“Kim Nhi, trẫm đã nghĩ kỹ, chỉ sợ đại thần trong triều quả thật là không thể trông cậy được, trẫm phải hướng mục tiêu tới hậu cung thôi, hậu cung thiệp chính (hậu cung dúng chân vào chuyện triều chính) chính là dấu hiệu của thiên hạ đại loạn , ngươi thấy sao?” Trời vừa sáng, kẻ vừa mới tỉnh ngủ là ta nói với người đang giúp ta chải đầu là Kim nhi.
“Hảo thì hảo, bất quá Hoàng Thượng tuổi còn trẻ, chưa nói tới chuyện lập hậu, tam cung Lục Viện cũng chẳng được mấy người, tuy có vài vị tần phi, chính là ngay cả việc các nàng ngụ ở cung nào Hoàng Thượng người cũng không biết mà.” Kim Nhi linh hoạt buộc mái tóc dài của ta lại rồi đội long quan lên.
“Trẫm với các nàng ấy không quen biết, không có gì để nói, không cần.” Ta bĩu môi.
Kim Nhi khanh khách cười: “Hoàng Thượng, họ chính là lão bà của ngài, ngài sao có thể nói là không quen biết các nàng a?”
“Các nàng đều hảo dốt nát a! Không chỉ không đoán được câu đố của trẫm, bị trẫm trêu đùa một chút liền khóc sướt mướt cả lên, phiền muốn chết!” Ta nổi lên tâm tính tiểu hài tử đùa giỡn nói: “Cho dù tạo điều kiện cho các nàng thiệp chính, sợ là không tới hai ngày đã bị tam đại hung cầm diệt trừ!”
“Tam đại hung cầm?”
“Ngọc diện hồ ly Vũ Thanh Túc! Tiếu diện lão hổ Huyền Thượng Đức! Hắc diện cự hùng Kiều Vô Ky!”
Bàn tay đang giúp ta chải đầu đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, ta vừa quay đầu lại, liền thấy Kim nhi đang ôm bụng cười lăn lộn, đến mất hình tượng.
“Hoàng Thượng hình dung thực chuẩn xác mà, ha ha ha ha!”
“Kim Nhi!” Ta ngồi xỗm xuống bên cạnh Kim Nhi, ẩn tình đưa tình cầm hai tay nàng: “Vì trẫm, ngươi hy sinh một chút nha, làm hoàng hậu của trẫm đi! Ngươi là Tô Ðát Kỉ tái thế, trẫm chính là Thương trụ vương tái thế, chúng ta cùng nhau tạo nên một triều đại nhà Nguyên u ám đi!”
“Vậy Huyền đại nhân nhất định là Tỷ Can(), Kiều đại nhân hẳn phải là Hoàng Phi Hổ(), Võ đại nhân thì, hì hì, hắn nhất định là Chu Văn Vương()!”
“Vì cái gì?”
“Huyền đại nhân trung thành và tận tâm giống như như Tỷ Can, Kiều đại nhân võ nghệ siêu quần tựa như Hoàng Phi Hổ, còn Võ đại nhân thì, văn thao vũ lược tựa như Chu Văn Vương!”
“Nếu hắn là Vhu Văn Vương thì tốt rồi…” Ta lộ ra biểu tình vô hạn chờ mong: “Vậy hắn sẽ tự mình xưng vương, phát binh tạo phản, khiến cho trẫm không thể không tự vẫn kết thúc… A bậy? Tự vẫn?? Trẫm không cần! Thoái vị là tốt rồi!”
“Nếu như là Võ đại nhân, tuyệt đối sẽ không để cho Hoàng Thượng tự vẫn a!” Kim Nhi cười gian: “Đại khái thì hắn sẽ giam cầm Hoàng Thượng cả đời, không để cho kẻ khác chạm đến, cũng không cho người khác thấy được, hì hì.”
“Vậy hắn có thể cho trẫm ăn ngon ngủ ngon ngoạn thật vui không?”
“Đương nhiên có thể!” Kim Nhi cười ái muội: “Bất quá Hoàng Thượng nhất định sẽ bị hắn ăn sạch sẽ…”
“A? Ngươi nói cái gì?”
“Thần không có nói gì hết, hoàng thượng quên đi, hì hì.”
