Lãnh Thiên Long trừng mắt nhìn Phan Minh Hạo. Ông ta thấy cổ họng đắng ngắt, chân tay run lẩy bẩy. Phan Minh Hạo thức giác lùi vài bước, ông ta cảm giác mình đang ở trước cửa địa ngục rồi. Lãnh Thiên Long nhìn cô trong lòng mình, biết cô đã bị bỏ thuốc không chần chừ bế cô nhanh chóng rời khỏi buổi tiệc. Rồi ra lệnh cho thuộc hạ xử lý.
Suốt quãng đường về nhà có thể thấy sức chịu đựnh của Hàn Linh Hương rất tốt, cô cố gắng nằm im trong lòng Lãnh Thiên Long. Về đến biệt thự, Lãnh Thiên Long nhanh chóng bế cô về phòng. Rầm cái cửa bị anh đá văng ra, anh bế cô đặt lên giường rồi đóng cửa lại. Anh rút điện thoại ra gọi cho Từ Tôn.
- "Alo, Lão Đại"
- "Từ Tôn, lập tức đến nhà tôi ngay."
Từ Tôn đang đi bar cùng Đại Nam, Đại Kỷ nghe Lãnh Thiên Long nói vậy liền nghĩ "lẽ nào lão đại bị thương". Chưa đầy phút cả ba người đều có mặt ở biệt thự. Từ Tôn đi vào cúi đầu cung kính chào Lãnh Thiên Long. Anh không nhìn Từ Tôn ra lệnh
- "Lập tức khám cho cô ấy đi."
Từ Tôn nhìn cô đang nằm chật vật trên giường lắc đầu nói
- "Không ngờ cô gái này bị trúng thuốc mà vẫn cố gắng nghiến răng chịu đựng. Lão đại à, thuốc giải phải nhờ anh rồi."
Đại Nam, Đại Kỷ lắc đầu nghĩ "cái tên thối tha này, cứ ở mãi trong phòng thí nghiệm rồi bây giờ đến vợ của lão đại cũng không biết "
Lãnh Thiên Long trừng mắt nói
- "Không có thuốc giải sao."
Từ Tôn lắc đầu cười nói
- "Thuốc giải phụ thuộc vào anh rồi Lão Đại."
Nói xong Từ Tôn cùng Đại Nam, Đại Kỷ rời đi. Từ Tôn nhìn Đại Nam thắc mắc hỏi
- "Này, cậu có thấy gì không, đây là lần đầu tiên tôi thấy Lão Đại lo lắng cho một cô gái đó. À mà không, lần đầu tôi thấy Lão Đạ gần gái luôn. Tôi nhớ không nhầm ngoài mẹ của Lão Đại ra thì Lão Đại đều ác cảm với phụ nữ mà."
Đại Kỷ nghe Từ Tôn nói vậy liền bật cười
- "Haha.... lão Tôn ơi, anh cứ ru rú trong cái phòng thí nghiệm chết tiệt đó thì có ngày cả thế giới này biến mất anh cũng không biết gì đâu."
Từ Tôn không hiểu Đại Kỷ nói gì. Đại Nam cười nói
- " Đó là chị dâu đấy."
Từ Tôn đang đi nghe Đại Nam nói vậy liền đứng lại ngơ ngác nói
- "Cái gì? Chị dâu? Là vợ của lão đại sao? Sao tôi không biết chuyện này?"
- "Gần một năm nay, anh xin lão đại cho nghỉ phép năm để làm cái thuốc quái dị gì đó xong cứ ru rú trong câi ổ đấy cách ly với thế giới bên ngoài. Cũng không có nhiệm vụ hay chuyện gì cần đến anh nên Lão Đại hạ lệnh không ai được làm phiền anh."
Từ Tôn không ngờ chỉ gần một năm thôi mà đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện vui. Chợt Từ Tôn sững lại nói
- "Này, nếu đã là vợ lão đại sao lão đại không tự xử đi. Gọi tôi tìm thuốc giải làm gì?"
Đại Nam lắc đầu nói
- "Thật ra chị dâu không yêu lão đại. Chỉ có một mình lão đại yêu đơn phương chị dâu. Lão đại tìm cậu hỏi thuốc giải là do lão đại đã hứa bao giờ chị dâu tự nguyện yêu lão đại thì lão đại mới dám."
Từ Tôn không tin vào tai mình, hắn không ngờ lão đại mình ngang tàn lãnh khốc ghét phụ nữ mà bây giờ lại đem lòng si tình một cô gái. Đại Kỷ thấy từ nãy đến giờ khuôn mặt Từ Tôn thay đổi liên tục liền cười ha hả. Đại Kỷ vỗ vai Từ Tôn nói
- "Thôi, đi làm vài chén tôi kể cho anh biết những chuyện xảy ra gần năm qua. Mà tôi khuyên thật, dù có nghiên cứu cái gì đi chăng nữa, thì anh cũng nên quan tâm tí chuyện bên ngoài chứ. Nhiều khi tôi nghĩ anh là người tối cổ đó."