Nhìn nụ cười trên mặt Khưu Dịch, Biên Nam sững người cả buổi vẫn chưa lấy lại tinh thần.
Tên khốn này đã phát hiện từ sớm rồi phải không!
Nhưng làm sao cậu ấy phát hiện được! Sao mình lại bị phát hiện chứ?
Rõ ràng mình đã vờ như không có chuyện gì mà…
Có chút xấu hổ, có chút không phục, còn có chút cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
“Cẩn thận thế nào cũng có sơ sót nha!” Khưu Ngạn ở bên cạnh vừa uống trà vừa bắt chước nói theo.
“Im lặng! Người lớn nói chuyện con nít không được xen vào!” Biên Nam lườm nhóc rồi quay đầu nhìn Khưu Dịch, “Má, có phải cậu biết từ sớm rồi không?”
“Cũng không hẳn là sớm,” Khưu Dịch vẫn còn cười, chậm rãi cầm bút đánh dấu lên menu, “Muốn một phần see you tomorrow không?”
“Cái gì?” Biên Nam ngẩn ra.
“Nấm kim châm, ăn không?” Khưu Dịch nhìn cậu.
“… Mẹ nó!” Lúc này Biên Nam mới theo kịp, “Không ăn! Nói vậy xong ai mà nuốt trôi được gì nữa!”
“Vậy gọi một ít…” Khưu Dịch tiếp tục xem menu.
“Cậu chọn món cậu muốn ăn là được, thịt, miến, tần ô, tôi ăn lẩu dê chỉ cần ba thứ này thôi,” Biên Nam nói, suy nghĩ một chút lại hỏi, “Sao cậu biết hay vậy?”
“Hôm đó cậu đón taxi, tôi nghe được tiếng của phần mềm trên chiếc taxi đó,” Khưu Dịch lại đánh dấu thêm mấy món, đưa menu cho nhân viên, “Nhà trẻ Đóa Đóa gì đó, chẳng phải nằm ở cửa đông phố ăn vặt sao, Thật Nhàm Chán nằm ngay đó mà.”
“Má…” Biên Nam trừng mắt, “Tai cậu thính thế?”
“Không phải cậu ở Thật Nhàm Chán thật chứ?” Khưu Dịch uống hớp trà, chống cằm nhìn Biên Nam.
“Không,” Biên Nam thở dài, “Đêm đó ra ngoài không có chỗ đi nên chạy đến Thật Nhàm Chán ở nhờ một đêm, sau đó… Dương Húc cho tôi thuê nhà của ổng, uầy, nhắc tới cái nhà của ổng phải nói là…”
“Khoan nói tới nhà,” Khưu Dịch cắt ngang, “Tại sao lại ra ngoài?”
“Bố bảo tôi biến,” Biên Nam lầm bầm, nghĩ đến tình cảnh hỗn loạn đêm đó là phiền lòng, “Cậu đừng hỏi chi tiết quá, tôi còn chẳng nói được mấy câu.” Biên Nam úp sấp lên bàn.
“Vậy cậu đã nói gì?” Khưu Dịch gãi gãi đầu Biên Nam.
“Không nhớ, thật ra còn chưa thành câu hoàn chỉnh nữa, bố à… con… kiểu thế,” Biên Nam nhíu mày, “Đại khái là cuối cùng bố hỏi tôi có chịu sửa không, tôi nói chừng nào sai tôi mới sửa, chắc câu này đã làm bố giận.”
“Biết sai chịu sửa mới là bé ngoan.” Khưu Ngạn ngồi một bên lại chen vào.
“Anh không sai,” Biên Nam bật cười, chọt mặt nhóc, “Nhị bảo ngoan thật.”
Khưu Dịch cười cười không nói gì nữa.
Biên Nam chọc ghẹo Khưu Ngạn một lúc, nhân viên bưng nồi lên, là một nồi lẩu uyên ương, Khưu Ngạn sốt sắng quơ đũa chấm vào phần nước lẩu cay, bỏ vào miệng: “Oa! Cay! Quá!”
“Có phải tôi nói sai rồi không?” Biên Nam không nhịn được lại hỏi Khưu Dịch.
“Không,” Khưu Dịch cười đáp, “Chỉ không đúng lúc thôi, nhưng đang nóng giận, nói gì cũng không đúng lúc.”