“Ai, đáng tiếc nguyện vọng thì tốt đẹp, còn sự thật là tàn khốc …” Ta lắc đầu khổ thán: “Hắn dù sao cũng không phải Chu Văn Vương…”
“Hoàng Thượng cũng không phải Thương trụ vương a, nô tỳ lại càng không phải là Tô Ðát Kỉ, cho nên tốt nhất vẫn là đổi biện pháp khác đi.”
“Vậy thì hậu cung thiệp chính…”
“Hoàng Thượng, hậu cung này trừ bỏ Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Tần phi ra, thì còn có ai a?” Kim Nhi nghịch ngợm chớp mắt.
Ta bừng tỉnh đại ngộ, lập tức nghĩ tới kế hoạch tiếp theo có tên: “Thái Hậu soán quyền!”
“Nô tỳ cái gì cũng chưa nói ~ ”
Kim Nhi thế nhưng lại rất thông minh, lập tức phủi tay sạch sẽ, bởi vì trong hậu cung người duy nhất khiến Kim Nhi kính sợ chính là Thái hậu. Đúng vậy, là người duy nhất, bởi vì từ trước đến nay Kim Nhi chưa từng coi ta đây là hoàng đế, ô ~
Thái hậu, mẫu hậu của ta! Ta sao có thể quên nàng a? Nàng sinh ra trong gia đình nhà tướng, không chỉ biết thư đạt lễ, tu mi cũng chẳng lộ ra ngoài, thêm vào đó khi còn trẻ lại được xem là mỹ dự Gia Cát(), có một quyển tài liệu mưu toan soán vị tốt như vậy ở bên cạnh, ta cư nhiên không để mắt đến! Thật là!
Lúc này không thèm nghĩ thêm chuyện gì nữa! Lập tức bạch bạch bạch chạy như điên đến Từ Trữ Cung!
“Nhi thần thỉnh an mẫu hậu.” Cung kính làm một cái lễ.
Mẫu hậu của ta là một người rất uy nghiêm, nhưng bên trong vẻ uy nghiêm lại có sự ôn nhu mà chỉ nữ nhân mới có, theo thời gian ta từng ngày trưởng thành, quốc gia ổn định, ánh mắt mẫu hậu càng ngày càng nhu hòa an tường, cũng không còn dáng vẻ nghiêm khắc như trong trí nhớ khi ta còn bé nữa, hiện tại người luôn dùng vẻ mặt nhu hòa, săn sóc ta tỉ mỉ, hại ta cảm thấy ngay cả chuyện mẫu tử tranh chấp nho nhỏ cũng không thể có cơ hội phát sinh.
“Hoàng Thượng chính vụ bận rộn, nhưng vẫn không quên cấp ai gia thỉnh an, ai gia bội phần cảm động vui mừng.” Thái hậu ôn nhu gật đầu nói.
Mỗi ngày nhàn đến phát hoảng, nên ít khi nhớ đến chuyện tới thỉnh an lão nhân gia nàng, hiểu được nàng đang nói mát, ta lập tức chột dạ cúi đầu. Trộm ngẩng đầu, nhìn vài lần, Thái hậu vẫn đang cười. Mặc dù đã không gặp một khoảng thời gian, nhưng quả thực là kỳ quái nha, vì cái gì trước kia ta không phát hiện… Nụ cười này… Loại cảm giác này… Giống như là một bản thể tập hợp giữa Huyền Thượng Đức và Vũ Thanh Túc??
Ta bỗng nhiên rùng mình một cái, nào giờ nhân vật nguy hiểm nhất vẫn luôn ở cạnh ta? Trời ạ! Ta cư nhiên lãng phí nhiều tâm sức như vậy mới phát hiện ra! Mẫu hậu, xin ngài thứ cho nhi thần tội bất hiếu, nhi thần trì độn ngu muội, bỏ mặc tình thương của mẫu hậu, soán vị đi!
Trong lòng kêu gào, trên mặt lại không có bất kỳ biểu hiện gì ra bên ngoài, ta vẫn như cũ giống như một đứa nhỏ bình thường cùng Thái Hậu nhàn thoại việc nhà, liều mạng suy nghĩ tìm cơ hội ám chỉ một chút, xem nàng có hứng thú với việc đoạt đi ngôi vị hoàng đế này của ta hay không.
“Mẫu hậu, nhi thần cảm thấy làm hoàng đế hảo vất vả, mệt mỏi quá a! Nếu có người có thể giúp giúp nhi thần, hoặc là thay thế nhi thần, ngài nói xem có bao nhiêu hảo!”
