Tòa nhà C-Lab thuộc cảnh sát Dự Thành. Từ tầng sáu đến tầng mười ba chìm trong im ắng, người đội Một đã đi thăm Chân Noãn cả rồi. “Đinh” một tiếng, thang máy đến tầng chín, Ngôn Hàm bước ra, đi đến trước văn phòng làm việc của Chân Noãn rồi mở cửa.
Căn phòng này là nơi Chân Noãn đã từng ở, dường như không khí đều trở nên khác lạ, dịu dàng hơn rất nhiều, trong không khí còn có hương thơm thoang thoảng. Phòng làm việc được thu dọn sạch sẽ và gọn gàng, bên trên bày vài chậu hoa nhỏ xanh biếc.
Ngôn Hàm đi đến trước bàn làm việc của cô, trên ghế cô đặt đệm ngồi và tựa lưng hình mèo Kitty, trong tủ đặt vài miếng dán giữ ấm màu hồng phấn. Anh rất ít khi giao thiệp với mấy cô gái thích mèo Kitty, ngoại trừ cô gái từ bé đã thích mặc quần lót hình con mèo nhỏ kia.
Trong tủ có một đống đồ vật, căng phồng, anh cầm chiếc khăn quàng cổ đang phủ phía trên lên. Đại khái thì anh đã đoán ra được bên dưới là gì rồi. Khom người lôi ra, là một đống đồ ăn vặt, nào kẹo dẻo con gấu, bánh ngón tay, chocolate hình chiếc cốc rồi cả kẹo hình chữ cái… Toàn là đồ ăn trẻ con. Anh không nhịn được mà khẽ cong môi, im lặng cười lộ cả hàm răng trắng.
Ngôn Hàm phủ chiếc khăn quàng cổ lại như cũ, quay đầu thấy giấy nhớ đầy màu sắc được dán đầy trên bàn làm việc. Anh thong thả lướt mắt nhìn một vòng, chữ viết của cô rất ngay ngắn, từng đường nét non nớt như học sinh tiểu học. Là vài công việc vặt vãnh như danh sách công việc hôm nay phải làm, kết quả xét nghiệm của Phòng thí nghiệm, nội dung điện thoại với liên lạc viên, nhiệm vụ Đội trưởng giao cho…
Anh nhớ lại cô từng nói trí nhớ mình không tốt, đi đâu cũng phải mang theo sổ và bút ghi chép. Ngôn Hàm nhìn thấy quyển sổ trên bàn, tùy ý mở ra.
Mới một tháng thôi mà cô đã ghi đầy hai quyển sổ, đều là kiến thức cô cho rằng đáng để học tập hay lời nói cần phải ghi chép. Ví dụ như:
“Tần Xu nói: Dấu chân nhỏ mang giày to…” Phía sau còn hàng loạt phân tích dấu giày cô tự tìm ra.
“Cốc Thanh Minh nói: Đường viền Becke có thể đo được chỉ số khúc xạ thủy tinh.” Tiếp sau là cả đống kiến thức chi tiết liên quan đến đường viền Becke.
“Đội trưởng nói: Thể chất khác nhau, điện trở của những bộ phận khác nhau trên thân thể con người cũng khác nhau.” Bên dưới là điện trở của phần đầu, tay chân, ngực, bắp đùi, v.v…
Còn có rất nhiều lời khác nữa.
“Đội trưởng nói: Hy vọng tương lai em có thể sánh ngang với mỗi một đồng nghiệp trong Phòng thí nghiệm. Pháp y phương Tây thường được gọi là nhà bệnh lý học nên em hãy nhớ chữ học và nhà, còn cả trách nhiệm trên vai em nữa.”
“Đội trưởng nói: Sau khi vá lại thi thể phải cúi chào.”
“Đội trưởng nói: Đi tìm căn cứ cho cảm giác của em và biến nó thành sự thật.”
“Đội trưởng nói: Nếu thăm dò và phát hiện của em là đúng thì phải giữ vững nó, bảo vệ nó và không cho bất cứ kẻ nào xâm phạm.”
