- Như vậy ngươi về nhà chuẩn bị một chút.
- Cần gì thì cứ trình b áo lên, trẫm dĩ nhiên cho phép, về phần ngày đi ngươi có thể tự tiện quyết đoán.
Lý Ngôn Khánh khom mình hành lễ:
- Thần xin cáo lui.
Nói xong Lý Ngôn Khánh quay người rời đi, mà Lý Uyên vẫn đứng ở bên trong ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng của Ngôn Khánh, hồi lâu không nói.
- Lão An.
- Cố nô tài.
- Ngươi cảm thấy để Hà Nam vương đi Lĩnh Nam là đúng hay là sai?
Hắn biết rõ Lý Uyên không cần hắn trả lời vấn đề này, mà chỉ mượn phương pháp này giải quyết mâu thuẫn trong lòng.
- Cũng thế, đêr cho hắn đi thôi.
- Để hắn tại Trường An gây chuyện chẳng bằng để hắn tiến tới Lĩnh Nam... Lĩnh Nam đất đai cằn cỗi cho dù hắn đứng vững chân được cũng không thành được khí hậu.
- Bệ hạ thánh minh.
An Sĩ Tắc còng lưng xuống, cung kính trả lời.
Đêm đã khuya có chút lạnh lẽo.
Lý Ngôn Khánh mặc đại bào ôm lấy Ngọc Hoàn ngồi ở trong hành lang trúc lâu.
Nhi tử bảo bối Lý Chu đã ngủ.
Nhưng hai đứa con gái, Ngọc Chân thì tựa ở bên cạnh hắn, ngọc Hoàn thì ngủ say trong lồng ngực, Bùi Thúy Vân, Trưởng Tôn Vô Cấu, Đóa Đóa cùng với Mao Tiểu Niệm thì ở bên cạnh mà Trưởng Tôn Vô Kỵ thì ngồi xuống ở bên kia, mặt lộ vẻ ngưng trọng.
- Đang êm đẹp tại sao bệ hạ lại để ngươi tiến tới Ung Châu?
- Ca ca Ung châu ở nơi nào?
Trưởng Tôn Vô Cấu nghi hoặc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ mà hỏi, vấn đề này đúng là không dễ trả lời, Trưởng Tôn Vô Kỵ nghiêng đầu chỉ về phía Đông Nam nói:
- Rất xa, ở Lĩnh Nam, nghe nói chỗ đó chưa khai hóa, toàn là mọi rợ, bệ hạ để cho Ngôn Khánh đi Lĩnh nam rõ ràng là đi lưu vong... chưa từng nghe nói có quận vương nào tới nơi đó.
- Không phải là rất nguy hiểm sao?
- Nguy hiểm...
Trưởng Tôn Vô Kỵ gãi đầu:
- Cũng không nhất định.
- Đúng rồi cữu cữu hình như còn ở Giao Chỉ, không biết có liên hệ được không... Đại Nghiệp năm thứ mười ta nghe nói hắn lưu vong ở Giao Chỉ, hiệu lực dưới trướng Khâu Hòa đại nhân, về sau thời cuộc thối nát cữu cữu cũng mất đi liên lạc.
Trưởng Tôn Vô Cấu mừng rỡ:
- Cữu cữu ở Lĩnh nam sao?
- Tuy nhiên chỗ đó thật sự rất xa!
Vô Cấu không rõ Ung Châu lắm nhưng biết rằng ở chỗ đó cách Trường An xa tới vạn dặm.
- Bệ hạ vì sao lại để cho vương gia đi tới nơi xa như vậy?
- Chưa chắc đã là chủ ý của bệ hạ, chỉ sợ có người không muốn để cho Dưỡng Chân tiếp tục ở lại Trường An.
Trên khuôn mặt của Trưởng Tôn Vô Kỵ hiện ra một vẻ dữ tợn.
Hắn nhìn thoáng qua Lý Ngôn Khánh thì thấy thần sắc của Lý Ngôn Khánh bình tĩnh, hắn chợt minh bạch đoán ra ẩn tình của Lý Ngôn Khánh.
- Lúc này ta vừa muốn đi vừa không muốn đi.
Lý Ngôn Khánh đem hài tử giao cho Bùi Thúy Vân, sau đó để cho Mao Tiểu Niệm ôm lấy Ngọc Chân.
Ở trong sảnh bồi hồi một lát:
-Ngư ông mất ngựa làm sao biết được phúc hay họa, kỳ thật đi Lĩnh Nam cũng là một lựa chọn không tệ.
- Vậy ngươi chuẩn bị mang theo bao nhiêu người?
- Đại hắc tử và A Lăng đi cùng ta... Lĩnh Nam nhiều núi không phải là nơi kỵ chiến.
- Đại Bưu và Liễu Hanh không thích hợp tiến đến, ở lại trong nhà thủ hộ, Vạn Thắng quân điều đi ba trăm bộ tốt là được.