“Hầy.” Biên Nam tựa vào ghế thở dài.
“Sau này có chuyện gì cứ nói cho tôi biết, tôi có thể cảm nhận được, cậu không nói tôi sẽ lo.” Khưu Dịch nói.
“… Chủ yếu là tôi không muốn cậu cảm thấy áp lực, cậu nói xem, vì ở bên cậu mà tôi…” Biên Nam nhìn thoáng qua Khưu Ngạn bên cạnh đang vùi đầu trộn tương, “Tóm lại là không muốn gây thêm chuyện cho cậu.”
“Không sao,” Khưu Dịch gắp miếng thịt dê nhúng vào nồi lẩu rồi bỏ vào chén của Khưu Ngạn, “Chuyện của tôi lúc nào cũng nhiều, quen rồi, thêm một hay bớt một cũng thế.”
“Má,” Biên Nam tặc lưỡi, “Biết rồi.”
Khưu Dịch lại nhúng mấy miếng thịt bỏ vào chén Biên Nam, nói nhỏ một câu: “Cảm ơn.”
“Cậu…” Biên Nam biết Khưu Dịch cảm ơn điều gì, tiếng cảm ơn này khiến cậu thấy ấm lòng, nhưng không biết nên đáp lời thế nào, ăn xong miếng thịt rồi mới nói, “Khách sáo quá.”
“Cậu thôi đi,” Khưu Dịch cười nói, “À mà, cái nhà kia bừa bộn lắm hả?”
“Ầy! Đứng nhắc tới nữa!” Nghe Khưu Dịch hỏi vậy, Biên Nam buông đũa xuống ngay, “Dương Húc nói nếu tôi dọn dẹp cho ổng, ổng sẽ không thu tiền nhà, cho tôi ở không mấy tháng. Tôi nghe vậy thấy cũng được, ai ngờ lúc tới nhìn, rõ là chưa từng dọn dẹp bao giờ, cảm giác cứ như chuyển nhà được phân nửa thì ngừng vậy, chẳng có thứ gì hoàn chỉnh hết! Được cái hệ thống sưởi hơi và khí đốt thiên nhiên đã được lắp đặt, cậu nói xem ổng có bị khùng không…”
“Nếu không mai tôi qua giúp cậu dọn,” Khưu Dịch cười nói, “Tiện thể xem thử nhà thế nào.”
“Mai thì gấp quá, mấy ngày nữa đi,” Biên Nam nhất thời cảm thấy vui vẻ, “Nhà lầu lửng đó, tôi đã nói Dương Húc chắc chắn không thiếu tiền, mua nhà lại không ở, mở quán lại không buôn bán đàng hoàng, ép mua ép bán thích tới thì tới không tới thì thôi…”
Tâm trạng của Biên Nam tốt hay không sẽ thể hiện trên sức ăn, cậu vùi đầu ăn một tăng, thịt bò xắt lát, thịt dê, thịt bò, thịt dê, thịt bò, thịt dê…
Ăn xong đếm lại, bò xắt lát sáu dĩa, dê tám dĩa, Biên Nam xoa bụng: “Nửa chỗ này đã vào bụng tôi.”
“Nửa còn lại vào bụng em!” Khưu Ngạn cũng xoa bụng, ợ một tiếng.
“Phải rồi, còn tôi thì đến nhìn hai người ăn,” Khưu Dịch gọi nhân viên đến tính tiền, “Nhìn hai người ăn xong còn phải trả tiền nữa.”
“Thảm ghê.” Biên Nam cười hề hề.
“Tối nay còn ăn nữa không anh?” Khưu Ngạn rất quan tâm đến chuyện này.
“Ăn chứ!” Biên Nam vỗ tay.
“Vậy mai thì sao?” Khưu Ngạn hớn hở hỏi tiếp.
“Mai là ba mươi rồi, ăn sủi cảo.” Biên Nam ôm Khưu Ngạn, xoa mớ tóc xoăn trên đầu nhóc.
“Dạ,” Khưu Ngạn tựa lên người Biên Nam, nhìn Khưu Dịch, “Vậy mai có mang sủi cảo cho mẹ không anh?”