Nụ cười trên khuôn mặt Ngôn Hàm tắt dần. Lật đến tờ cuối cùng, chi chít cả tờ giấy, từng đường từng nét đều viết: Đội trưởng, Đội trưởng, Đội trưởng, Đội trưởng… Bên dưới còn có một chấm và hai đường gạch ngang dài ngắn khác nhau, là nửa phần trên của chữ Ngôn().
() Chữ Ngôn 言.
Môi anh mím lại thành một đường thẳng, tay đóng quyển sổ rồi đặt lại xuống bàn. Anh không phải kẻ ngốc, rất nhiều thứ chính cô không ý thức được, nhưng anh lại thấy rõ mồn một.
Ngôn Hàm nán lại không bao lâu thì rời khỏi văn phòng. Anh hơi phiền muộn một cách khó hiểu, không kiên nhẫn chờ thang máy mà đẩy cửa lối thoát hiểm đi thang bộ, thầm nghĩ có lẽ cô rời đi cũng là việc tốt.
Nhưng ra khỏi tòa nhà, bước đi trong gió bấc heo hút, anh bỗng cảm thấy mình muốn đến bệnh viện một lần.
Trong căn phòng bệnh chen chúc hai mươi, ba mươi người yên lặng như tờ. Chân Noãn đứng trước ánh mắt mọi người, khuôn mặt thoắt đỏ thoắt trắng.
Quan Tiểu Du kinh ngạc: “Noãn Noãn, cậu từ chức rồi hả?”
“Có ý này, nhưng… đang cân nhắc.” Cô nói xong thì bỗng cảm giác được ánh mắt Thẩm Dực sa sầm.
“Noãn Noãn, cậu phải nghĩ kỹ nhé!”
Đội phó Trình cũng nói: “Lần này, em bị thương rất nghiêm trọng, tất cả mọi người đều có lỗi với em…”
“Không phải!” Chân Noãn vội xua tay. “Là do bản thân em không chú ý.”
“Tuy trong lòng rất muốn nhưng cũng ngại giữ em lại. Bọn anh biết em sợ nên bất kể em quyết định thế nào, bọn anh cũng đều tôn trọng. Nhưng nếu em ở lại, anh thề sau này chỉ cần vẫn còn người đội Một ở đây thì quyết sẽ không để em bị thương nữa đâu.”
Cả nhóm Lão Bạch, Hắc Tử và Đàm Ca tiếp lời hứa hẹn: “Đúng, xin thề chỉ cần anh còn ở đây thì quyết sẽ không để em bị thương.”
Lòng Chân Noãn rung động.
Các đồng nghiệp đi rồi, Chân Noãn trở vào giường, len lén nhìn Thẩm Dực. Vẻ mặt anh lạnh tanh. May mà Kỷ Pháp Lạp và Kỷ Thâm cũng ở đây nên tạm thời cô không phải đối mặt với anh.
Kỷ Pháp Lạp nói huỵch toẹt: “Anh Thẩm Dực nói chị từ chức rồi mà, sao giờ lại đổi ý?”
Chân Noãn nhìn Thẩm Dực, ánh mắt trầm tĩnh của anh đang chờ đợi câu trả lời của cô.
“Chị hơi lưỡng lự.”
“Nghỉ đi, chị Noãn Noãn, nguy hiểm lắm! Chị không thấy được hôm đó bên ngoài phòng cấp cứu anh Thẩm Dực thế nào đâu. Nếu chị thấy thì nhất định sẽ không đành lòng ngay.”
Chân Noãn áy náy nhìn về phía Thẩm Dực.
Kỷ Pháp Lạp nói vài câu rồi lại nhanh chóng chuyển đề tài: “Cái cô tên Tần Xu khi nãy là bạn gái của Ngôn Hàm à?”
“Hả?” Chân Noãn vừa định nói không phải thì…
“Hừ, đâu có xinh đẹp, trẻ tuổi bằng em.”
Kỷ Thâm ngồi trên sofa khẽ vỗ đầu Kỷ Pháp Lạp: “Tuổi này không lo chăm chỉ học hành, nghĩ gì thế hả?”
Pháp Lạp dẩu môi: “Giống như anh á, cả ngày đều công việc, không yêu đương hẹn hò gì cả.”
