Ngươi nếu giao ra hổ phù, ta sẽ bảo vệ tính mạng của đại nhân, nhưng nếu như không giao ra hổ phù, ta sẽ giết ngươi rồi lấy.
Dưới tình huống như vậy Khuất Đột Thông không có lựa chọn nào khác, hắn thở dài một tiếng rồi gỡ sợi dây chuyền xuống, lộ ra nửa miếng hổ phù, hắn run run tiến lên, hai tay trình lên, Hùng Khoát Hải tiến lên phía trước nhận hổ phù, quay lại giao cho Lý Ngôn Khánh. Lý Ngôn Khánh tắc thì lấy trong người ra nửa miếng hổ phù khác trầm giọng quát:
- Liễu Thanh, Hám Lăng.
- Có thần.
Các ngươi cầm hổ phù lấp tức đi Hùng Châu.
Mện cho Diêu Ý lập tức khởi hành, cần phải vào giữa trưa mai nắm được Đồng Quan, một khi nắm được phải lập tức để hắn làm thái độ nghi binh với Trường An.
Liễu Thanh cùng với Hám Lăng hai người khom tay tuân mệnh, sớm đã có quân sĩ dắt ngựa hai người trở mình lên trên ngựa mà rời đi. Lạc thủy chảy róc rách phát ra thanh âm nức nở nghẹn ngòa.
Ở phía xa xa, Ứng Thiên Môn tung bay, đại kỳ từ từ rơi xuống, mà đổi lại là đại kỳ có hình Kỳ Lân, trên đó viết một chữ Lý.
Gió đêm phần phật, đại kỳ bay phấp phới cơ hồ tuyên bố với tất cả người dân Lạc Dương, Ngỗng công tử ngày xưa, hôm nay Trịnh vương Lý Ngôn Khánh đã giá lâm Lạc Dương.
Lý Huyền Phách tuyệt đối không ngờ kế hoạch của hắn sớm đã chuẩn bị thoả đáng không sơ hở chút nào không ngờ lại trở thành như vậy.
Một đám nội thị điên cuồng xông vào trong hậu cung, đem bảy tên hoàng tử tính cả hậu phi giết chết, sau đó phóng hỏa không để lại giấu vết gì, tùy tùng trong cung đình bị giết ở trong phòng.
Mà ngay cả nội thị trưởng, Điền Phong cũng bị người ta làm cho bị thương, những người phát hiện được thì đã hôn mê bất tỉnh.
Nghe nói Điền Phong đi Thượng Thư tỉnh Tây Đài đưa thư bị người ta đâm bị thương.
Ngay cả Điền Phong cũng không nhìn rõ mình bị người nào động thủ.
Lý Uyên tổng cộng mười bảy người con ngoại trừ người con năm Đại Nghiệp thứ mười bốn chết ở Hà Đông thì trong đêm này có tới mười người con trai bị giết, mặc dù Lý Uyên tỉnh táo cũng không tiếp nhận nổi sự thật này. Lúc Lý Huyền Phách trình báo, Lý Uyên tức giận tới mức thổ huyết, sau đó hôn mê bất tỉnh, cùng lúc đó trong thành Trường An, cũng có rung chuyển kịch liệt, phủ Trịnh vương gặp đại hỏa biến thành phế tích, sau đó tòa Long Khánh phường tụ tập rất nhiều dân chúng.
Đông thị bị tập kích nhưng mà không tìm ra bất kỳ manh mối nào, có rất nhiều biệt thự nhà cửa không rõ bị ai công kích.
Binh mã trong cấm quân không nhận được mệnh lệnh đành trơ mắt nhìn náo động, không có hành động. Lý Kiến Thành chết rồi Lý Thế Dân chết rồi Lý Nguyên Cát cũng đã chết... trong chốc lát tất cả những đầu mâu đều chỉ về phía Lý Huyền Phách, khiến cho Lý Huyền Phách cảm thấy đau đầu. Là ai, là ai đối nghịch cùng với bổn vương. Đầu óc trống rỗng hắn nổi giận lôi đình trong chính điện.
Đây không phải là chuyện bất ngờ mà là âm mưu đã có từ trước... từ trong phế tích Lý Huyền Phách tìm được hơn mười thi thể cấm quân, hắn càng không thể tin nổi cấm quân vẫn luôn ở trong tay của hắn mà lại xảy ra chuyện như vậy. Lý Huyền Phách cho dù kẻ ngu cũng đoán ra hương vị trong đó.
Vốn hắn tưởng rằng mình có thể đắc lợi khi ngao cò tranh nhau, ẩn nhất không phát không ngờ...
- Chúa công sự việc cấp bách cần phải ổn định lại cục diện.
