Thẩm Quang là một trong ít người biết sự tồn tại của Mao Tiểu Tám.
Năm đó Kiến Quốc Môn xảy ra bạo động, Cáp Sĩ Kỳ chết trận ngoài đầu thành, Mao Tiểu Tám giết chết cha mẹ ruột của mình rồi cầm theo tài phú chạy trốn vô tung.
Vì quan hệ lúc đó với Đóa Đóa nên Lý Ngôn Khánh cũng không báo cáo đem chuyện này áp xuống.
Sau đó hắn tiến về đất Thục, không truy tra nơi ở của Mao Tiểu Tám nữa, tuy nhiên không truy tra không có nghĩa là hắn đã quên người này, Mao Tiểu Tám có thể nói là anh vợ của Lý Ngôn Khánh, nhưng cừu hận này so với biển còn sâu hơn.
Mao Tiểu Niệm cũng chưa bao giờ đề cập qua Mao Tiểu Tám, thậm chí sau khi Ngọc Chân sinh cũng không cho nó biết còn có một cữu cữu như vậy.
Đồng thời Đóa Đóa cũng không quên Mao Tiểu Tám.
Sau khi liên lạc với Di Lặc áo trắng, mệnh lệnh đầu tiên mà Đóa Đóa đặt ra chính là truy tra nơi ở hiện tại của Mao Tiểu Tám.
Nhưng ai có thể ngờ được Tám gia đại danh đỉnh đỉnh trong Trường An lại chính là Mao Tiểu Tám đâu.
Lý Ngôn Khánh ngạc nhiên nhìn Thẩm Quang, sau một lúc đột nhiên nở ra một nụ cười.
- Đúng là tìm hoài không thấy đột nhiên xuất hiện tới cửa, tuy nhiên chuyện này ngươi không nên nói cho nhị phu nhân biết, Mao Tiểu Tám hiện tại đang hiệu lực ở trong phủ Tần vương lại có Bình Dương công chúa làm chỗ dựa, muốn động tới hắn chỉ sợ không dễ dàng.
Để cho ta suy nghĩ.
Lý Ngôn Khánh bảo Thẩm Quang ngồi xuống, hồi lâu sau hắn vẫn không nói gì.
Lý Ngôn Khánh cùng với phủ Tần vương quan hệ hiện tại không tốt lắm.
Trước đây hắn giết Uất Trì Kính Đức chẳng những đắc tội vơi Lý Thế Dân mà còn đắc tội với một đám văn thần võ tướng ở Thiên Sách phủ.
Tuy Lý Thế Dân biểu hiện ra vẻ hòa giải.
Nhưng nếu như mình giết Mao Tiểu Tám thì chỉ sợ Lý Thế Dân cũng không đồng ý.
Dù sao việc này liên lụy tới nhân tâm, Ngôn Khánh giết Uất Trì Cung, Lý Thế Dân không cách nào lấy công đạo nhưng nếu như hắn giết Mao Tiểu Tám, Thiên Sách phủ của Lý Thế Dân như muốn sụp đổ, mà hiện tại Lý Thế Dân đang đối kháng với Lý Kiến Thành, há có thể đơn giản cho mình giết.
- Thẩm Quang, Chu Mai đã phái đi rồi sao?
- Đêm qua đã rời khỏi phủ rồi, tuy nhiên vương gia nói không sai, đây là chuyện trong giang hồ hãy để người giang hồ đi làm cho thỏa đáng.
- Chu Mai này nhanh nhạy lại thêm một thân võ nghệ, vào buổi trưa đã có quan hệ với Đoàn Đầu tây thị biết được tin tức Trường An phường chung quy có mười bảy Đoàn Đầu trong đó Đại Đoàn Đầu ba người, Đoàn Đầu mười bốn người giữa bọn họ ít nhiều có liên hệ với nhau, tuy nhiên Mao Tiểu Tám không thuộc mười bảy Đoàn Đầu này, nhưng nghe nói một nửa trong số Đoàn Đầu đều kết thân với Mao Tiểu Tám.
Còn có Sử Vạn Bảo hiện tại là Hoa Châu thích sứ vô cùng thân cận với Mao Tiểu Tám, người này ở Trường An vô cùng có danh tiếng được gọi là Trường An đại hiệp, mười bảy Đoàn Đầu này cũng vô cùng tôn kính với Sử Vạn Bảo cho nên...
Cho nên cái gì?
Thẩm Quang không nói gì nhưng Thẩm Quang cũng hiểu ý trong lời nói của hắn.
Cho nên muốn đối phó với Mao Tiểu Tám cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Lý Ngôn Khánh liền nở ra nụ cười.
Mao Tiểu Tám đúng là một nhân tài.
Hơn mười năm trôi qua vậy mà đã có được mối quan hệ chừng này.