Thái hậu ánh mắt hiền lành nhìn ta, ôn nhu sờ sờ đầu của ta, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Con ta phải nhớ cho kỹ lời phụ hoàng dạy bảo, hiện giờ thái bình thịnh thế chính là nhờ các vị tiên đế dốc hết tâm huyết tạo dựng và tỉ mỉ giữ gìn, chớ để liệt tổ liệt tông nhà họ Lý thất vọng.”
“Nhưng mà nhi thần từ trước đến nay tinh thần uể oải, không có lòng dạ nào lo việc chính sự, mê rượu háo sắc, gặp lợi quên nghĩa, bạc tình vô nghĩa, đê tiện vô sỉ…”
Đang lúc ta liều mạng hồi tưởng những từ ngữ chê trách, Thái Hậu lại hết sức hài lòng gật đầu mỉm cười: “Hoàng Thượng khiêm tốn như thế, không kể công kiêu ngạo, quả thật là phúc phận của vương triều ta.”
“Lời nhi thần nói là sự thật!”
“Hoàng Thượng quá khiêm nhượng, việc đúng hay sai đều có thế tục định luận. Mà nay quốc phú binh cường, thái độ làm người của Hoàng Thượng lại khiến cho người người kính ngưỡng, dân chúng kính yêu, ai gia cảm thấy thực vô cùng an ủi, tương lai sau này có xuống cửu tuyền cũng không sợ không có mặt mũi nào gặp Lý thị tổ tiên.” Thái hậu tiếp tục ôn nhu cười a cười a, đây không phải là Huyền Thượng Đức thì là ai??
“Mẫu hậu, ngài trước hết nghe nhi thần nói xong cái đã…”
“Đúng rồi, sức khỏe Hoàng Thượng gần đây như thế nào? Vẫn mạnh khỏe chứ?”
“Xưa nay vẫn mạnh khỏe, Nhọc lòng mẫu sau lo lắng. Mẫu hậu a…”
“Gần đây công khóa như thế nào? Còn dụng công?”
“Nhi thần không dám hoang phế. Mẫu hậu…”
“Nha đầu Kim Nhi kia có phải càng ngày càng xinh đẹp hay không? Ai gia đã lâu không gặp nàng.”
“Đúng vậy a, Kim Nhi càng ngày càng đẹp mà! Hôm khác sẽ kêu nàng tới đây cấp mẫu hậu nhìn một cái!” Ta hơi tự hào nói.
“Vậy ai gia đợi a. Hoàng Thượng hôm nay có thể ở lại Từ Trữ Cung dùng bữa?”
“Không được, buổi chiều Vũ ái khanh còn dạy trẫm vẽ tranh mà.”
“Vậy thì đừng trì hoãn nữa, Hoàng Thượng mau đi đi.”
“Hảo, nhi thần cáo lui.”
Ta hoàn lễ xong, đứng dậy, bước đi, dừng lại, suy nghĩ một chút, quay đầu lại, nhìn Thái Hậu vẫn đang mỉm cười, suy nghĩ một chút nữa, đây mẫu hậu của ta đúng không? Không phải là do Vũ Thanh Túc hoá trang chứ? Tại sao ngay cả thủ pháp ‘đánh lạc hướng’ ta cũng giống nhau như đúc?!
“Hoàng Thượng còn muốn nói gì sao?”
Ta chần chờ nửa ngày, rốt cục do do dự dự hỏi: “Mẫu hậu, nhi thần cũng không còn nhỏ nữa, nếu có chuyện gì khiến người không muốn tiếc lộ với người ngoài thì cứ nói với nhi thần, nhi thần sẽ không tức giận…”
“Hoàng Thượng như vậy là ý gì?” Thái Hậu vẫn như cũ ôn nhu cười.
“Mẫu hậu, Huyền Thượng Đức cùng Vũ Thanh Túc có phải là con riêng của người không?”
“…”
Không biết có phải là do cảm giác của ta sai lầm hay không, sau lưng Thái Hậu giống như oanh một tiếng lập tức dấy một trận đại hỏa hừng hực vô sắc vô hình: hỏa hoạn! Áp khí trong Từ Trữ Cung chợt thấp xuống, không khí cũng bắt đầu ngưng kết lại, ta nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng lui về phía sau vài bước.
Xong đời, có phải bị nói trúng rồi không? Thái Hậu đơn giản là muốn giết người diệt khẩu?