Biên Nam sửng sốt, tay ngừng xoa.
Khưu Dịch gật đầu, nhìn Biên Nam: “Mai là ngày giỗ mẹ tôi.”
“Ồ,” Biên Nam hơi giật mình, “Mẹ cậu vào ngày ba mươi…”
“Năm nay vừa trúng ba mươi thôi,” Khưu Ngạn lướt mắt nhìn Biên Nam, “Cậu không phân biệt được lịch âm lịch dương à?”
“Cậu mới không phân biệt được đấy!” Biên Nam nói.
Ra khỏi quán lẩu, ba người lại đi siêu thị mua đủ nguyên liệu cho nồi lẩu dê nhúng buổi tối, cả đống đồ suýt nữa cầm không hết, ngay cả bạn nhỏ Khưu Ngạn cũng xách ba túi to.
Ba người đành phải đứng ven đường đón taxi, bây giờ gió đang lớn, cả ba đứng sát bên biển quảng cáo tránh gió, liên tiếp ba chiếc đầu vì xách quá nhiều đồ đi lại không tiện mà bị người khác chiếm mất.
“Mẹ nó!” Biên Nam nổi nóng, “Thứ gì thế không biết!”
“Không sao, đường này nhiều xe, đón lần nữa là được,” Khưu Dịch không để ý, “Dù sao ăn cũng nhiều, đứng một lát cho tiêu bớt thức ăn, không thì gọi một chiếc Didi …”
Didi Taxi: ứng dụng bắt taxi tương tự như Uber.
“Không, tôi sẽ dùng tuyệt chiêu.” Biên Nam nghiến răng.
Lại đứng thêm vài phút, chiếc thứ tư chạy đến, Biên Nam vội vàng nhảy cẫng lên vẫy chiếc túi trong tay.
Xe dừng ở đằng trước cách bọn họ vài mét, Biên Nam vừa định xông tới thì một người đàn ông chạy đến kéo cửa xe.
“Mẹ nó mày muốn chết phải không!” Biên Nam rống lên.
Người nọ giật mình, quay đầu nhìn cậu.
“Xe bố bắt, mày dám lên thử xem! Có tin bố đánh mày không!” Biên Nam hung tợn xách mấy cái túi hùng hổ đi tới.
Trên mặt người nọ hiện nét sợ hãi, Biên Nam nhìn mà khoái chí, hù chết mày!
Đang đắc ý, người nọ đột nhiên nhảy lên xe, đóng sầm cửa, nụ cười đắc ý còn chưa thuận lợi hiện lên mặt Biên Nam, xe đã vèo một cái lái đi mất.
“Ông nội mày!” Biên Nam quát lên với đuôi xe, không tài nào chấp nhận được sự thật như thế.
“Tuyệt chiêu của cậu đó hả?” Khưu Dịch cười không ngừng được, lấy di động ra gọi Didi, “Mẹ ơi làm người ta sợ muốn chết.”
“Làm người ta sợ muốn chết hà!” Khưu Ngạn bắt chước hô to một tiếng.
Chiếc thứ năm là Khưu Dịch gọi tới, cuối cùng ba người cũng thành công lên xe.
Biên Nam tóm Khưu Ngạn ra ghế sau ngồi, cửa xe vừa đóng, cậu đã túm lấy Khưu Ngạn bóp nặn một phen: “Vật nhỏ, cả ngày hôm nay em cứ xỉa xói anh hoài nhé!”
Khưu Ngạn nhắm mắt ngồi trên người Biên Nam vừa cười vừa lắc, tiếng cười ầm ĩ vang khắp xe.
“Cổ họng tốt thật,” Biên Nam nặn một hồi thì thả tay ra, nhéo mặt nhóc, “Đáng tiếc vừa mở miệng hát là lái phi thuyền bay vù vù mất tiêu.”
“Em buồn nôn.” Khưu Ngạn vừa thở hổn hển vừa cười, đột nhiên nhíu mày.
“Ấy! Bạn nhỏ đừng nôn lên xe!” Tài xế nghe thế vội la lên, “Túi ở sau lưng ghế có bao nilon, lấy cho nó một cái đi.”
Biên Nam vội vàng luống cuống tay chân moi ra một cái bao nilon đưa đến trước mặt Khưu Ngạn.