Một lão nhân chừng năm mươi tuổi tiến lên phía trước khuyên ngăn.
- Ổn định ổn định.
Lý Huyền Phách như một dã thú bị thương khản giọng gào thét:
- Bổn vương muốn ổn định nhưng mà ổn định thế nào? Vũ Văn Sĩ Cập ngươi không phải nói hành động lần này không chút sơ hở sao, ngươi nói cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Lão nhân này đúng là huynh đệ của Vũ Văn Hóa Cập , Vũ Văn Sĩ Cập... lúc trước hắn ở Tương Châu sau khi bị Tô Định Phương và Từ Thế Tích đã bại đã dựa vào giao tình của mình với Lý Uyên mà nhanh chóng vững chân ở trong Trường An.
Tuy nhiên hắn cũng biết Vũ Văn Hóa Cập có tội hành thích vua.
Mà hắn là tòng phạm của Vũ Văn Hóa Cập, muốn khôi phục lại vinh quang của Phá Dã Đầu gia như trước thì khó đến trùng trùng điệp điệp.
Lý Uyên tuy thưởng thức hắn nhưng dù sao cũng chỉ là thưởng thức mà thôi, cho dù hai người giao tình sâu hơn Lý Uyên cũng không thể đơn giản trọng dụng Vũ Văn Sĩ Cập. Lý Kiến Thành, Lý Thế Dân cũng không có khả năng tiếp nhận hắn.
Muốn cho Vũ Văn thị nổi lên thì cần phải tìm một chỗ dựa cường hoành... Lý Huyền Phách tay cầm binh quyền ở trong quân rất có thanh danh hơn nữa còn được Lý Uyên rất tín nhiệm, đồng thời Lý Huyền Phách cũng ẩn náu dã tâm thực lớn, trên thực té Lý Huyền Phách làm sao có thể làm một nhân vật cam tâm phụ tá người khác.
Lý Uyên đóng đô ở Quan Trung, Lý Huyền Phách công lao to lớn, bình Lý Quỹ, diệt Lương Sư Đô đánh cho Đột Quyết không xâm phạm biên giới, so sánh lại nếu như Lý Thế Dân không có công lao bình định Tiêu Tiễn thì chỉ sợ chưa bằng Lý Huyền Phách, tuy nhiên Lý Huyền Phách rất biết che giấu, chưa bao giờ biểu hiện ra dã tâm của mình, ít nhất trong mắt Lý Uyên hắn là một nhi tử tốt, với Lý Thế Dân hắn là hảo huynh đệ. Nhưng trong mắt Vũ Văn Sĩ Cập Lý Huyền Phách không phải không có dã tâm mà không tìm được cơ hội tốt.
Lý Uyên cướp lấy Quan Trung xác lập Lý Kiến Thành làm thái tử, Lý Thế Dân chiếm Lưu Vũ Chu bình định Lạc Dương, trở thành một con cờ ngăn Lý Kiến Thành của Lý Uyên, từ khi mới bắt đầu Lý Huyền Phách đã bị loại ra cuộc tranh đấu đoạt vị thái tử, chấp chưởng quân vụ, kinh nghiệm dĩ nhiên là có phần thiếu hụt hơn nữa khó có thể dẫn tới sự chú ý của các triều thần, nhưng bởi vì vậy mà dã tâm Lý Huyền Phách cũng được che lại khiến cho Lý Thế Dân và Lý Kiến Thành tranh đấu với nhau thì hắn có thể yên tĩnh phát triển. Vũ Văn Sĩ Cập dưới tình huống này đã tìm Lý Huyền Phách nương tựa, trở thành người bên cạnh Vũ Văn Sĩ Cập.
- Chúa công thật ra ai trù tính âm mưu này cũng không quan trọng.
- Quan trọng là chúa công hiện tại phải khống chế được Trường An nếu không sẽ trở thành kiếm củi ba năm thiêu trong một giờ... hiện tại người ngoài muốn đúc bèo cò còn trong tôn thất chỉ có rải rác vài người đủ tư cách uy vọng năng lực tranh đoạt với chúa công. Thần cho rằng chỉ cần đề phòng mấy người này là được.
- Ngươi nói là Trịnh vương?
Vũ Văn Sĩ Cập hít sâu một hơi:
- Thần cho rằng ngoại trừ Trịnh vương thì không thể là ai khác.
Lý Huyền Phách ngây ngẩn cả người hắn nhắm mắt lại trong nhất thời không biết phải làm sao cho phải.
Đúng thế nếu như trong tôn thất người có năng lực cướp ngôi hoàng đế thì ngoại trừ Lý Ngôn Khánh thì không có ai khác.