Ty chức cũng đã gặp Lý Ngôn Khánh người này đúng là không bình thường.
- Chớ luận khí độ hay là đảm đượng chỉ sợ Từ lang quân cũng không sánh nổi, điện hạ nói Lý Ngôn Khánh là lão thành, ty chức lại cho rằng khả năng này là do xuất thân, Từ lang quân xuất thân từ gia đình giàu có đông đúc, một đường học nghệ một đường thông, về sau con đường làm quan thuận lợi, còn Lý lang quân thì không như vậy.
Lý lang quân tuy có xuất thân tam phẩm nhưng kỳ thực là con nuôi của một tên yêm nô ở Trịnh gia, bản thân không có quan hệ với Trịnh gia.
- Thuộc hạ từng nghe nói trước kia hắn từng được đưa tới Lạc Dương, Trịnh lão đại nhân muốn hắn làm thư đồng cho Trịnh lang quân không ngờ Trịnh đại nhân lại vô cùng bất mãn với tổ tôn của hắn, thậm chí thiếu chút nữa lấy đi tính mạng, nếu như lúc đó không phải hắn có Vịnh Ngỗng thơ, mỹ danh Ngỗng công tử chỉ sợ hiện tại đã biến thành một bộ xương khô. Sư phụ của Lý lang quân chỉ là một tiên sinh bình thường ở học xá, về sau không hiểu sao đã biên mất, Lý Ngôn Khánh từ lúc bái Trưởng Tôn đại tướng quân làm sư phụ mới đứng vững gót chân.
Dương Khánh cười cười nói:
- Chu Thần, những chuyện này sao ngươi biết được?
Liễu Chu Thần cười ha hả nói:
- Điện hạ có chỗ không biết, ty chức bình thường vô sự thường thích trà trộn vào các quán trà lâu, thường xuyên nghe người nhà họ Trịnh nói chuyện cho nên ngẫu nhiên biết được.
Kinh nghiệm như Lý lang quân dĩ nhiên là giỏi nhìn mặt người khác nói chuyện, phân biệt tâm tư của người khác, nếu không chỉ sợ hắn cũng không sống tới bây giờ.
- Cho nên lão thành một chút cũng không có gì là khó hiểu, tuy nhiên cho dù lão thành thì sự thật hắn vẫn là thiếu niên, tính tình nóng nảy cũng là chuyện bình thường, lần này hắn không phải là muốn làm Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ sao? Trước kia hăn và Vương Thế Sung tranh chấp với nhau, lần này đại thắng Hắc Thạch quan, Vương Thế Sung lại hao binh tổn tướng, đoán chừng chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ đã không thể nào vuột khỏi tay của Lý lang quân.
Hai mắt của Dương Khánh sáng ngời lập tức minh bạch ý của Liễu Chu Thần.
- Ý của ngươi là....
- Nếu như Từ Lý thật sự bất hòa thì Trịnh gia cũng không đồng ý xem Lý lang quân có thu hoạch, chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ này tại sao không cho Từ Lý tranh chấp? Mặc kệ Lý lang quân có nắm được chức vụ này không, điện hạ cân đối kế sách chẳng phải kế sách cũng thành công sao?
Thuận tiện còn có thể tìm tòi thật giả trong đó.
Dương Khánh gật đầu liên tục tuy nhiên con ngươi của hắn lại đảo một vòng, hơi lo lắng nói:
- Nói thì nói vậy, nhưng nếu Từ Lý thật sự bất hòa mà Lý Ngôn Khánh lại không nắm được chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ thì nên làm gì cho phải? Nếu như hắn biết lại sinh lòng oán niệm với ta.
- Nếu như hắn không lấy được chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ thì điện hạ có thể nghĩ cách đền bù cho hắn.
Còn nếu như Từ Thế Tích nắm được chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ thì lúc đó điện hạ cũng có bảo hộ rồi.
Nói chuyện một hồi Dương Khánh như tỉnh mộng, liên tục trầm trồ mừng rỡ khen ngợi những lời này của Liễu Chu Thần.
Phí Thanh Nô chết trận ở nơi sa trường, Mạch Tử Trọng vô cùng thương tiếc, bất kể thế nào Phí Thanh Nô cũng đã sống qua thời gian gian khổ nhất với Mạch Tử Trọng, trước mắt gần thấy thắng lợi lại chết dưới tay của Tần Dụng. Mạch Tử Trọng tuy là một người rất thô mãng nhưng tâm tư thực tế rất tỉ mỉ.
- Lý lang quân ta muốn quay trở về Trường An.
- Quay lại Trường An?
Lý Ngôn Khánh nhìn Mạch Tử Trọng, suy nghĩ một lát rồi gật đầu đáp ứng:
- Luân phiên độ chiến đúng là vất vả, quay trở lại Trường An nghỉ ngơi một chút cũng hợp lý.
Nếu vậy thì ta đi sắp đặt hành trang chỉnh đốn lên đường.
Lý Ngôn Khánh đưa mắt nhìn theo Mạch Tử Trọng, trong lòng cảm khái vạn phần.
Đối với Mạch Tử Trọng, ấn tượng của hăn cũng không tệ, tuy nói Mạch Tử Trọng trùng sinh ở gia đình quan lại nhưng không có quá nhiều khí chất lả lướt, tuy ngẫu nhiên có phần lỗ mãng nhưng đại đa số thời điểm hắn vẫn có chừng mực, ít nhất cũng hơn nhiều so với các thiếu gia ăn chơi.
Lý Ngôn Khánh cũng biết vì sao Mạch Tử Trọng cảm thương như vậy.
Phí Thanh Nô sau khi chết, Mạch Tử Trọng đã tự mình thu liễm thi thể của Phí Thanh Nô, chế tạo một hòm quan tài, hộ tống Phí Thanh Nô trở về quê quán, Ngôn Khánh đối với Phí Thanh Nô tiếp xúc cũng không nhiều nhưng ấn tượng không tệ, sau khi Phí Thanh Nô chết hắn cũng cảm thấy một đáng tiếc sâu sắc.
Tuy nói đại trượng phu ở đời lấy gia ngựa bọc thây nhưng người chết vẫn khiến cho người còn sống phải cảm thấy đáu lòng.
kỳ thật những người như Phí Thanh Nô có rất nhiều, lần này cuộc chiến ở Thạch Tử hà, Lý Ngôn Khánh tuy toàn thắng nhưng chết và tổn thương cũng không hề ít, tính luôn cả bộ thuộc của Diêu Ý thì lần này đã tử thương tới sáu trăm người, cộng luôn cả mấy ngày chiến đấu ở Hắc Thạch quan thì đã tổn thương tổng cộng người, điều khiến cho Lý Ngôn Khánh đau lòng nhất chính là Kỳ Lân vệ hắn mang về từ Cao Ly đã chết mất tám người.
Hai mươi bốn người này đều là tinh nhuệ cho dù lúc giao thủ với Dương Huyền Cảm thì người này cũng không thương vong một người không ngờ sau một trận chiến ở sông Thạch Tử thì đã có tám người chết trận.
Nghĩ tới đây, Ngôn Khánh cảm thấy có một cảm giác trầm trọng không hiểu nổi.
Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, đợi tới khi thiên hạ thái bình thì có bao nhiêu người còn sống đây?
- Chúa công, Đỗ trưởng sử cầu kiến ở bên ngoài.
Lý Ngôn Khánh vội vàng phục hồi tinh thần mà nói:
- Mau mau cho mời.
Chỉ trong chốc lát Đỗ Như Hối đã như lưu tinh chạy tới.
Lý Ngôn Khánh vội vàng đứng dậy nhường chỗ:
- Lão Đỗ huynh không phải lo chuyện tù binh sao, tại sao bây giờ lại tới tìm đệ.
- Ngôn Khánh, những tù binh này đã lên danh sách hết, xử trí thế nào thì còn cần đệ sớm ra quyết định, tám nghìn tù binh này, mỗi ngày tiêu pha tiền bạc cũng không ít, co dù tiết kiệm cũng hao tổn kinh người, kho phủ cũng không tồn dư lương thực quá nhiều, chỉ sợ không thể chèo chống được lâu, mặc dù cái này đã trình báo đã lâu nhưng bên Dương Khánh vẫn chưa có tỏ vẻ.
- Chuyện này ta cũng đang cảm thấy kỳ quái, theo đạo lý mà nói, uy hiếp đã được giải trừ, Dương Khánh nhận được chiến báo lẽ ra đã có hành động nhưng cho tới bây giờ hắn vẫn chưa có bất kỳ động tác gì, ta lo lắng rằng liệu có chỗ nào có sai lầm không cho nên lập tức hạ lệnh cho Hứa Kính Tông tới Huỳnh Dương huyện nghe ngóng một chút.
Lý Ngôn Khánh vừa nói vừa mở danh sách bên trong ra.