Khưu Ngạn ngắm nghía bao nilon một hồi, cuối cùng ngẩng đầu lên: “Hết rồi ạ.”
Giày vò mấy lần, lúc về tới nhà Khưu Dịch, Biên Nam cảm thấy mình ngả người xuống sô pha là ngủ được ngay.
“Về rồi hả?” Bố Khưu ngồi bên máy sưởi xem TV.
“Bố ơi! Đại hổ tử mua khăn quàng cổ cho bố nè!” Khưu Ngạn lôi cái khăn quàng cổ màu đỏ ra từ một đống túi, nhào lên người bố Khưu, “Bố xem đi!”
“Ầy, sao lại để đại hổ tử mua chứ.” Bố Khưu mỉm cười cúi đầu, để Khưu Ngạn quấn khăn vòng vòng lên cổ mình.
“Tết mà,” Biên Nam ngồi xuống bên cạnh bố Khưu, giúp ông chỉnh lại khăn quàng cổ, “Cũng không biết mua gì nên mua cho mỗi người một cái.”
“Tốt lắm tốt lắm, tốt hơn áo bông nhiều.” Bố Khưu rất vui, nhưng cười một hồi lại ho khù khụ.
Biên Nam vỗ vỗ lưng ông, có điều bố Khưu ho rất dữ dội, mãi vẫn không thấy dừng, mặt cũng đỏ gay.
“Anh hai!” Khưu Ngạn gọi với ra ngoài cửa.
Khưu Dịch đang mang đồ cất vào bếp chạy tới, vừa đấm vừa xoa lưng bố Khưu, hỏi: “Bố nghẹn đàm hả?”
Bố Khưu vừa ho vừa lắc đầu, Khưu Dịch vỗ vai Biên Nam một cái: “Rót hộ tôi ly nước.”
“Ừ.” Biên Nam chạy đi lấy ly rót nước ấm.
Bố Khưu lại ho một hồi nữa mới ngừng, tựa lên xe lăn nhắm mắt lấy hơi, lát sau ông thở một hơi dài thượt, cầm ly nước ấm nhấp một hớp nhỏ: “Chậc, còn tưởng ho chết luôn rồi chứ.”
“Hôm nay bố uống thuốc chưa?” Khưu Dịch khom lưng nhìn ông.
“Uống rồi,” Bố Khưu nói, “Uống còn tích cực hơn ăn cơm nữa.”
“Uống mỗi ngày sao còn ho như vậy…” Khưu Dịch nhíu mày, “Lát nữa đi bệnh viện kiểm tra xem.”
“Không đi!” Bố Khưu lập tức đẩy Khưu Dịch ra, thấy trên mặt Khưu Dịch không còn nét cười nữa, ông vội đổi giọng, “Gần Tết rồi… muốn đi thì đợi vài hôm nữa rồi đi, mấy ngày tới bác sĩ cũng phải nghỉ chứ.”
“Dạo này có phải bố luôn khó chịu không? Bố không nói với con phải không?” Khưu Dịch vẫn nhìn ông chằm chằm, “Đừng nói dối, nói dối con biết đấy.”
“Coi kìa, dạy dỗ bố ngay trước mặt đại hổ tử thế này, mặt mũi mất hết rồi,” Bố Khưu tặc lưỡi, “Chỉ hơi khó chịu thôi, mỗi lần trời lạnh đều thế mà, cụ thể cũng không nói được chỗ nào khó chịu nên không nói với con, thật ra nhìn bộ dạng hung dữ này của con mới khó chịu đấy.”
“Biên Nam giúp tôi cất mấy thứ này vào bếp đi, nhị bảo em chỉ chỗ cho Biên Nam đi,” Khưu Dịch chỉ đồ Tết trên bàn, “Tôi gọi điện thoại cái.”
“Ừ.” Biên Nam xách hết đống túi trên bàn lên.
“Vâng ạ!” Khưu Ngạn đáp, theo sau Biên Nam.
Biên Nam thấy trước đây bố Khưu cũng có ho, nhưng hôm nay ho nặng hơn mọi ngày. Sau khi cất đồ xong theo chỉ dẫn của Khưu Ngạn, cậu ngồi xổm xuống: “Nhị bảo.”
