Hôm sau.
Như bình thường, cô ngủ dậy, phát hiện anh nằm bên cạnh ôm mình. Hình như hôm qua... cô về nhà, rồi anh bảo đi ngủ, cô lại muốn anh ôm nên ra thế này...
“Dậy rồi sao? “- Giọng anh vang lên nhưng mắt vẫn nhắm
“Ừm”- Cô trả lời.
“Anh đang lười, cho anh ôm em thêm lát nữa đi”- Anh nũng nịu.
Hôm qua cô nũng nịu, hôm nay thì đến lượt anh chứ.
Anh thật là...
Cô để anh ôm mình như vậy đấy, giờ không biết ai heo lười đây?
“Song Nhi”- Anh bỗng gọi cô.
“Sao vậy anh? “- Cô ngây ngô.
“Mình.. kết hôn nha”- Vấn đề này anh đã nghĩ đến lâu rồi, nhưng không biết cô sao đây.
Kết hôn? Cô và anh sao? Có được không? Cô là một cô gái bình thường, lại.. đang xảy những chuyện xấu, còn kết hôn với anh, một tổng giám đốc có tiếng, cô chỉ sợ làm anh mất mặt. Vả lại.. cô chưa tìm được ba mẹ ruột, cô chưa muốn tiến đến hôn nhân.
“Em... “- Cô lưỡng lự.
“Được rồi, nếu em chưa muốn cũng không sao, anh đợi em mà”- Anh nói.
“Cảm ơn anh”- Cô khẽ trả lời.
Lát sau, anh buông cô ra. Cô đi vệ sinh cá nhân, còn anh ngồi bên ngoài. Anh biết rõ cô chưa chấp nhận để cả hai đến hôn nhân, không sao anh đợi được, anh nhất định sẽ đợi được đến ngày cả hai cùng nhau bước vào lễ đường.
Cả hai vệ sinh cá nhân xong, cùng nhai đi ăn sáng.
Ngô Mạn Mạn đêm qua dường như không ngủ, nằm lăn qua lăn lại suy nghĩ về kẻ muốn hại Tiểu Bạch Thỏ, nên bây giờ ngủ như heo con trong phòng.
Sáng sớm, Max đã đến tìm anh. Về vấn đề bữa tiệc mà cô gặp nạn kia.
“Cậu đến tìm Tiểu Mạn sao? Con bé còn ngủ”- Anh nhìn Max hỏi, sáng sớm như vậy đến đây chắc tìm Ngô Mạn Mạn rồi.
“À không, tớ muốn gặp Song Nhi hỏi vài điều”- Max trả lời.
Cô đang loay hoay trong bếp dọn thức ăn ra, không biết anh và Max nói gì nữa.
Ngô Trác Thăng quay đầu lại nhìn cô đang loay hoay kia. Rồi quay sang nhìn Max.
“Cậu muốn hỏi chuyện gì? “- Max dò hỏi.
“Là về người đàn ông bị giết trong nhà vệ sinh, cảnh sát nghi ngờ tên này tiếp cận Song Nhi để hại cô ấy, nhưng không thành liền tự sát.. hoặc bị thủ tiêu “- Max nói, sáng sớm nói chuyện này anh cũng không muốn, nhưng đành thôi.
Ngô Trác Thăng cau mày. Thủ tiêu? Việc này nó đến nghiêm trọng như vậy rồi sao?
“Để lát tớ hỏi cô ấy, tớ không muốn làm cô ấy sợ”- Ngô Trác Thăng nói.
Max gật đầu đồng ý, anh cũng biết rõ gặp chuyện này mà nhắc lại thì sẽ làm cô sợ.
...
Ăn sáng xong, cô giúp anh đi lấy đồ để đến công ty.
Anh vừa mặt áo sơ mi vào xong, cô đi lại chỉnh cổ áo lại cho anh. Nhìn anh mỉm cười. Rồi quay sang lấy cavat đeo giúp anh, nhìn cô giống một bà nội trợ đảm đang vậy.