“Hoàng Thượng, ai gia tuy nhập cung đã hơn hai mươi năm, tuổi tác cũng gần ba mươi bảy, Huyền Thượng Đức kia năm nay chắc cũng ba mươi hai tuổi? Ai gia năm tuổi đã sinh con không khỏi có chút quá sớm sao.” Thái hậu mị mị cười nói, hai mắt gần như đã nheo lại thành hình bán nguyệt.
“Vậy chẳng lẽ là Vũ Thanh Túc?” Ta không sợ chết buộc miệng nói một câu, bây giờ có muốn hối hận cũng không còn kịp rồi, ta giống như cảm giác được ngay cả dưới chân sàn nhà cũng bắt đầu hơi hơi nổ vang…
“Nếu ai gia nhớ không lầm, Vũ Thanh Túc kia năm nay cũng chỉ mới hai mươi bảy, ai gia cửu chín tuổi sinh con e là vẫn quá sớm a, Hoàng Thượng cảm thấy sao?”
“Đúng vậy đúng vậy…” Ta lau lau mồ hôi, hay là hôm nay không cẩn thận ăn nhầm cái gì? Chứ nếu không sao lại ăn nói bậy bạ như vầy a?
“Hoàng Thượng nhất định là đã lâu không gặp ai gia khiến trong lòng thập phần tưởng niệm, cho nên mới mượn cớ lưu lại cùng ai gia nói chuyện phiếm, ai gia thật sự là vạn phần cảm động, không bằng Hoàng Thượng ở lại đây bồi bồi ai gia nhiều một chút đi. Người tới a, truyền ý chỉ của ai gia, Hoàng Thượng một lòng tẫn hiếu, bắt đầu từ hôm nay cho đến hết tháng sẽ ở lại từ đường của Từ Trữ Cung bồi ai gia ăn chay niệm phật, vì tông nguyên ta mà cầu phúc.”
“Mẫu hậu! Nhi thần biết sai rồi!” Ta oa oa kêu khóc, một tháng ăn chay?? Đừng soán vị làm gì! Trực tiếp giết ta đi!
“Hoàng Thượng đừng khiêm nhường, lòng hiếu thảo của ngài nhất định có thể cảm động tận trời xanh, chư thần nhất định sẽ phù hộ tông nguyên mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an. Buổi chiều hôm nay cũng đừng đi vẽ tranh, bồi ai gia niệm kinh thì tốt hơn.”
“Không cần!!” Ta vô cùng thê lương khóc thét.
“Không cần? Bất quá, chuyện đơn giản như vậy thì khó mà thể hiện được sự thành tâm, vậy Hoàng Thượng liền giúp ai gia sao chép tâm kinh chín chín tám mươi mốt lần đi, lấy kính hiếu đạo.”
“Trẫm mặc kệ!” Ta lập tức chạy như bay ra ngoài.
“Đóng cửa.”
Thái hậu lành lạnh ra lệnh một tiếng, đám tiểu thái giám không có mắt kia chẳng thèm đoái hoài đến ta đang dùng hết sức bình sinh lao ra ngoài, lập tức đóng cửa lại! Đáng thương cho ta ngay cả phanh lại cũng không kịp, đụng phải cánh cửa rắn chắc, ngã xuống đất không dậy nổi.
“Hoàng Thượng mặc kệ? Nhất định là cảm thấy quá ít, vậy sao tâm kinh một trăm lẻ tám lần đi, nếu Hoàng Thượng còn cảm thấy không đủ thành ý, vậy sẽ tăng thêm chút nữa?”
“Đủ… Đủ rồi…” Ta hai mắt nổ đom đóm, hữu khí vô lực trả lời.
“Vậy ai gia lập tức sai người chuẩn bị ngự thiện. Người tới, truyền lệnh đến Thượng Thiện Giám, chính ngọ hôm nay nhất định phải chuẩn bị thanh thủy chử đản (trứng luộc, ta cũng chẳng biết), thanh chưng hủ trúc (đậu hủ hấp), thố trám hồi hương (hồi hương nhúng dấm, ta cũng chả bit là món gì), thanh sao rau thái (rau xanh xào, này thì ta biết:D), lương phan khổ qua (khổ qua nấu) mà thượng hoàng thượng thích nhất, không được sai lầm.”
Toàn là mấy thứ đồ ăn ta vừa nghe đến tên đã muốn bỏ chạy! Mẫu hậu! Ngươi quá độc ác ~~~
Độc nhất phụ nhân tâm a ~~~ cứu mạng a ~~~
“Vi thần đã đưa hoàng thượng trở về Sùng Dương Điện.” Vũ Thanh Túc cung kính nói với Thái hậu.