“Em còn nhỏ quá, học hành là quan trọng nhất. Hơn nữa…” Kỷ Thâm lấy làm lạ. “Em và hắn ta có quan hệ gì?”
“Anh ấy là người đã cứu em.”
“…”
“Lúc còn nhỏ, em rơi vào hố lửa, xung quanh có rất nhiều kẻ xấu giết người phóng hỏa, là anh ấy đã cứu em. Anh ấy tên là Tiểu Hỏa.”
Hố lửa, phóng hỏa, Tiểu Hỏa…
Kỷ Thâm không tài nào hiểu nổi: “Em nằm mơ à?”
Thẩm Dực nhìn sang với ánh mắt kỳ lạ.
“Ba người không tin em sao?” Kỷ Pháp Lạp vội kêu lên. “Em còn nhớ tất cả đều chết hết, em cũng bị bỏng nhưng đã được anh ấy cứu thoát rồi bế đi trong rừng rất lâu, còn cho em đồ ăn và thức uống nữa.”
Kỷ Thâm lắc đầu: “Lúc bé, em bị bệnh, cứ hay ăn nói lung tung. Chắc chắn là khi đó, trí nhớ có vấn đề rồi.”
“Không nói rõ với anh được mà!” Kỷ Pháp Lạp giận đến giậm chân.
“Bất kể nói rõ hay không, em đều không được thích hắn ta.”
“Tại sao?”
“Ban đầu, chính hắn ta muốn bắt ba mình, còn gián tiếp gây ra tai nạn xe cộ cho ba nữa.”
Kỷ Pháp Lạp sửng sốt, “hừ” khẩy một tiếng rồi quay đầu đi không để ý đến Kỷ Thâm nữa.
Chân Noãn hỏi: “Kỷ Thâm, anh và anh ấy từng xảy ra chuyện gì?”
“Hắn điều tra ba tôi, gián tiếp gây ra cái chết của ông ấy. Mười năm trước, người muốn giết hắn có thể xếp hàng từ đường Tây Kinh đến đường Trung Kinh.”
“Vậy sao anh ấy vẫn còn sống bình thường?”
“Nguyên nhân chủ yếu không ở hắn mà là bản lĩnh của hắn quá lớn, giết không được. Thêm nữa, người yêu của hắn chết rất thảm, xem như đã xoa dịu được lòng căm phẫn của một số người. Thời gian qua lâu rồi thì thù oán cũng nhạt dần.”
Kỷ Thâm cau mày vẻ không vui, đang định nói gì đó thì điện thoại di động vang lên, lấy ra xem thì thấy là Thẩm Dực gọi. Trong lòng anh ta đã rõ, nói với Kỷ Pháp Lạp: “Đi thôi, còn hẹn người khác nữa.” Kỷ Pháp Lạp chưa hiểu gì đã bị kéo ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Dực và Chân Noãn, cô không biết nên giải thích thế nào nên đành im lặng. Nhưng anh cũng ko lên tiếng, hai người giằng co.
Cuối cùng, vẫn là Chân Noãn chịu thua trước: “Em xin lỗi.”
“Tại sao xin lỗi?”
“Em hứa với anh nhưng lại đổi ý.”
“Nói như vậy là em muốn tiếp tục làm việc ở đó.”
Chân Noãn cúi đầu vẻ rất ủ rũ: “Em không muốn làm giáo viên, học sinh rất khó đối phó.”
“Còn có nghề khác mà.”
“Cái khác em làm không giỏi, em chỉ biết mỗi việc này thôi.”
“Em có thể không làm gì cả, có anh nuôi.”
Cô ngơ ngác, lắc đầu: “Không thể như vậy. Trong đời em không thể chỉ có một người và một việc. Em cũng không thể cứ sống dựa vào anh, như thế, em sẽ không tìm được chính mình và rồi sợ hãi. Thẩm Dực, anh đừng nói những lời ấy nữa.”
Anh vịn vào vai cô: “Anh nói rồi, nếu em bằng lòng đến Hoa Thịnh, anh có thể tìm người dạy em. Em muốn mở tiệm buôn bán cũng được. Công việc hiện tại suýt nữa đã khiến em mất mạng. Lần sau, liệu em còn may mắn thế hay sao?”
“Sau này, em sẽ cẩn thận.” Nước mắt cô chực ngân ngấn trong khóe mắt. “Những việc anh nói em thật sự không làm được. Em không biết giao tiếp với người khác, càng không biết quản lý hay bàn chuyện làm ăn. Làm gì em cũng thấy khẩn trương và sợ hãi. Em chỉ biết cầm dao phẫu thuật thôi. Thẩm Dực, em chỉ biết làm và chỉ giỏi mỗi việc này thôi. Em xin lỗi vì đã khiến anh lo lắng, nhưng sau này, em nhất định sẽ cẩn thận, được không anh?”
Thẩm Dực im lặng giây lát rồi gật đầu: “Được.”
Chân Noãn đi ra khỏi phòng bệnh, Lâm Họa Mi đang ngồi trên ghế ở hành lang.
“Cô… Cô đang chờ em ạ?”
“Đúng vậy.” Lâm Họa Mi mỉm cười. “Nghe nói em định từ chức nên muốn trò chuyện với em. Thời gian qua, làm việc ở C-Lab cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt ạ! Môi trường làm việc và điều kiện trang thiết bị đều không cần phải nói, quan trọng hơn là mỗi người đều nghiêm túc và cố gắng, lại rất đơn thuần.” Họ đều là những mẫu người đáng để cô học tập.
“Cảm ơn nhận xét của em.” Lâm Họa Mi ôn tồn nó. “Về chuyện xảy ra với em, tôi thật xin lỗi.”
Chân Noãn lắc đầu: “Tự em không có ý thức đề phòng nên cũng có lỗi ạ!”
“Em lựa chọn từ bỏ là chuyện thường tình. Nhưng em có chuyên môn vững vàng và đầy bản lĩnh, sau này không làm việc này nữa thì thật đáng tiếc. Với em chỉ là chút tiếc nuối, nhưng với C-Lab và đội Một lại là điều đáng tiếc rất lớn.”
Giáo sư Lâm xưa nay rất kiệm lời, yêu cầu cực cao với cấp dưới, nhận được đánh giá cao như thế từ bà khiến Chân Noãn đỏ mặt: “Thật ra thì em cũng thường xuyên mắc sai sót, luôn bị Đội trưởng bắt được.”
“Bởi vì em là nguyên liệu tốt nên mới phải mài giũa.”
“Giáo sư, cảm ơn cô. Em đã có quyết định rồi.”
Chân Noãn tiễn Lâm Họa Mi, nỗi lòng mờ mịt nhờ quyết định kia mà đã bình tâm trở lại. Định quay về an ủi Thẩm Dực thì lại bất ngờ thấy anh và Đới Thanh một trước một sau đi vào lối cầu thang.
Thẩm Dực đẩy cửa thoát hiểm, đi vài bước rồi lấy hộp thuốc lá trong túi ra. Đới Thanh lập tức bước đến châm thuốc. Ánh lửa đỏ rực, nhưng vẻ lạnh lẽo nơi đáy mắt anh không hề tan đi: “Chuyện lần này ai thi hành, làm khá lắm!”
“Mao Tử, là thuộc hạ của em. Chuyện này có là gì đâu, hoàn toàn nhờ vào kế hay của anh thôi.” Đới Thanh tặc lưỡi. “Miếng mồi Vận chuyển Thịnh Thế béo bở như vậy lẽ ra nên cắn từ sớm, nhưng Nguyễn Vân Chinh lại ăn hết hai giới trắng đen, không dễ đối phó. Rơi vào bước đường hôm nay cũng chỉ có thể trách hắn không thức thời lại đi nương nhờ vào nhà họ Thân mà thôi.”
Thẩm Dực hơi cúi đầu, tóc mái che kín hàng mày rậm. Anh gạt tàn thuốc vào đĩa, thản nhiên nói: “Với sức lực một mình gã mà có thể phát triển Vận chuyển Thịnh Thế đến mức sắp phát hành cổ phiếu thì cũng rất tài ba rồi.”