Anh đưa tay, ôm eo cô. Hôn lên trán cô một nụ hôn.
“Nhìn em giống bà nội trợ lắm”- Anh chọc cô.
“Đồ đáng ghét”- Cô đưa tay đánh nhẹ vào ngực anh.
“Mà nè, anh hỏi chút” - Ngô Trác Thăng vào vấn đề.
“Dạ? “- Cô ngây ngô.
“Lúc trong bữa tiệc đó, có một người đàn ông nào đó có nói chuyện hay gần em? “- Anh không muốn hỏi nhưng cần có thông tin để điều tra, anh cũng hết cách rồi.
“Có một người đàn ông lạ, kéo em ra nhảy, nhưng được nửa bài lại để em ở đó một mình, rồi đèn tắt đi... sau đó”- Song Nhi không dám nói tiếp, cô vẫn còn hơi sợ một chút.
“Anh hiểu rồi, cảm ơn em”- Anh nói khẽ.
“Anh sẽ bảo vệ em”- Anh lại nói, tay ôm chặt eo cô hơn.
“Cảm ơn anh”- Cô nghẹn ngào.
Ngô Trác Thăng đến công ty. Dặn dò hai vệ sĩ bảo vệ cô tốt, không là không xong với anh.
Anh vừa đi một lúc, thì Tứ Minh gọi điện đến.
Cô cầm điện thoại lên, bắt máy: “Alo”
[ Hôm qua, em có sao không? ]
“Em không sao, cảm ơn anh”- Cô trả lời.
[ Anh xin lỗi, vì để em gặp rắc rối ]
“Không sao đâu anh, cũng không do anh mà”- Cô lại nói.
[ Ừm, rãnh anh hẹn cà phê nhé ]
“Vâng”
[ Vậy thôi, anh bận một số việc rồi, tạm biệt em ]
“Vâng” - Nói rồi cô cúp máy. Cô thở dài, cô hay gặp rắc rối, không nên gặp Tứ Minh nhiều, nếu không liên luỵ làm anh ấy bị thương hay gặp nguy hiểm mất.
Hôm nay cô dọn dẹp nhà cửa rồi đến thăm ba mẹ nhỉ?
...
Cô quét dọn nhà cửa xong, mà. Ngô Mạn Mạn chưa ngủ dậy nữa là, anh nói cô là heo, bây giờ đến Ngô Mạn Mạn làm heo rồi kìa.
Cô thay quần áo, rồi đến thăm ba mẹ. Dĩ nhiên... hai cái mặt lạnh có đi theo.
(@Song: lại cái mặt lạnh == còn chối hả con thỏ xấu xa kia)
...
Ba mẹ cô sau khi làm thuê, cả hai đã mở một tiệm hoa. Buôn bán ổng định, cả hai hạnh phúc như trước.
Cô về nhà, thấy mẹ liền chạy lại ôm chầm.
Bà và ông chỉ biết lắc đầu, đã lớn như vậy còn nũng nịu à.
“Con đó, cứ như vậy sao ba mẹ nỡ cho con đi lấy chồng đây? “ - Bà nói.
“Không muốn lấy chồng, muốn bên ba mẹ”- Cô nũng nịu. Hai vệ sĩ bên ngoài mà bật cười thầm, tội nghiệp ông chủ rồi.
Bà và ông chỉ biết lắc đầu, còn Ngô Trác Thăng kia, cô để ai cưới đây?
Bà và ông nhận ra, Ngô Trác Thăng yêu cô rất nhiều, cả hai không hiểu sao cô và anh gặp nhau, còn ở chung nhà, nhưng... Ngô Trác Thăng rất tốt và yêu cô. Cả hai yên tâm giao cô cho Ngô Trác Thăng, nhưng... còn việc ba mẹ ruột của cô, cả hai phải làm sao đây?
