Lý Ngôn Khánh sau khi chia tay Điền Phong liền tiến vào trong vương phủ.
- Chúa công, ở đây thật là ghê gớm.
Lương Lão Thực nhẹ giọng cảm thán với Ngôn Khánh.
- Lão Thực từ nay trở đi ngươi không được gọi ta là chúa công mà gọi là vương gia.
Ở đây không thể so với Lạc Dương, nhất cử nhất động của ta đều bị người khác nhìn, cho nên cấp bậc lễ nghĩa không được sơ sót.
Lương Lão Thực vội vàng nói:
- Tiểu nhân minh bạch .
- Hai vị phu nhân đâu rồi?
- Phu nhân mệt mỏi đã ở hậu trạch nghỉ ngơi... vương gia yên tâm nhị phu nhân đã đem những nữ tỳ kia sắp xếp ở phía sau ở đây sắp xếp người của chúng ta, ở bên ngoài hậu trạch Thẩm đại nhân cũng đã sắp xếp tuyệt đối không sơ hở chút nào không cần phải lo lắng.
Lý Ngôn Khánh đột nhiên dừng lại.
Ở bên cạnh hồ nước hậu trạch có một tiểu đình.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đang ngồi ở trong đình rót rượu uống một mình vô cùng tiêu dao.
- Lão Thực ngươi xuống trước đi... mau sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng hôm nay ta hơi mệt nếu như có người đến nhà thì một mực không tiếp.
- Vâng.
;Lương Lão Thực khom người đi ra Lý Ngôn Khánh đi vào trong lương đình.
- Vô Kỵ ngươi thật là tiêu dao.
Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng không đứng dậy mà cười nói:
- Mau tới mau tới, ta vừa mới mua được thịt dê nướng nguyên con ở Sùng Nghĩa phường, hương vị đúng là không tệ.
- Ngươi đó thật là nhanh nhẹn, mới đến một lúc đã biết đến thịt dê nữa ở Sùng Nghĩa phường rồi sao?
- Ha ha thịt dê nướng ở Sùng Nghĩa phường nổi danh số một.
Lúc trước khi cha ta còn sống thường xuyên dẫn ta đi nhấm nháp, về sau đi Lạc Dương tuy cũng có thịt đê nướng nhưng không có hương vị bằng Sùng Nghĩa phường này, đến đây ăn với ta hôm nay ngươi tiến cung chỉ sợ bụng đói sắp hư mất rồi.
- Đói thì không có, tuy nhiên hôm nay có chút chuyện cần tìm ngươi thương lượng.
Lý Ngôn Khánh ngồi xuống, dùng dao cắt một khối thịt dê bỏ vào trong miệng vừa ăn vừa đem sự tình nói qua một lần.
Sau đó hắn nói:
- Ta nghe thấy bệ hạ không định nghị hòa hơn nữa quyết tâm thống nhất Giang Nam.
Thái độ của hắn vô cùng kiên quyết.
Tuy nhiên ta không rõ tại sao phải để ta đi đón tiếp lão Phòng.
Trưởng Tôn Vô Kỵ lẳng lặng nghe Ngôn Khánh nói xong nhịn cười không được.
- Dưỡng Chân ngươi nói thiên hạ này là thiên hạ này là thiên hạ của ai?
- Đương nhiên là thiên hạ của bệ hạ rồi.
- Tô Châu kia có tính là giang sơn của Lý Đường?
- Tuy chưa cướp lấy nhưng hẳn là vương thổ làm sao có thể không tính.
Trưởng Tôn Vô Kỵ hỏi
- Đã như vậy lão Phòng đại biểu cho người phương nào?
- Lão Phòng trong thư nói rằng đại biểu cho Tùy Dương ở Giang Nam dĩ nhiên là đại biểu cho Tùy Dương rồi.
- Vậy ta hỏi ngươi Tùy Dương còn không?
Ngôn Khánh liền ngạc nhiên.
Trong phủ Tần vương.
Lúc này Lý Thế Dân đang đàm luận cùng với đám người Vương Thông, Lý Thế Dân cất tiếng nói:
- Bệ hạ lần này không cho Hồng Lư tự ra mặt mà tự mình tiếp đãi Hà Nam vương chỉ sợ rất coi trọng Hà Nam vương.
Vương Thông đáp lời:
- Bệ hạ không cho Hồng Lư tự ra mặt mà tự mình tiếp đãi cho thấy bệ hạ kỳ thật đã hiển lộ cách nghĩ với Giang Nam, một trận chiến với Tiêu Tùy là điều không thể tránh khỏi, lần này sứ giả Tiêu Tùy phái tới bệ hạ cũng không thừa nhận địa vị của hắn, trong mắt bệ hạ Tùy Thất đã bị tiêu diệt, Tiêu thái hậu hiện tại cầm giữa Tùy thất chỉ là cầm giữ một đám ô hợp mà thôi, bệ hạ không gọi hắn là sứ giả Tùy thất mà chỉ là sứ giả Tô Châu, dụng ý không khó lý giả, Tô Châu bước tiếp theo sẽ là đất của Đại Đường.
