Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

chủ (giản niên và nguyệt)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Nhất định có biện pháp!" Giản Niên bưng mặt cô, ngưng mắt nhìn vào đôi mắt đỏ hoe.

"Tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ không để em biến mất!"

Nguyệt nhất thời kinh ngạc nhìn cô, nhưng chỉ trong chốc lát liền cúi đầu.

"Vô dụng thôi..."

"Nhìn tôi đây! Nhìn vào mắt tôi! !" Giản Niên vỗ nhẹ gò má cô, hôn lên môi cô một cái.

"Tôi là Shura vương!"

"Vị vua tương lai của Shura! Tôi nhất định sẽ lưu lại người phụ nữ mà tôi yêu thích nhất!"

Giản Niên càng nói càng kích động, cô ôm Nguyệt rất chặt, rất sợ không để ý đến thì cô ấy sẽ biến mất, thân thể cô ấy trở nên rất gầy yếu, rất nhẹ. Chỉ điểm này đã khiến cô thấy rất sợ hãi.

Lần đầu tiên, Giản Niên bởi vì yêu một người mà cảm thấy sợ hãi, cảm thấy khẩn trương, cảm thấy lo lâu, thậm chí là mất lý trí.

"Giản Niên..."

Bất tri bất giác tay Nguyệt chủ động ôm lấy lưng cô, nói không bị cảm động là giả, nói không có cảm giác với Giản Niên cũng là gạt mình gạt người.

Nhưng mà cô chính là không qua được cửa ải, cô sợ, rất sợ. Nếu giao trái tim ra, tương lai li biệt, đau khổ sẽ chính là hai người.

"Bây giờ nói tôi biết, tại sao em lại giao dịch với Xích Đế?"

Giản Niên thoáng thả cô ra, nghiêng người sang để cô tựa vào vai mình.

"Một ngàn năm trước, vì cái chết của Băng Tà, nên Thất Sát trong cơn thịnh nộ đã mất đi lý trí, đã đại khai sát giới trên Thiên giới, thậm chí đã chém giết mù quáng. Cũng bởi vì vậy, cuộc chiến thập tứ tinh diệu bị kết thúc sớm, ngay cả tôi cũng... Trong lúc sắp chết, tôi đã nhìn thấy một người, cô ta mang chiếc mặt nạ bạc, khoác tấm áo choàng đen, không thể thấy rõ gương mặt. Cô ta nói với tôi cô ta là Xích Đế đứng đầu Ma giới, cổ nói cổ có thể giúp tôi hoàn thành một nguyện vọng, nhưng điều kiện là lúc nguyện vọng đó đạt thành, tôi phải giao linh hồn cho cô ta." Nói đến đây, vẻ mặt Nguyệt ảm đạm.

"Tại sao em lại đáp ứng?"

"Không đúng, rốt cuộc là vì điều gì em lại chấp nhận hi sinh đến vậy..."

Trực giác nói với Giản Niên, Nguyệt làm vậy sau lưng nhất định là có thâm ý, mà Xích Đế cũng tuyệt đối sẽ không đúng lúc xuất hiện như vậy.

"Cô không hiểu đâu. Thập tứ tinh diệu chúng tôi là để duy trì thăng bằng cho tam giới là do số mệnh tự nhiên sinh thành, giữa hai bên sẽ không ngừng quyết đấu chém giết lẫn nhau chính là số mệnh của chúng tôi. Không ngừng chết đi, không ngừng sống lại, tuần hoàn qua lại, không có điểm kết. Loại này chỉ có thể nghe theo số mệnh an bài, tôi không còn cách nào ngoại trừ đồng ý."

"Chúng tôi không thoát ra được, chỉ có khái niệm của sống và chết. Mỗi một lần sống lại cũng sẽ không còn ký ức lúc trước, dung mạo tính tình cũng không giống, đồng thời cũng sẽ không còn nhớ gì về đối phương."

"Thật ra chúng tôi liền giống như huynh đệ tỷ muội, nhưng lại phải tàn sát lẫn nhau... cô hiểu được loại đau khổ này không?"

Hốc mắt Nguyệt ươn ướt, bao nhiêu lần cô đều lén khóc thút thít, than thở, lại chỉ bất lực chịu thua.

"Nguyệt!" Giản Niên vỗ nhẹ lên lưng cô, xem như trấn an.

"Cho nên lúc Xích Đế xuất hiện, tôi dứt khoát đáp ứng cô ta." Ánh mắt Nguyệt trở nên sâu thẳm.

"Em đã để thập tứ tinh diệu có cơ hội luân hồi sinh vào nhân gian?!" Giản Niên cả kinh kêu lên.

"Ừm."

"Hơn nữa trong lúc số mạng lại liên tục thay đổi, thì tôi vẫn có thể giữ lại ký ức."

"Còn bọn họ chỉ có thể vào thời điểm thích hợp sống lại ở nhân gian."

"Ngốc quá đi! Sao em có thể ngốc nghếch đến vậy!" Giản Niên càng đau lòng Nguyệt.

"Một mình im lặng sau lưng vô tư cố gắng, cũng không biết rằng sẽ có ai biết được số mạng biến mất vĩnh viễn của mình không."

"Không phải vậy! Không phải như vậy!"

"Tôi rốt cuộc có thể thoát khỏi số mệnh tại vô minh của mình, cô hẳn nên vui mừng thay cho tôi a!" Nguyệt lau nước mắt trên khóe mắt, cười nói.

"Vui mừng cái gì! Vợ tôi cũng sắp mất luôn rồi, tôi có thể cao hứng sao?" Nguyệt bị giọng điệu khoa trương của Giản Niên chọc cho cười.

"Phụt" cười ra tiếng,

"Phụ nữ muốn làm vợ cô đoán chừng xếp thành hàng dài cho đến Thiên giới, lo lắng cái gì!"

"Ngốc nghếch! Tôi chỉ cần em làm bà xã tôi, mấy người khác tôi không cần!" Giản Niên ôm lấy cô, trên cổ cô dùng sức cọ một cái.

"Nhột! Hehe~ mau thả tôi ra!"

Nguyệt né tránh muốn thoát khỏi Giản Niên, nhưng ngược lại lại bị cô ôm càng chặc hơn.

"Không thả! Cả đời cũng không thả." Giọng Giản Niên vang lên đượm buồn, Nguyệt ngừng giãy giụa, sờ lên gương mặt cô.

Trước hai con ngươi tràn đầy thâm tình của Giản Niên, cô chủ động hôn lên.

Đầu tiên Giản Niên hơi sững sốt, sau đó nóng bỏng đáp lại.

Rất nhanh quyền chủ động nắm ở trong tay, tiếp theo tiếng kiều mị thay nhau vang lên, cả căn phòng ngập trong mây mưa.

Sau kích tình, Giản Niên khẽ cắn tai Nguyệt.

"Đã nói rồi, cả đời này cũng không buông tay."

Nguyệt nắm hai tay cô, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng. Giản Niên mới yên tâm nhắm hai mắt, Nguyệt thì mở mắt, đáy lòng cô có thanh âm rất thấp nói: "Tôi xin lỗi, Giản Niên."

-----

"Mẹ! !"

Cảnh Tiểu Lang vừa mừng vừa sợ nhìn chằm chằm nơi cửa.

"Tiểu Lang Lang, mau tới cho mẹ nhìn một cái~"

Lục Hồng giang hai tay, Cảnh Tiểu Lang lập tức chạy tới.

"Gần đây hình như có lên cân một chút~ không tồi~"

Lục Hồng sờ cằm Cảnh Tiểu Lang, cẩn thận quan sát, Cảnh Lang thì có chút bất mãn, bĩu môi.

Lục Hồng lặng lẽ dùng cùi chỏ đụng đụng cô, nhỏ giọng nói.

"Ăn giấm chua con gái tới bao giờ?"

Cảnh Lang quay đầu đi nơi khác, lúng túng ho khan hai tiếng.

"Mẹ, mẹ, Tiểu Lang có chuyện rất quan trọng muốn nói với hai người a~"

"Tiểu Lang có bảo bảo rồi~"

Cảnh Tiểu Lang vui mừng chạy vòng vòng tại chỗ.

"Bảo bảo?!" Cảnh Lang nhíu mày, thần sắc Lục Hồng cũng biến thành ngưng trọng.

"Đúng vậy! Tiểu Lang có bảo bảo cũng có vợ rồi~"

Cảnh Tiểu Lang không kịp đợi muốn cho cả hai gặp bảo bảo, Lục Hồng thì đánh giá cái bụng bằng phẳng của Cảnh Tiểu Lang.

"Mẹ~"

Một đoàn bóng dáng đỏ nhanh chóng chạy tới bên cạnh Cảnh Tiểu Lang.

"Bảo bảo!"

Cảnh Tiểu Lang ôm lấy bé con, rồi giới thiệu cho hai mẹ của mình.