Cô ở lại cùng cả hai, hai vệ sĩ cô nói cứ về đi, không sao đâu. Hai vệ sĩ mặt lạnh sợ cô gặp nguy hiểm, lúc đó ông chủ.. giết họ mất, nên không ai dám rời đi.
(@Song: ta sẽ cho con thỏ xấu xa đó gặp nguy hiểm lau súng
@Hai tên vệ sĩ: ấy ấy đừng tỷ tỷ xing đẹp làm ơn ôm chân Song tác giả cầu xin)
Cô cùng bà đi siêu thị, nấu ăn và dọn dẹp nhà cửa. Ba cô cũng rất vui vẻ, luôn cười. Lâu rồi mới được hạnh phúc như vậy.
Cô cũng bà đi siêu thị mua đồ về nấu ăn, là những món ba cô thích nha. Vì lâu rồi cả ba chưa ăn cơn, cô và mẹ quyết định nấu món ông thích cho ông.
Mua đồ từ siêu thị về, cô và bà không nhận ra đằng sau mình có người theo dõi.
Về đến nhà, cô vừa mang đồ vào thì có khách đến mua hoa. Cô vội chạy ra.
Đó là một vị khách lớn tuổi, là một người đàn ông.
“Cô gái, bán cho tôi một bó hoa hồng trắng”- Thẩm lão gia hiền từ nhìn cô nói.
Cô có chút ngây người, vội đi gói hoa cho Thẩm lão gia.
Hai vệ sĩ kia nhận ra Thẩm lão gia, ông đưa mắt ý nói đừng làm gì cả.
Bà từ trong đi ra, nhìn thấy Thẩm lão gia vội quay đầu đi vào, nhưng không ngờ lại để Thẩm lão gia nhìn thấy. Đó là Tuyền Uri, đây chắc chắn là Song Nhi rồi.
Cô đứa bó hoa cho Thẩm lão gia.
“Cô gái, cháu tên gì? “- Thẩm lão gia nhìn cô hỏi.
“À dạ Song Nhi ạ”- Cô lễ phép trả lời.
Thẩm lão gia mỉm cười, rồi quay đầu đi.
Cô cảm thấy kì lạ, người đàn ông đó sao là lạ vậy?
Bà lúc này đi ra.
“Vào giúp mẹ với con”- Bà nhìn cô nói.
“Dạ”- Cô ngoan ngoãn đi theo sau bà, như một cái đuôi nhỏ.
Thẩm lão gia trên xe, nhìn bó hoa trong tay mỉm cười, một cô gái tốt.
...
Đến tối, cô về lại Ngô gia.
Anh đúng lúc cũng đi làm về, thấy cô vui vẻ về, hỏi: “Em đi đâu về mà vui quá vậy? “
“Từ nhà ba mẹ về” - Cô ngây ngô.
Anh bật cười, xoa đầu cô rồi ôm cô vào nhà.
Ngô Mạn Mạn lại đi. Một đi mua sắm, hai bị Max đưa đi đâu rồi. Nên kết hôn sớm cho hai người này mới được.
Cô vội đi tắm, rồi vào bếp nấu bữa tối cho anh.
Anh trên phòng, vừa tắm xong, bước ra thì hai vệ sĩ lên phòng báo cáo.
“Ông chủ hôm nay Thẩm lão gia đến tiệm hoa của ba mẹ cô Song Nhi”- Vệ sĩ nói.
Anh cau mày, Thẩm lão gia? Đến đó làm gì? Cô sao? Tại sao hết Thẩm Mạc đến Thẩm lão gia, rốt cuộc là sao?
“Được rồi”- Anh nói, phất tay. Hai vệ sĩ hiểu ý bước ra ngoài.
Anh ngồi xuống sofa, châm một điếu thuốc. Thẩm gia có liên quan gì đến cô?
Ngồi suy nghĩ, anh không thể hiểu ra. Cầm điểm thoại lên, gọi ai đó:
“Điều tra về Thẩm gia cho tôi”