Đới Thanh chẳng buồn đoái hoài: “Những tên này tham vọng làm chủ quá mạnh, tầng lớp quyết sách của Vận chuyển Thịnh Thế chỉ là thùng rỗng kêu to, toàn bộ đều nghe gã chỉ huy. Quyền lực đều nằm trong tay một mình gã, nên khi gã vừa ngã ngựa thì Vận chuyển Thịnh Thế đã trở thành cá nằm trên thớt.”
Thẩm Dực nheo mắt: “Gã không có tính cách này thì chúng ta có thể dễ dàng hành sự sao?”
Đới Thanh sửng sốt, có rất nhiều cách giết người trong vô hình mà chỉ mỗi Thẩm Dực mới nghĩ ra.
“Một bác sĩ tư vấn tâm lý mở đường cho một người phụ nữ, dạy cô ta nói một câu thôi mà cuối cùng lại phản ứng dây chuyền tạo ra kết quả này. Có điều người phụ nữ kia tự mình muốn chết nên mới đi tìm Trần Hàn. Mấy thằng nhóc đó chẳng có ích gì, nhờ vào chúng giá họa thì chi bằng để Nguyễn Vân Chinh ra tay thật sự còn hơn.”
Thẩm Dực im lặng, chậm rãi hút thuốc. Nguyễn Vân Chinh chỉ là con cờ ngụy trang, mục tiêu của anh ta không phải gã.
Bên kia cánh cửa, Chân Noãn bàng hoàng. Cô không tài nào xử lý được thông tin này, cũng không biết nên nghĩ thế nào và càng không biết nên phán đoán ra sao. Thẩm Dực sai ư? Anh chỉ đơn giản căn dặn người khác nói vài câu. Anh phân tích đối thủ một cách tường tận, nắm toàn bộ nhược điểm của họ trong tay rồi chỉ việc cắt thuốc đúng bệnh, ra đòn chuẩn xác, lấy yếu địch mạnh.
Anh không sai ư? Cô không rõ nữa, đầu đau như muốn vỡ tung. Lẽ nào đã mắc phải di chứng sau chấn động não, đầu cô ong ong. Cô cố hết sức vịn vách tường, ôm lấy sau gáy.
Đới Thanh hỏi: “Anh Dực, bác sĩ tư vấn tâm lý kia… có cần…”
“Không làm việc phạm pháp, cảnh sát biết cũng không thể làm gì.”
“Anh Dực, trận này chúng ta thắng đẹp quá!”
Thẩm Dực không nói lời nào mà chỉ khẽ lắc đầu.
“Chuyện chị dâu bị thương ạ? Đây là chuyện ngoài ý muốn.”
“Không phải, Noãn Noãn vừa đến Duyệt Xuân thì Nguyễn Vân Chinh đã bám đuôi theo ngay.”
Thẩm Dực cau mày. Có người muốn hại Chân Noãn, dò xét xem cô có thật sự mất trí nhớ hay không ư? Nếu không thì những thương tổn kiểu làm nhục của Nguyễn Vân Chinh chẳng là cái đinh gì trong mắt bọn họ. Thẩm Dực cũng không ngờ lần này cô lại bị thương thê thảm như vậy, càng không ngờ một người bình thường yếu đuối như cô mà cũng biết phản kháng.
“May mà chị dâu không xảy ra việc gì.”
Thẩm Dực im lặng. Nếu cô chết đi, tất cả việc này đều không còn ý nghĩa gì nữa. Anh nói: “Cô ấy quyết định từ bỏ công việc hiện tại thì cũng xem như là khá tốt rồi.”
“Những thứ này tên kia biết không?”
Thẩm Dực biết rõ “tên kia” chính là Ngôn hàm, anh từ từ nhả một làn khói: “Hắn ta không biết mới lạ đấy!”
“Có điều… Biết cũng không thể làm gì, phải không ạ?”
“Là không thể làm được gì.” Thẩm Dực dụi tàn thuốc vào cát trắng, quay người. “Chỉ sợ…” Nhưng chưa kịp nói xong, anh đã trông thấy gương mặt trắng bệch của Chân Noãn phía sau khe cửa…