, chúng ta còn chưa đến mức sơn cùng thủy tận. . . . . .Trong tay Ngụy Chinh của Cửu Sơn trại vẫn còn hai vạn đội ngũ, chúng ta còn có Trịnh Dương thành, còn có Khai Phong, Úy Thị. Đại Lương thành còn có trại Ngõa Cương, chỉ cần ngài còn sống, chúng ta sớm muộn có thể đông sơn tái khởi, đến lúc đó, ta nguyện làm quân tiên phong cho Mật Công, san bằng Hắc Thạch quan, bắt sống Lý Ngôn Khánh, rửa nỗi nhục ngày hôm nay.

- Đúng, nhất định ta sẽ có một ngày báo thù rửa hận.

Lý Mật lập tức tỉnh táo tinh thần, nắm tay thề.

Cùng như đồng thời, trong nội tâm hắn cũng nói thầm: Khi ta đang cường thịnh, còn không làm gì được Lý Ngôn Khánh, thật sự ngày nào đó có thể bắt sống Lý Ngôn Khánh, báo thù rửa hận sao?

Nếu ông trời đã cho ta xưng vương, tại sao còn an bài nhiều gặp trắc trở như vậy, còn có một đối thủ yêu nghiệt như vậy?

Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một câu đã đọc trong “Tam Quốc Diễn Nghĩa” trước kia: Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng?

Đã có Lý Mật ta, tại sao còn sinh ra một Lý Ngôn Khánh? Lẽ nào Lý Ngôn Khánh là khắc tinh ông trời an bài cho ta ?

Vào đầu hạ, mưa nhỏ lất phất.

Xa trận nghiền lên con đường đá vụn, chậm rãi tiến lên.

Liễu xanh ngả bóng, nhẹ nhàng phất phơ trong làn mưa bụi, vô cùng xinhg đẹp. Nhìn phía trước có một tòa hùng quan thình lình hiện ra.

- Cửu gia, đến Đồng Quan rồi.

Ở bên trong xa trượng truyền đến một tiếng ngâm khẽ, Lý Hiếu Cơ thò người ra ngoài.

- Võ Tắc, đi qua dàn xếp một chút, xin người giữ Đồng Quan cho chúng ta đi qua.

Huỳnh Dương kịch chiến ác liệt, từ đầu tháng ba, Đồng Quan đã bắt đầu tiến hành lệnh cấm đối với người qua lại, đồng thời kiểm tra vô cùng nghiêm khắc.

Võ Tắc là một văn sĩ trung niên bốn mươi tuổi.

Hắn gật đầu, lập tức thúc ngựa nhanh hơn, lướt qua trước Đồng Quan, xếp vào hàng dài đội ngũ, tiến đến cửa khẩu. Tùy quân thủ vệ trước Đồng Quan, đương nhiên nhanh chóng ngăn cản hắn lại. Một tên lính túm chặt hàm thiếc và dây cương, một nam tử dáng vẻ trạm trưởng đi tới.

- Ngươi là người phương nào? Lại dám xông vào cửa khẩu?

Võ Tắc vội vàng xuống ngựa, lấy từ trong lòng ra một tấm thẻ bài ánh vàng rực rỡ, đưa cho tên lính.

- Tại hạ Võ Tắc, chính là chấp sự trong Tấn Dương cung, phụng danh Bùi Cung Giám, tiến về Lạc Dương tiếp nhận.

Thuận tiện hộ tống cháu của Đường quốc công tiến về Kỳ Lân Quán ở Củng huyện học tập, lúc này cũng không còn sớm nữa, tiểu lang quân cũng có chút sốt ruột, xin tướng quân dàn xếp để chúng ta đi qua.

Tấn Dương cung là hành cung của Tùy Dương Đế Dương Quảng.

Mặc dù nói hiện giờ Dương Quảng ở Giang Đô vui đến quên cả trời đất, chỉ sợ đã sớm vứt bỏ Tấn Dương cung ra sau đầu. Nhưng thân là một thành viên của Tấn Dương cung, mỗi hành động đều đại diện cho thể diện hoàng gia. Trưởng trạm canh gác là một nhân vật hèn mọn, thậm chí còn thấp hơn hỏa phẩm một phẩm. Nghe thấy Võ Tắc là người của Tấn Dương cung, làm sao dám gây chuyện khó xử? Lập tức lộ ra vẻ mặt tươi cười sáng lạn, ý bảo kẻ dưới trướng buông lỏng hàm thiếc và dây cương ngựa.

Hắn tiếp nhận thẻ bài, nói khẽ:

- Vũ chấp sự chờ một lát, việc này còn cần ta bẩm báo cho lang quân biết.

Cho dù là làm việc cho hoàng gia, đại đội nhân mã của ngươi cũng không thể buông lỏng kiểm tra, chuyện liên quan đến quy củ, một tên trưởng trạm canh gác làm sao dám làm chủ.

- Vậy làm phiền rồi.

Trưởng trạm canh gác đưa thẻ bài cho tên lính been cạnh, thấp giọng dặn dò mấy câu.

Tên lính lập tức quay người rời đi, còn trưởng trạm canh gác tươi cười đứng cạnh Võ Tắc.

- Người qua lại quan khẩu không ít, phải kiểm tra từng người như vậy, các huynh đệ cũng thật vất vả.

- Vũ chấp sự nói không sai, một tháng này, thật sự là rất vất vả. Ngài xem, người qua lại đã đọng lại rất nhiều, cũng có không ít thương đội, nhận được số hiệu, dứt khoát ở lại phụ cận thành trấn, người bên ngoài muốn vào cửa cũng không ít, trong ngày không có lúc nào yên tĩnh.

Hôm nay ngài tới coi như còn may, nếu tới chậm thêm một lát, chỉ sợ phải đóng cửa….

- Đóng cửa sớm như vậy sao?

Trưởng trạm canh gác cười khổ một tiếng.

- Bọn tiểu nhân cũng không muốn như vậy, nhưng thật bên kia sông Lạc, chiến đấu đã vô cùng ác liệt.

Hổ Lao quan, Hắc Thạch quan đồng thời khai chiến, nghe nói số người chết mỗi ngày đều cực kỳ kinh người. Ngay cả Đông Đô cũng kinh động, còn phái đội ngũ đóng ở huyện thành Yển Sư.

- Nghịch tặc lại càn rỡ như vậy sao?

Võ Tắc làm ra vẻ giật mình.

Trưởng trạm canh gác nói khẽ:

- Nghe nói Lý Mật có thiên mệnh, nhưng theo ta thấy cũng chưa chắc… Ít nhất ở Hắc Thạch, hắn đã liên tiếp chịu thiệt, Lý Vô Địch cũng không dễ đối phó. Nhớ ngày đó Lý lang quân tung hoành Cao Ly, giết người Cao Ly không ghê tay. Lý Mật có phải có thiên mệnh hay không, còn phải xem hắn có thể thắng được Lý lang quân hay không. Nếu ngay cả Lý lang quân cũng không đánh thắng được, đoán chừng cũng không làm ra thành tựu gì.

- Lý lang quân lợi hại vậy sao.

- Lại còn không, nếu không làm sao được xưng tụng là Lý Vô Địch?

Khi hai người đang nói chuyện, chợt nghe tiếng bước chân truyền đến.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio