Thanh niên này thân cao chín xích giống như là một tòa sắt đen vậy thân hình rắn chắc, chính là cận vệ Thái Kiến Đức của Lý Mật.
- Bạn cũ?
Lý Mật buông sách nhíu mày đi ra khỏi phòng.
- Dẫn hắn tới đây.
Thái Kiến Đức khom người tuân mệnh vội vàng rời đi.
Một lát sau, chỉ thấy hắn mang tới một trung niên ăn mặc kiểu tiểu thương đi tới trước mặt Lý Mật.
Người này tuổi tác ước chừng có vẻ rất đoan chính, mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân đều đầy phong độ và lễ nghĩa, không giống người bình thường.
- Ngươi là người phương nào, tại sao dám mạo danh là cố nhân của ta?
Người trung niên mỉm cười:
- Tại hạ là Vương tố, nguyên là đệ tử của Vương thị Thái Nguyên.
- Lúc trước đại vương còn học ở trường từng cùng tộc đệ tại hạ vãng lai mật thiết cho nên cũng gặp đại vương một lần, đại vương có nhớ Long Môn Vương Thông không?
Lý Mật vỗ vỗ trán một cái rồi nói:
- Ta nhớ ra rồi, ngươi là Thế Kiệt đại huynh?
- Đại vương quả nhiên lợi hại.
- Mau mau ngồi xuống. Thế Kiệt huynh, nhoáng một cái đã mười năm, nếu không có đại huynh nói thì ta quả thực đã quên mất.
Thái Kiến Đức thấy hai người nhận ra nhau liền lui ra cửa khoanh tay đứng nhìn.
- Thế Kiệt, hiện tại huynh đang ở nơi nào? Vương Thông hiền đệ dạo này ra sao? Ta nhiều năm qua chưa nghe qua tin tức của hắn.
- Vương Thông đang ở dưới trướng của Đường quốc công.
Lý Mật giật mình:
- Thế Kiệt huynh hiện tại phụng mệnh Lý Uyên mà tới đây sao?
- Hắn không phải ở Thái Nguyên khởi binh sao? Còn thề lên thề xuống là tới Giang Đô cứu giá, ha ha, hắn lại phái Thế Kiệt huynh tới đây mượn đường à?
Lý Uyên sau khi khởi binh lại chưa từng dựng phản kỳ.
Về phía bên ngoài hắn tuyên bố muốn đi tới Giang Đô cứu giá, tuy nhiên có bao nhiêu người tin hắn?
Khi sang sông phải qua địa bàn của Lý Mật cho nên Lý Mật châm chọc Lý Uyên đã muốn tạo phản cần gì phải che giấu.
Vương Tố nở nụ cười:
- Đại vương hiểu lầm rồi, Vương Thông mặc dù hiệu lực dưới trướng của Đường quốc công nhưng Tố lại không vì Lý Uyên cống hiến.
Thế trụ môn phiệt rất ít khi đem trứng gà đặt trong một giỏ đảm bảo sự hưng thịnh cho gia tộc mình.
Lý Mật đối với chuyện này cũng không lạ lẫm gì, một gia tộc đầu tư thực lực ở mấy phương, tránh cho toàn quân bị diệt.
Vì vậy hắn cười hỏi:
- Vậy Thết Kiệt hiện tại hiệu lực cho ai?
- Thật không dám giấu diếm, Tố hiện tại đang xuất lực cho bổn gia.
Bổn gia chính là Thái Nguyên Vương thị.
Lý Mật từ đầu không có phản ứng nhưng sau đó ngay lập tức hiểu được ẩn tình.
- Ngươi là người của Vương Thế Sung?
- Đại vương quả nhiên cao minh.
Lý Mật sắc mặt lạnh lẽo cười nói:
- Vương lưu thủ chính là trọng thần của triều đình, Lý Mật hôm nay chỉ là một kẻ phản vương, Thế Kiệt huynh hôm nay tới đây không sợ bị người ta đàm tiếu sao?
Vương Tố cười to:
- Ta vốn là một kẻ bạch thân, ai để ý tới ta đây?
- Đại vương thứ cho ta nói thẳng, đại vương hiện tại có họa sát thân, Tố đến đây là cứu tính mạng của đại vương.
Đây là chiêu thường dùng của thuyết khách nói chuyện giật gân khiến cho đối phương lo lắng, sau đó khống chế cục diện, nếu là người khác sẽ cảm thấy sợ hãi nhưng Lý Mật là ai? Hắn đã trải qua rất nhiều chìm nổi, có chuyện gì mà chưa thấy qua?
Vì vậy hắn lạnh lùng cười nói:
- Tính mạng của ta không cần đại huynh quan tâm.
Trong lời nói lộ ra vẻ lãnh đạm vô cùng.
Tuy nhiên Vương Tố đúng là một người bản lĩnh, hắn không thèm để ý tới sự lãnh đạm của Lý Mật mà cười ha hả nói:
- Ta biết đại vương chính là thiên mệnh sở quy có thượng thiên bảo hộ nhưng vấn đề là đại vương hiện tại gặp phải một đối thủ nguy hiểm, chẳng lẽ đại vương không cảm thấy người này chính là khắc tinh của đại vương, nếu không diệt trừ thì không thể thành nghiệp sao?
Lý Mật hơi nheo mắt lại mà nói:
- Ý của ngươi là Lý Ngôn Khánh?
- Không sai.
Vương Tố nói:
- Đại vương thất bại ở Hắc Thạch quan, Lý Ngôn Khánh thừa cơ được chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ.
- Ta cũng biết, đại vương tài hoa cao tuyệt, thế nhưng mà tên Lý Ngôn Khánh kia lại không thể dò xét, hắn không giống như Trương Tu Đà, tài học hơn người, chẳng những thế còn biết dùng binh, lôi kéo nhân tâm. Hắn thiết lập chiếu không chiêu mười không thu khiến cho dân chúng Huỳnh Dương nô nức đi báo danh.
Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ, là tổng đốc bốn quận huyện.
Đại vương hiện tại có nghĩ rằng bốn quận huyện hiện tại có bao nhiêu là nằm trong tay đại vương? Ta dám khẳng định, chờ sau khi Lý Ngôn Khánh chỉnh đốn sắp đặt hoàn tất hắn sẽ hưng binh đoạt lại những thành trì kia, Lý Ngôn Khánh giảo quyệt đa đoan, mưu kế tầng tầng lớp lớp, dưới trướng lại có vô số mưu sĩ, mãnh tướng nhiều không kể xiết, Huỳnh Dương động quân nếu như tranh chấp với đại vương thì đại vương có từng nghĩ tới kết quả chưa?
Lý Mật trong lòng thầm hoảng sợ nhưng trên mặt vẫn biểu lộ vô cùng tỉnh táo:
- Hắn nếu dám tới, ta sẽ khiến cho hắn phơi thây nghìn dặm.
Những lời này tàn khốc, Vương Tố lại liên tục gật đầu.
Lý Ngôn Khánh so với đại vương đúng là còn non một chút, đại vương nhất định chiến thắng nhưng vấn đề là đại vương muốn thảm thắng hay là đại thắng đây?
- Cái này...
Tâm tư của Lý Mật trở nên linh hoạt.
Hắn loáng thoáng cảm nhận được ý đồ của Vương Tố, tuy nhiên Vương Tố không nói đáp án hắn cũng không mở miệng.
- Đây chính là ý của tộc đệ ta, kỳ thật cũng không có ác ý với đại vương.
- Trước đây đại vương giao phong ở Hắc Thạch quan, tộc đệ ta vẫn một mực án binh bất động, không nghĩ rằng đại vương lại đem đầu mâu chỉ vào hắn, khiến cho hắn thảm bại ở Thạch Tử Hà, về sau hắn cũng rất khó thở cho nên mới muốn đoạt Dương thành, kỳ thực đó chỉ là vãn hồi mặt mũi mà thôi.
Lý Mật trong lòng thầm chửi:
Vương Thế Sung mà không có ác ý sao?
Ngay cả hài tử ba tuổi cũng có thể nhìn ra rằng hắn muốn trai cò đánh nhau hắn làm ngư ông đắc lợi, sao mà giấu diếm được ta? Nếu như không phải ta tiên thủ hạ vi cường đối phó hắn thì đợi đế lúc ta và Lý Ngôn Khánh lưỡng bại câu thương chắc chắn hắn sẽ cạn tàu ráo máng, còn tưởng ta là nhi đồng ba tuổi sao?
Tuy trong lòng hắn nghĩ vậy nhưng không biểu thị ra ngoài.
- Thế Kiệt huynh nói như vậy thì đích thực trước kia ta đa nghi rồi.
Vương Tố nói:
- Kỳ thật tộc đệ ta trước giờ một mực tôn kính với đại vương, chỉ là vì chủ mình nên không cách nào thân cận.
- Ta cũng không dối gạt đại vương, hiện tại thời gian không còn nhiều lắm, chắc đại vương cũ biết, sau đại bại ở Thạch Tử Hà, rồi sau đó hai lần bại trước Tần Thúc Bảo Tần tướng quân, triều đình tuy không nói gì nhưng mà tình cảnh càng ngày càng khó khăn.
Hiện tại Đông Đô đã điều tả đồn vệ tướng quân Độc Cô Vũ tới, đảm nhiệm chức vụ đô úy Hà Nam, chắc đại vương cũng đã nghe được chút ít phong thanh.