Sau khi ta bị Thái hậu cho ăn toàn những thứ khó nuốt, tâm kinh sao chép cũng chưa xong, ba tầng tinh thần bị tàn phá nghiêm trọng nên hai lỗ tai trừ bỏ tiếng tụng kinh ra không nghe lọt bất kỳ âm thanh gì khác, không quá mười ngày, sắc mặt ta đã muốn trở nên vàng vọt, thân gầy như củi, cơ hồ chỉ có thở ra chứ không có hít vào. Thái hậu lúc này mới mở lòng từ bi gọi Vũ Thanh Túc tới, xem như hùm dử không ăn thịt con, thả ta một con đường sống.
Ta nằm ở trên giường kéo chút hơi tàn, khi vừa nhìn thấy bóng dáng Vũ Thanh Túc hai mắt liền ngấn lệ, run rẩy vươn hai tay hướng hắn cầu cứu, cổ họng khàn khàn nói không nên lời, chỉ có thể hữu khí vô lực thỉnh thoảng khẽ gọi: “Võ… Võ…” Cảnh tượng kia nhất định khiến cho kẻ nghe thấy cũng phải thương tâm rơi lệ.
Vũ Thanh Túc sắc mặt không tốt cho lắm, mặc dù cùng nói chuyện với Thái hậu, nhưng ánh mắt một khắc cũng không có rời khỏi ta, vẻ mặt lo lắng kia chỉ hận không thể lập tức bổ nhào đến bên cạnh ta, khiến ta trong lòng có chút cảm động. Cho nên lúc Vũ Thanh Túc rốt cục cũng có thể tiến lại phía ta, ta lập tức vô cùng phối hợp sà vào lòng ngực hắn, nhún nhún mũi, ủy khuất, liền bắt đầu oa oa khóc rống.
“Hoàng Thượng.”
Thanh âm Thái hậu bỗng nhiên vang lên, ta sợ tới mức im bặt, thật cẩn thận nhìn về phía nàng, rất sợ nàng đổi ý.
“Ai gia biết Hoàng Thượng vì chuyện gì mà đến.” Thái hậu ngưng lại một chút, sau đó chậm rãi nói: “Hoàng thượng có biết tại sao từ xưa đến nay chỉ có ‘ Thái hậu soán quyền ’ mà không có ‘ Thái hậu soán vị ’ không?”
A? Thật sự sao? Vì cái gì?
“Bởi vì nữ nhân không được làm hoàng đế. Cho nên dù cho ai gia có tâm đoạt quyền, ngươi vẫn phải làm một con rối hoàng đế, nếu thật sự muốn thoái vị, thì chuyện ngươi tìm nữ nhân để mưu toan soán vị là sai rồi.”
“A?!” Thực… Thật sự vậy ư…
“Còn nữa, bình thường Hoàng Thượng hay tùy hứng làm loạn chỉ cần không quá mức, ai gia có thể mở một con mắt nhắm một con mắt giả như không biết cho qua, nhưng nếu Hoàng Thượng quá mức quá phận, vậy thì đừng quên, nữ nhân mà tiên đế ngàn chọn vạn tuyển ra cũng không phải loại dễ dàng nhạ vào.”
Ta rùng mình một cái, nhìn nhân vật đầy ắp khí chất nữ vương kia, bỗng nhiên hoài nghi ta rốt cuộc không phải là con trai ruột của nàng, tính cách cùng khí thế đều thua kém nhiều rất nhiều a? Miệng càng lúc càng mở to, nhưng chưa kịp cất tiếng, ánh mắt Thái hậu đã muốn mị lên, ta vội vàng khép miệng lại, quên đi…
Vũ Thanh Túc thật cẩn thận ôm lấy ta, hướng Thái hậu cáo lui rồi vội vã rời đi. Ta nửa chết nửa sống dựa lên vai Vũ Thanh Túc, mở to mắt nhìn Thái hậu cách ta càng ngày càng xa, bỗng nhiên trong lòng căm giận, rất muốn kiếm cách trả thù nàng nhưng rồi lại sợ nàng trả thù còn sự dội hơn, may mắn đầu óc ta linh quang chợt lóe, rất nhanh nhớ tới đặc phái viên của Tây Dương trước kia có dạy cho ta một hành động để chửi người của Tây Âu, vì thế ta lập tức giơ ngón tay giữa lên với Thái hậu!