- Mang ít người như vậy đủ sao?
Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi mất hứng:
- Chẳng lẽ ngươi muốn để ta lại ở Trường An.
Lý Ngôn Khánh cười cười khoát tay nói:
- Vô Kỵ, lần này ta đi Lĩnh nam ngươi vẫn nên ở lại Trường An.
- Tại sao?
Lý Ngôn Khánh nghiêm mặt nói.
- Vô Kỵ hãy nghe ta nói hết, Lạc Dương là căn cơ của ta.
- Sài công ở Lạc Dương ta vô cùng yên tâm cho nên không cần nhớ mong.
- Còn Trường An la trụ cột của ta ta muốn đứng thẳng thì cần phải rõ rễ, cho nên ta muốn lưu lại ngươi ở đây.
- Trách nhiệm của ngươi khi ở lại Trường An rất trọng đại, sau khi đi Lĩnh Nam mọi chuyện ở đây phó thác cho ngươi ta rất yên tâm, về phần U Châu, kế Châu thậm chí là cả Hà Gian chẳng qua là cành lá mà thôi, ngươi ở lại Trường An ngoại trừ giữ chắc phía sau cho ta còn lưu ý động tác khắp nơi, tìm cách khơi thông, tránh cho ta phải lo lắng về sau.
Mà ta tiến tới Lĩnh Nam, ít thì một hai năm, nhiều thì ba năm năm năm tất sẽ trở về Trường An.
Ta không ở Trường An, Lạc Dương, Trường An cơ nghiệp đều giao cho ngươi quản lý mong ngươi hao tâm tổn trí.
Nói xong Lý Ngôn Khánh hướng về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ vái chào, Trưởng Tôn Vô Kỵ lập tức né tránh.
- Ngươi muốn ta ở lại ta cũng không có ý kiến.
- Tuy nhiên một mình ngươi đi Lĩnh Nam cũng cần phải có một người ở bên cạnh thương lượng.
- Ta sẽ dẫn Tổ Quân Ngạn đi cùng, mặt khác sẽ mang theo một người mà Sài công đề cử chính là thủ hạ học sĩ của Đậu Kiến Đức ngày xưa, Lăng Kính.
Cả hai người này đều được.
Đóa Đóa đột nhiên đứng dậy:
- Thiếp đi cùng chàng.
- Thiếp cũng muốn đi.
Trưởng Tôn Vô Cấu, Bùi Thúy Vân, Mao Tiểu Niệm cũng liên tục đứng dậy.
Lý Ngôn Khánh khoát khoát tay, nghĩ nghĩ rồi nói:
- Để cho Đóa Đóa theo ta tiến về Lĩnh Nam là đủ, bên kia hoàn cảnh ác liệt, không nên để các nàng đi tới, Đóa Đóa thân mang tuyệt kỹ võ nghệ cao cường hơn nữa nàng dùng thân phận công chúa người Liêu, cũng có chỗ trợ giúp với ta. Ba người các ngươi ở lại trong nhà chăm sóc, ta sẽ mời cữu cữu từ Thiếu Lâm tự điều tới một đội võ tăng tới đây thủ hộ.
- Chuyện này quyết định như vậy đi mọi người đừng tranh luận nữa.
Lý Ngôn Khánh cho tới nay vẫn rất uy nghiêm.
Một khi hắn đưa ra quyết định không dễ dàng thay đổi, Bùi Thúy Vân mấy người bọn họ nghĩ nghĩ cảm thấy Lý Ngôn Khánh không phải không có đạo lý.
Lần này đi Lĩnh nam, tình cảnh ác liệt không thể biết trước có bao nhiêu nguy hiểm.
Đóa Đóa còn đỡ một chút nhưng Bùi Thúy Vân, Trưởng Tôn Vô Cấu bọn họ đều trói gà không chặt, để cho các nà đi cùng gây chuyện không tốt có khi còn là liên lụy cho nên Ngôn Khánh quyết định xong Bùi Thúy Vân và Vô Cấu im lặng không nói.
- Đúng rồi nên mang Tiết Lễ theo.
Đóa Đóa một lần nữa đề nghị:
- Bên cạnh chàng cũng cần một người sai vặt, Tiết Lễ hôm nay võ nghệ đang tiến triển cũng không nên gián đoạn.
Thân thủ của nó đủ để bảo vệ mình, không cần thiếp và chàng hao tâm tổn trí, để nó đi theo cũng giảm bớt nhiều phiền toái.
Ngôn Khánh nghĩ nghĩ rồi gật đầu đáp ứng.
Trưởng Tôn Vô Kỵ lại hỏi:
- Vậy ngươi quyết định khi nào thì khởi hành?
- Một khi triều đình chính thức đưa ra sắc lệnh thì ta lập tức lên đường.
- Triều đình phát ra sắc lệnh chỉ sợ không phải chuyện một sớm một chiều, trước khi ngươi khởi hành ta muốn ngươi ổn định tâm tư các huynh đệ.