“Dạ?” Khưu Ngạn tựa lên người cậu.
“Hồi trước bố em có ho như vậy bao giờ chưa?” Cậu nhỏ giọng hỏi.
“Chưa… rồi, từng có,” Khưu Ngạn suy tư, “Mùa thu năm ngoái ho dữ lắm, phải nhập viện luôn, sau đó thì không thấy ho vậy nữa.”
“Bố em bị bệnh chỗ nào vậy?” Biên Nam chưa từng hỏi Khưu Dịch chuyện này, sợ nhắc tới Khưu Dịch sẽ không vui.
“Chỗ nào cũng không khỏe,” Khưu Ngạn nhíu mày, “Anh hai em nói, bác sĩ bảo vì từ eo trở xuống không cử động được nên nội tạng có rất nhiều bệnh, phải uống thuốc suốt.”
“Ồ.” Biên Nam không hỏi thêm, chỉ ôm lấy Khưu Ngạn.
Bố Khưu ho xong, xem TV được một lát đã bị Khưu Dịch đưa về phòng ngủ.
Khưu Ngạn nằm sấp trên sô pha đọc truyện tranh, vừa đọc còn vừa lẩm nhẩm lời thoại.
Biên Nam thừ người xem TV một hồi, đứng dậy kéo Khưu Dịch vào phòng trong: “Nè, cậu vừa gọi cho ai vậy? Gọi cho bệnh viện hả?”
“Ừ, hẹn bác sĩ sáng mùng ba đi kiểm tra,” Khưu Dịch cười cười, “Kéo tôi vào đây chỉ để hỏi cái này thôi à?”
“Chứ gì nữa, ho như vậy không hỏi sao được.” Biên Nam nói.
Khưu Dịch sáp tới ôm Biên Nam, hôn cổ cậu, nhỏ giọng nói: “Tôi tưởng cậu gọi tôi vào đây để làm cái này chứ…”
“Má,” Biên Nam lập tức ôm chầm lấy Khưu Dịch, thò tay vào áo Khưu Dịch sờ soạng, tiếng nói khe khẽ của Khưu Dịch bên tai làm nửa người cậu tê rần, “Không thì tiện thể đùa giỡn lưu manh chút đi.”
Khưu Dịch không nói gì, môi lướt dọc theo cổ Biên Nam lên vành tai, rồi lại từ từ trượt xuống khóe miệng, lưỡi chạm nhẹ lên môi cậu.
Biên Nam nghiêng đầu, ấn chặt môi Khưu Dịch, đầu lưỡi hai người quấn quýt từ răng đẩy vào trong.
Do vẫn nghe được tiếng Khưu Ngạn vừa đọc truyện vừa lẩm bẩm hết sức nhập tâm ở bên ngoài, thế nên hai người đều thả lỏng, nụ hôn này mang theo sự bức thiết cần được tiếp xúc thân mật đã lâu không có.
Tay Khưu Dịch rất ấm, lúc bị sờ từ hông sang lưng, Biên Nam cảm thấy hưng phấn trong cơ thể như nương theo độ ấm kia tràn ra ngoài, cậu ngắt hông Khưu Dịch một cái, tay trượt xuống tháo dây nịt luồn vào quần Khưu Dịch.
“Này,” Khưu Dịch thả môi Biên Nam ra, hừ nhẹ một tiếng, đẩy đẩy Biên Nam, “Cậu xác định giờ là lúc thích hợp để tranh thủ từng phút từng giây à?”
“Chắc kịp nhỉ?” Biên Nam mở bung cổ áo của Khưu Dịch, cắn nhẹ lên vai đối phương.
“Để tôi khóa cửa đã.” Khưu Dịch nói.
“… Ừa.” Biên Nam hơi miễn cưỡng rút tay ra.
Khưu Dịch mở cửa nhìn thoáng ra ngoài rồi đóng lại, nhấn khóa.
“Đến đây nào!” Biên Nam bước qua kéo Khưu Dịch lên giường.
“Nói nhỏ thôi.” Khưu Dịch cười nói, bị Biên Nam kéo ngã xuống giường.
“Biết rồi.” Biên Nam nhỏ giọng nói, cậu nhào tới cưỡi lên người Khưu Dịch, vén áo Khưu Dịch lên tận ngực, cúi đầu hôn xuống, tay cũng thò luôn vào quần.