Thái hậu vân đạm phong khinh cười, tay trái đặt lên các đốt ngón tay phải, tay phải nâng lên, nắm chặt, xoẹt, ngón giữa dựng thẳng lên.
So với ta làm còn chính xác hơn!
Ta hai mắt trợn trắng, tức giận đến hận không thể hộc máu.
Ra khỏi Từ Trữ Cung, Vũ Thanh Túc không có ôm ta ngồi trước Kim Đỉnh Các như thường lệ, mà ôm ta đi thẳng đến ngự hoa viên.
“Không trở về cung sao?”
Ta mờ mịt nhìn quanh bốn phía, sắc trời đã tối, trừ bỏ ánh trăng sáng và bầu trời đầy sao ra, cả tòa hoàng thành lâu lâu cũng chỉ ngẫu nhiên lóe lên một chút ánh sáng từ những chiếc ngọn đèn mà binh lính tuần tra đang cầm. Vũ Thanh Túc không nói một tiếng ôm ta đi vào một khu rừng nhỏ gần hồ nước phía nam Tĩnh Tâm hồ, đó là nơi trước đây ta thích nhất mỗi khi chơi trốn tìm với Vũ Thanh Túc.
Không biết tại sao đã trễ như thế này hắn còn ôm ta đến đây, ta tò mò ngẩng đầu nhìn hắn, không biết có phải là do ánh trăng chiếu vào người hắn hay không, mà khiến toàn thân hắn tản mát ra một vầng hào quang màu bạc mị hoặc làm người ta bất giác tim đập loạn.
“Người a, bình thường cứ chạy theo náo loạn chúng ta coi như không nói đi, cư nhiên dám tới tìm Thái hậu, thật sự là xứng đáng.” Không biết hắn rốt cuộc đang đau lòng hay đang chế nhạo ta, ánh mắt cùng nhưng lời nói ra hoàn toàn không hòa hợp.
“Trẫm thực tâm là muốn đi khuyên nàng soán quyền! Ai ngờ chỉ không cẩn thận một chút đã phải tự mình trả giá…” Thanh âm của ta càng ngày càng nhỏ, mấy chữ cuối cùng cơ hồ nhỏ như tiếng muỗi kêu.
“Người quả là thương cũ quên đau, có phải người đã quên mới trước đây nghịch ngợm đi gây sự với Thái hậu, nàng đã phạt người như thế nào?”
“Phạt như thế nào?”
Ta quả thật không nhớ rõ lắm… Chuyện xảy ra hình như là năm bốn hay năm tuổi gì đó, nhưng ta nhớ rõ Thái hậu vẫn đối xử với ta rất ôn nhu khi chuyện đó xảy ra nha.
Vũ Thanh Túc hít thật sâu một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu: “Vậy tự người tưởng tượng một chút, một nữ nhân chưa bao giờ đánh người, mắng ngươi, phát giận với người, lại khiến cho người lúc bốn tuổi vừa nghe đến tên của nàng đã sợ tới mức ngay cả khóc cũng không dám, loại nữ nhân này người dám làm chọc vào sao?”
Ta nghe vậy không khỏi cảm thấy bi thương, tuy rằng không nhớ rõ những chuyện trước đây, nhưng cái cảm giác khủng bố đó tựa hồ còn vẫn lưu lại trong cơ thể, bị Vũ Thanh Túc đột nhiên nhắc lại, ta không kìm được mà đánh cái rùng mình.
Nguyên lai thời thơ ấu của ta đã phải trải qua một sự khủng bố kinh khủng như vậy?
“A? Biểu tình của Hoàng thượng sao trông có vẻ vui?”
“Nguyên lai cuộc sống của trẫm không phải đều nhàm chán vô vị a, đáng tiếc trẫm không nhớ rõ tình hình lúc đó, muốn quay lại ngày đó cũng không có cách nào a.” Ta tiếc hận cắn chặt răng, hận chính mình tại sao lại không có chút ấn tượng với khoảng thời gian tốt đẹp như thế.
“Hoàng Thượng, ” một trận đêm gió thổi qua, thanh âm Vũ Thanh Túc vang lên khiến ta thấy lạnh cả người: “Ngài vẫn còn muốn bị giam ở Từ Trữ Cung sao? Thần muốn nhắc nhở người một câu, biện pháp chỉnh người của Thái hậu chưa từng lặp lại, hơn nữa càng lúc càng triệt để. Nếu người cảm thấy được cuộc sống quá mức an nhàn, muốn tìm chút kích thích, hiện tại vi thần sẽ rất vui vẻ mang người trở lại Từ Trữ Cung.”