Lý Thế Dân hai mắt sáng ra, trên khuôn mặt lộ vẻ tươi cười.
- Vương tiên sinh đã giải thích như vậy cô cuối cùng cũng minh bạch ý của phụ hoàng.
- Vốn bệ hạ không cần để ý tới yêu cầu của Tô Châu nhưng theo như ý tứ của Bạch Ngưu thì lần này bệ hạ cho Hà Nam vương ra mặt chỉ sợ là kéo dài thời gian, có lẽ bệ hạ chưa thể giải quyết toàn bộ mọi chuyện cho nên không thể không cẩn thận đi từng bước.
- Cho nên điện hạ chỉ cần chuẩn bị, thần tin tưởng không lâu sau bệ hạ sẽ có hành động khi đó tất cả đều thông suốt.
- Nếu thế ta lập tức phái người mệnh cho Hiếu Cung sẵn sàng.
Lý Thế Dân dứt lời rồi thở ra một hơi.
- Chỉ là không biết hiện tại phụ hoàng đến tột cùng do dự chuyện gì.
- Đơn giản là Đột Quyết.
Lý Tịnh trầm giọng nói:
- Theo thần suy đoán hiện tại bệ hạ do dự chỉ là uy hiếp của Đột Quyết mà thôi.
- Sao?
- Đột Quyết thủy chung là họa lớn trong lòng của chúng ta.
- Bọn chúng lòng muông dạ thú đã rõ rành rành, bệ hạ chỉ còn cân nhắc một người thích hợp đối phó với Đột Quyết.
Mà trước mắt mà nói, người lựa chọn thích hợp nhất chính là Hà Nam thiên tuế.
- Ha ha bệ hạ chỉ sợ bây giờ đang lo lắng địa vị hiện tại của Hà Nam vương vô cùng hiển hách, hàm tước nhất phẩm, nếu như lại lập chiến công thì cũng chỉ có thẻ là vương tước mà thôi, vấn đề ở chỗ tuổi tác của Hà Nam vương là bao nhiêu? Còn trẻ như vậy đã đảm đương một chữ Vương, ngày sau lập thêm nhiều công huân thì biết phong thưởng thế nào? Không phong thưởng thì kẻ dưới khó phục tùng, phong thưởng, ha ha, bệ hạ cho dù coi trọng Hà Nam vương nhưng cũng không thể không do dự.
Lý Thế Dân cười không nói gì, chỉ không ngừng gật đầu.
- Cho nên thái độ của Hà Nam vương sẽ quyết định mấu chốt cuộc chiến ở Giang Nam.
Lý Tịnh nói chém đinh chặt sắt mà Vương Thông không ngừng đồng ý.
Lý Thế Dân trầm ngâm một thoáng rồi đột nhiên nói với Lý Huyền Phách vốn trầm mặc ở một bên:
- Tam lang huynh có chuyện muồn nhờ đến đệ.
- Nhị ca cứ nói đừng ngại.
- Đệ cũng biết, bởi vì chuyện của Kính Đức cho nên quan hệ giữa ta và Dưỡng Chân trở nên xấu hổ, đại ca đối với ta cũng nghi kỵ rất sâu, nếu như ta ra mặt chỉ sợ gây nên phiền toái không cần thiết, đệ và Dưỡng Chân quan hệ với nhau không tệ, ta muốn nhờ đệ Đi Long Khánh phường một chuyến, tìm hiểu ý đồ của Dưỡng Chân, còn nữa hắn vừa mới tới Trường An, chưa quen thuộc cuộc sống ở đây đệ cũng cần tận tình địa chủ.
Lý Thế Dân mâu thuẫn với Lý Ngôn Khánh hiện tại Trường An đang đồn thổi.
Đặc biệt sau khi Uất Trì Kính Đức bị Lý Ngôn Khánh sát hại, ba con trai của Uất Trì Cung là Uất Trì Bảo Lâm, Uất Trì Bảo Khánh và Uất Trì Bảo Hoài đối với Ngôn Khánh hận thấu xương, từng nói là muốn tìm Lý Ngôn Khánh báo thù.
Vì thế ba người liên tiếp bái phỏng Tần vương hi vọng Lý Thế Dân chủ trì công đạo.,
Nhưng Lý Thế Dân quay trở về kinh tình cảnh cũng không quá tốt.
Thái tử đối với hắn nghi kỵ rất lớn từng nhiều lần ở trên triều đình tỏ thái độ hi vọng lột bỏ binh quyền của Lý Thế Dân.
Đương nhiên cớ mà Lý Kiến Thành lấy ra rất đầy đủ.