“Mẹ nó,” Khưu Dịch thở dốc, túm tóc Biên Nam, tay kia thì giật một cái, quần Biên Nam bị tuột xuống tận đùi, “Sau này cứ mặc quần thể thao đi.”
“Câu này nên nói với cậu chứ,” Biên Nam rút dây nịt của Khưu Dịch ném sang một bên, cởi nút quần, kéo phecmơtuya, “Lần nào tôi cũng phải phí sức như mở rương kho báu vậy.”
“Lắm chuyện thật.” Khưu Dịch cười cười, tay cầm lấy bắt đầu chậm rãi trượt lên trượt xuống.
Biên Nam im miệng, cúi người hôn Khưu Dịch, hai người chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Thật ra kiểu đùa giỡn lưu manh như yêu đương vụng trộm này cũng không tận hứng lắm, thế nhưng Biên Nam chưa từng nghĩ rốt cuộc mình muốn tận hứng kiểu gì, suy cho cùng yêu đương vụng trộm cũng thích hơn không vụng trộm.
Cậu nằm bên cạnh Khưu Dịch thở hổn hển nửa ngày mới từ từ bình ổn lại.
Hôm nay Khưu Ngạn coi như nể tình, hai người xong việc rồi Biên Nam vẫn còn nghe tiếng nhóc đọc truyện tranh như đọc kinh ở phòng khách.
“Uầy, thu dọn nhanh đi, nhị bảo đọc kiểu này tôi muốn ngủ luôn rồi.” Biên Nam thở dài, “Giấy đâu?”
“Đầu giường.” Khưu Dịch từ từ nhắm mắt lại, nằm yên không nhúc nhích.
Biên Nam với tay lên đầu giường mò mẫm, nhưng chỉ mò được mắt kính của Khưu Dịch: “Ở đâu vậy, không có.”
“Hửm?” Khưu Dịch mở mắt nhìn qua đó, “… Vậy chắc dùng hết rồi.”
“Má, dùng hết rồi?” Biên Nam quay đầu nhìn Khưu Dịch, “Có phải buổi tối cậu chơi lén không?”
“Không có điều kiện làm thế, nhị bảo nằm kế bên, tôi muốn chơi phải vào nhà vệ sinh, thế thì lạnh lắm, sợ lạnh hỏng cậu sẽ không chơi được…” Khưu Dịch nói.
“Cái đồ không biết xấu hổ!” Biên Nam tặc lưỡi, lại huých Khưu Dịch một cái, “Còn giấy không?”
“Ở ngoài đó, cậu đi lấy đi.” Khưu Dịch cười nói.
“Ông nội cậu!” Biên Nam sửng sốt, nằm trở lại, “Thế này làm sao ra ngoài.”
“Tôi cũng không ra được, không muốn nhúc nhích,” Khưu Dịch giơ tay lên nhìn, “Hay là chờ gió hong khô đi.”
“Biến!” Biên Nam nhảy xuống giường, túm áo thun của Khưu Dịch lau người mình, rồi lại chùi chùi tay, kéo quần lên, “Để tôi đi lấy…”
“Uầy,” Khưu Dịch nhìn động tác của Biên Nam, “Áo tôi dùng ổn không?”
“Ổn lắm, vải mềm hút nước, lau cái là sạch ngay, đừng lườm tôi, tại cậu thôi,” Biên Nam nhe răng cười, “Cậu không phục thì tôi cũng lau rồi.”
Khưu Dịch bất đắc dĩ phất tay: “Đi lấy giấy đi.”
Biên Nam lấy giấy ném cho Khưu Dịch, sau đó đóng cửa ra ngoài sân rửa tay, đoạn vào nhà ngồi bên cạnh Khưu Ngạn: “Xem gì mà đọc hăng say thế.”
“Nghe lâu vậy mà anh không hiểu hả?” Khưu Ngạn ngẩng đầu nhìn Biên Nam, “Anh có bị lãng tai không nha?”
“Ê!” Biên Nam bật cười, “Vật nhỏ, anh phát hiện hôm nay em láo lắm nhé!”
Khưu Ngạn chui vào lòng Biên Nam, cười nói: “Em không đọc ra tiếng thì xem không hiểu.”