“Không cần!!”
Căn bản chưa kịp tự hỏi, ta đã bật thốt ra tiếng, vòng tay ôm chặt cổ Vũ Thanh Túc, vô cùng sợ hắn thực sự sẽ ôm ta trở về. Đừng có giỡn chứ! Trẫm tuy rất muốn bị người khác soán vị, nhưng không có nghĩa là trẫm chán sống!
“Trước đây trẫm đã trải qua một khoảng thời gian tuyệt đẹp như vậy rồi, hiện tại không cần thiết a! Trẫm không phải người tham lam! Cổ nhân có câu, tri túc thường lạc mà! Ha hả ha hả ~ ”
Vũ Thanh Túc thấp giọng cười, ta buồn bực oán hận trừng mắt nhìn hắn vài lần. Vũ Thanh Túc ôm ta ngồi dưới tàng cây của một gốc cây lớn, ta vui vẻ ngồi trên đùi hắn hứng thú dùng chân gảy gảy đám cỏ xanh bên dưới, hắn im lặng nhìn ta đùa tới bất diệc nhạc hồ.
Một bàn tay to lớn nhẹ nhàng chạm lên má ta, ta khẽ ngẩng đầu, tay Vũ Thanh Túc nương theo khuôn mặt trượt xuống quai hàm ta, nhẹ nhàng khơi mào, ta nhíu mày định hỏi hắn đang làm cái gì, hắn đã từ từ cúi đầu, chạm nhẹ lên môi ta.
Ta sửng sốt.
“Thủ Dự… Mấy ngày nay ta thực sự thật sự lo lắng ngươi…”
Thủ Dự??
Đã rất lâu chưa có người gọi tên ta, tuy chỉ trong một lúc nhất thời nhưng lại khiến ta phản ứng không kịp, huống chi Vũ Thanh Túc lại dùng ánh mắt si mê cùng nụ hôn nhu tình như vậy đối ta. Đại khái thấy ta không có phản ứng gì, hắn tựa hồ cười khổ một chút, sau đó lại nhẹ nhàng hôn ta, thật cẩn thận lướt qua …
Ta vội vàng đẩy hắn ra, lập tức nắm tay hắn, dùng sức nắm lấy ngón tay của hắn!
“Ác linh biến đi!! Trẫm là cửu ngũ chí tôn! Yêu nghiệt lớn mật dám nhập thân trọng thần của ta! Còn không mau mau thối lui! Bằng không trẫm khiến ngươi vĩnh không thể siêu sinh!!”
Vũ Thanh Túc đau đến mức la lên oai oái định tránh đi, ta sao có thể cho hắn có cơ hội? Không, chính xác mà nói, là không để cho con yêu quái nhập thân hắn có cơ hội! Đúng vậy! Nhất định là bị nhập thân! Bằng không Vũ Thanh Túc sẽ không làm chuyện đó với ta!
“Thủ Dự…” biểu tình Vũ Thanh Túc không biết có phải là do quá đau đớn, hay là vì một nguyên nhân nào khác, mà tóm lại chỉ có thể dùng bốn chữ: biểu tình phức tạp để hình dung.
Còn dám gọi tục danh của ta?! Hai ngón tay dùng sức, ta nhéo ~~~~
“Nói! Ngươi kêu trẫm là gì?!”
“Hoàng Thượng… Mau thả tay thần ra… Đau muốn chết…” Vũ Thanh Túc mặt nhăn thành một khối.
A, rốt cục cũng khôi phục như bình thường!
Ta thở phào một hơi, buông lỏng hai tay: “Thanh Túc a, ngươi không biết vừa rồi xảy ra chuyện gì đâu, ngươi bị yêu quái nhập thân a! May mắn phản ứng của trẫm linh mẫn, lập tức giúp ngươi trừ yêu! Bằng không a, hừ hừ!”