Lý Ngôn Khánh ban đầu dựa vào Trịnh gia sau đó mới có thể lên cao, về sau lại được sự giúp đỡ của Trưởng Tôn thịnh, ở Lạc Dương vững chân, so với Mao Tiểu Tám, Ngôn Khánh có phần hổ thẹn, hắn làm ra được những mối quan hệ này quả thật không dễ.
- Để cho Chu Mai tạm thời không được hành động thiếu suy nghĩ.
- Vâng.
- Lập tức báo cho Sài công, mời hắn ở Lạc Dương nghĩ cách triệu tập hảo thủ trên giang hồ, khi cần có thể điều Di Lặc áo trắng đi.
- Ta muốn hắn trong vòng một tháng điều một trăm tên giang hồ hảo thủ bí mật tới Trường An.
Thẩm Quang khẽ giật mình.
- Vương gia, vương gia muốn...
- Có một số việc chúng ta không nên ra mặt nếu ra mặt nữa thì sẽ dẫn tới mâu thuẫn với Thiên Sách phủ, nếu đã vậy thì hãy dùng thủ đoạn giang hồ, nói với Chu Mai, nghĩ cách dừng bước, ta sẽ tìm cách giúp đỡ hắn.
Thuận tiện đi nghe ngóng chuyện của Mao Tiểu Tám cho rành mạch.
Những năm qua hắn ở Trường An làm những gì, thích ăn cái gì, tới những tửu quán nào, thích nữ nhân nào.
- Tóm lại tất cả đều phải nghe ngóng rõ ràng sau đó chờ lệnh của ta.
- Vậy bây giờ...
- Hiện tại sao?
Lý Ngôn Khánh khẽ gõ nhẹ ngón tay lên ghế mỉm cười nhìn Thẩm Quang:
- Người Đột Quyết muốn tới, để ta giúp Tần vương một tay.
Mùa hạ thời tiết nóng bức.
Trường An mang theo một vẻ sợ hãi, người Đột Quyết muốn tới.
Đối với Trường An mà nói người Đột Quyết không mang đến cho bọn họ ấn tượng tốt đẹp gì.
Trái lại mỗi lần đến là đại biểu cho sự giết chóc tàn nhẫn, trong trí nhớ của bọn họ khi nhà Tùy thành lập Tùy Văn Đế mấy lần dùng binh với Đột Quyết phân hóa cường công cuối cùng đã khiến cho Đột Quyết suy yếu.
Tuy nhiên cũng chỉ là suy yếu mà thôi.
Thậm chí ngay cả Lý Uyên đối với Đột Quyết mơ hồ cũng có sợ hãi.
Hắn có thể không hề do dự trấn áp Lý Nghệ cường ngạnh tuyên chiến với Giang Nam nhưng đối với Đột Quyết thì lực lượng vẫn chưa đủ.
Đặc biệt sau khi Thủy Tất Khả Hãn kế thừa vương vị Đột Quyết ngày càng trở nên cường ngạnh.
Kỳ thật Khải Dân Khả Hãn thật sự mềm yếu sao?
Tuy tất cả mọi người đều cho rằng như vậy nhưng lại có một số người lại nghĩ Khải Dân khả hắn là một kiêu hùng nhịn nhục.
Bề ngoài hắn xưng thần với Tùy Văn Đế làm ra vẻ phụ thuộc, nếu như không có Khải Dân khả hãn khúm núm thì Đột Quyết chỉ sợ sớm đã bị Tùy Văn Đế diệt tộc, phải biết rằng từ khi nhà Tùy thành lập tới nay Tùy Văn Đế chiến tranh với Đột Quyết cơ hồ không có thất bại, trước có Cao Dĩnh, Dương Tố, Hạ Nhược Bật sau có Trưởng Tôn thịnh Vu Trọng Văn, kể cả Bùi Thế Củ, nguyên một đám phân hóa đả kích khiến cho nguy cơ của Đột Quyết ngày càng cao.
Rơi vào đường cùng Khải Dân Khả Hãn đành phải cúi đầu xưng thần, kiếm thời gian hít thở cho Đột Quyết.
Lúc chiến loạn cũng chính là lúc người Đột Quyết bắt đầu rục rịch.
Trải qua hai đời A Sử Na Đốt Cát và Hiệt Lợi khổ tâm phát triển đến thời A Sử Na Đốt Tâm kế thừa đã khôi phục lại sự hưng thịnh như năm đó, Lý Uyên làm sao không sợ cho được, mấy chục vạn binh sĩ trong tay của hắn tuy cũng thân kinh bách chiến nhưng đối với sự uy hiếp của Đột Quyết vẫn sợ hãi.
Lần này sứ giả đến Trường An chính là A Sử Na Xã Nhĩ, thứ tử của A Sử Na Hiệt Lợi.