“Đừng đọc chữ, trước đây anh đọc truyện tranh cũng không đọc chữ, nhìn tranh đoán ý thôi.” Biên Nam chỉ cách cho nhóc.
“Hèn chi anh học không giỏi.” Khưu Ngạn thở dài.
“Tin anh đánh em không?” Biên Nam hạ giọng.
“Không tin,” Khưu Ngạn ôm cánh tay Biên Nam cười tí tởn, “Anh không nỡ đâu.”
“Đúng là không nỡ thật,” Biên Nam cười cả buổi vì lời này của nhóc, ôm nhóc hôn một cái, “Anh hai em đánh em bao giờ chưa?”
“Đánh rồi ạ,” Khưu Ngạn gật đầu, nhìn thoáng qua phòng trong, nhỏ giọng, “Em không muốn rửa chén, cáu lên quăng một cái chén, anh hai đánh em, đau lắm.”
“Anh tưởng anh hai em cũng không nỡ đánh em chứ,” Biên Nam xoa mặt nhóc, “Hiểu chuyện thế này, mỗi tội tinh lực hơi bị dư thừa.”
Khưu Ngạn chu miệng, mặt tủi thân: “Ảnh nỡ đó…”
“Đừng nói xấu sau lưng anh,” Khưu Dịch đi ra từ phòng trong, tay còn cầm khăn giấy, “Tổng cộng chỉ đánh em mỗi lần đó.”
“Còn mắng em nữa nha.” Khưu Ngạn vùi mặt trong ngực Biên Nam làu bàu.
“Tại em thiếu mắng,” Khưu Dịch mở cửa định ra ngoài sân vứt giấy, vừa ngẩng đầu lên thì thấy cửa sân bị đẩy ra, Thân Đào xách theo mấy cái túi nhảy vào, Khưu Dịch cười hỏi, “Sao mày lại tới đây?”
“Thím tao đem đồ tết từ dưới quê lên, nhiều quá ăn không hết, tao mang qua cho mày một ít,” Thân Đào đi tới, thấy khăn giấy trong tay Khưu Dịch thì sửng sốt, “Mày làm gì vậy?”
Ngẩng đầu thấy Biên Nam ngồi trong nhà, lập tức cười không rõ ý.
“Anh Tiểu Đào!” Khưu Ngạn nhảy khỏi sô pha hô một tiếng.
“Ngoan,” Thân Đào đặt đồ lên bàn, lên tiếng chào Biên Nam, “Mày nghỉ rồi hả?”
“Ờ,” Biên Nam đứng lên đi đến cạnh bàn, “Chà, thịt khô nhìn ngon ghê.”
“Nhà tao làm đấy, tao rất thích ăn, không bị mặn.” Thân Đào lấy hộp sôcôla trong túi đưa cho Khưu Ngạn.
“Anh Tiểu Đào tối nay ở nhà em ăn cơm đi, nhúng thịt khô,” Khưu Ngạn bóc hộp lấy một viên sôcôla nhét vào miệng, “Tối nay đại hổ tử cũng ăn ở nhà em nè!”
“Sao em không nhúng lạp xưởng luôn đi,” Thân Đào cười cười, liếc nhìn Biên Nam, “Tối nay mày không về nhà ăn à?”
“Ừ.” Biên Nam đáp.
“Ngày mai đại hổ tử cũng ăn ở nhà em nữa!” Khưu Ngạn vui vẻ nói.
“Ngày mai? Mai là giao thừa mà tao không nhớ nhầm chứ.” Thân Đào giật mình nhìn Biên Nam.
“À, ờ…” Biên Nam không biết nên giải thích thế nào, ánh mắt Thân Đào trông có vẻ khá phức tạp.
Thân Đào không nói gì, quay đầu nhìn Khưu Dịch.
“Cậu ấy ở một mình.” Khưu Dịch hạ giọng thật thấp.
Thân Đào ờ một tiếng rồi không hỏi nữa.
Biên Nam bỗng thấy lấn cấn trong lòng, tuy rằng Thân Đào không nói gì nữa nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được… mình kích động chạy tới thế này, quả nhiên vẫn gây phiền phức cho Khưu Dịch rồi.