Vũ Thanh Túc thần sắc nghiêm túc nhìn ta, ánh mắt lạnh băng giống như khi nãy không phải là ta cứu hắn mà là giết cả nhà hắn. Ta đang cảm thấy kỳ quái, thì hắn bỗng nhiên ôm lấy hai gò má ta, hung hăng căn lên môi ta! Đúng vậy! Là cắn! Ta đau đến mức có cảm giác muốn chạy trốn, miệng hé ra, hắn lập tức chộp thời cơ bắt đầu cắn ta nha! Đáng tiếc việc này đòi hỏi độ khó cao, cho nên ngay cả khi ta bị đè trên cỏ hai tai vẫn nghe được tiếng răng đánh vào nhau vang lên đáng sợ…
“Ngô! Oa Ngả Kinh ( Vũ ái khanh)!”
Đại khái là bỏ qua việc cắn ta, đầu lưỡi của hắn luồn vào khoang miệng ta, liều mạng quấn lấy đầu lưỡi của ta! Ta biết hắn muốn làm gì, nhất định là muốn quấn lấy đầu lưỡi của ta, tha ra rồi dụng lực cắn! Đừng giỡn chứ! Có một lần ta vì tranh đoạt miếng hoa quế cao cuối cùng với Kim nhi, nên nhai quá nhanh mà cắn phải đầu lưỡi, cái loại đau đớn này không phải chỉ cần nhắm mắt bỏ qua một chút liền hết a!
Ta tất nhiên phải liều mạng trốn, hắn lại liều mạng truy, làm vài lần, thêm nữa là ta không thể hít thở được, rất nhanh liền cảm thấy hoa mắt cả người như nhũn ra, chân tay tê liệt, tùy ý hắn làm càn…
Thật ngoài dự kiến của ta, Vũ Thanh Túc không có quấn lấy đầu lưỡi của ta tha ra ngoài, mà là giống như giúp ta tẩy lưỡi đưa qua đưa lại liếm a liếm, ta không còn khí lực nên đành phải nhắm mắt lại yên lặng chịu đựng, bất quá, loại cảm giác này thật là mạc danh kỳ diệu …
Không biết qua bao lâu, Vũ Thanh Túc rốt cục cũng cho rằng hắn đã liếm khô đầu lưỡi thậm chí là răng nanh của ta, rồi mới chậm rãi rời khỏi môi ta.
“Ngươi hiện tại đã minh bạch?” Vũ Thanh Túc chậm rãi nói.
Đúng vậy … Trẫm hiểu được …”
“Ta đã nghĩ ngươi cả đời cũng không hiểu được.” Vũ Thanh Túc chua xót cười.
“Lúc trẫm vừa té trên mặt đất liền hiểu được …”
“Khi té trên mặt đất?” Vũ Thanh Túc khó hiểu.
“Đối, lúc nằm trên mặt đất trẫm liền thấy được ánh trăng…” Ta cúi đầu suy sụp, thương tâm cơ hồ muốn khóc lên: “Mới phát hiện đêm nay là đêm trăng tròn, Tây Dương đặc phái viên không phải đã nói ở Phương Tây vào đêm trăng tròn yêu quái sẽ thoát ra sao? Khó trách vừa rồi lúc trẫm trừ yêu cho Thanh Túc đã không để ý, ngươi nhất định là yêu quái phương Tây? Ngươi làm sao tới được đây? Chẵng lẽ là đi theo thuyền của đại sứ các ngươi nhập cư trái phép sao?”
“…”
“Ngươi tính nhập thân bao lâu? Tuy rằng Vũ Thanh Túc không phải là người được kẻ khác yêu thích, nhưng tốt xấu gì hắn cũng là trọng thần của ta, ngươi làm như vậy sẽ dẫn đến chiến tranh! A! Đau! Ngươi dùng sức như vậy làm gì a?!”
“Ngươi cố ý giả bộ hồ đồ đúng không?!”
“A? Trẫm đoán sai sao? Vậy ngươi rốt cuộc là yêu quái phương nào?”
“…”
“A a a a! Ngươi sao lại có cùng một cái tật xấu giống Vũ Thanh Túc! Đừng cắn! Đau quá! A!”
Đại khái là do cái vị trí Vũ Thanh Túc vẫn thường cắn ta đã băng lại, cho nên tên yêu quái này đành cắn bên còn lại, đau a ~~
Ô ~ Thanh Túc ~ trẫm thực xin lỗi ngươi, chỉ sợ trẫm cứu không được ngươi ~ ngươi tự cầu phúc đi ~
Ta hai mắt đẫm lệ nhưng ngôi sao sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, yên lặng chịu được cái cố đang đau đớn như đang bị lửa thiêu, hai mắt thê lương ướt át.
A, ánh trăng a, tại sao ngươi lại là ánh trăng a…