"Đây chính là bảo bảo của con, là con của con và chị Trấp Thủy, tên Nạp Lan Vô Tà~"

"Vô Tà~ mau chào hỏi nội nội đi con~"

Hai nội?! Cảnh Lang và Lục Hồng đồng thời ngẩn ra, dù từ thân phận mà nói thì không sai, nhưng các cô vẫn cảm thấy là lạ.

Chẳng qua lúc Lục Hồng nhìn thấy một đoàn lông trước ngực Cảnh Tiểu Lang, lập tức liền yêu thích không thôi.

"Lang, chị nhìn xem! Nó có phải rất giống Tiểu Lang Lang lúc còn bé không?"

Lục Hồng bế Tiểu Vô Tà, bóp bóp lỗ tai bé con.

"Ô! Bà nội, lỗ tai Vô Tà rất yếu ớt, có thể không sờ vào không~"

Tiểu tử lộ ra ánh mắt vô tội, làm bộ dạng đáng thương nhìn các cô.

"Lỗ tai và cái đuôi xác thực là nhìn giống của Lang tộc..... chỉ là trong thời gian ngắn như vậy làm sao có thể?" Cảnh Lang nghi ngờ nói.

"Em mặc kệ! Đứa nhỏ đáng yêu như vậy nhất định là của Tiểu Lang Lang nhà mình~" Vừa nói, Lục Hồng vừa bế tiểu tử vào phòng khách, Cảnh Tiểu Lang thì giải thích với Cảnh Lang.

"Mẹ, đợi một hồi nghe con nói."

Lúc này, Nạp Lan Chỉ Thủy vừa thay quần áo xong từ trên lầu đi xuống.

Thấy Cảnh Lang và Lục Hồng đầu tiên là cả kinh, sau đó mỉm cười nói.

"Hai bác mạnh khỏe."

Nhóm người ngồi trong phòng khách, Lục Hồng ôm tiểu tử dường như không muốn thả ra, hoàn toàn vắng vẻ người yêu nhà mình ở bên cạnh. Chân mày Cảnh Lang nhíu sâu, giọng cứng rắn nói.

"Cháu Nạp Lan, có thể giải thích chuyện này là sao không?"

"Vừa vặn hôm nay hai bác tới, mấy ngày trước cháu đã cầu hôn Tiểu Lang Lang."

"Không bằng chúng ta thương lượng ngày giờ, rồi nhanh chóng cử hành hôn lễ luôn."

Lục Hồng và Cảnh Lang ngơ ngác nhìn nhau, Cảnh Tiểu Lang thì mở miệng nói.

"Vô Tà là bảo bảo của con, mẹ, hai người phải tin con."

"Nạp Lan, cháu trước vẫn là kể xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Cảnh Lang nhướng mi tâm.

"Được."

Đợi Nạp Lan Chỉ Thủy kể lại mọi chuyện xong, Cảnh Lang cùng Lục Hồng trầm mặc một hồi lâu.

"Lang, không bằng ngày mai chúng ta đi thăm ông nội Nạp Lan, nói về chuyện hôn lễ." Lục Hồng trước mở miệng nói.

"Cảm ơn bác!" Nạp Lan Chỉ Thủy kích động nói.

"Nạp Lan, con là Thất Sát? Còn Tiểu Lang Lang là thần thú thượng cổ Băng Tà chuyển thế." Cảnh Lang lặp lại một lần.

"Đúng vậy."

"Vô Tà là đứa con của con và Tiểu Lang Lang, đây là điều tuyệt đối chính xác."

"Nàng ấy đã vất vả hạ sinh cho con đứa con này, cho nên kiếp này con nhất định sẽ không phụ nàng!" Nạp Lan Chỉ Thủy lại quỳ xuống trước mặt Cảnh Lang và Lục Hồng.

Cả hai sợ hết hồn, Cảnh Tiểu Lang cũng theo cô quỳ xuống.

"Mẹ, mẹ, con muốn ở bên cạnh chị Trấp Thủy."

"Tiểu Lang Lang, nàng mau đứng dậy đi!" Nạp Lan Chỉ Thủy đau lòng cô, muốn đỡ cô dậy.

"Chị Trấp Thủy, chị không đứng lên, em cũng sẽ không đứng lên!" Cảnh Tiểu Lang quật cường nói.

"Cả hai đều đứng lên cho ta!" Cảnh Lang nói.

"Ta cũng đâu nói là không đồng ý." Cảnh Lang thở dài.

"Đứa nhỏ cũng đã lớn như vậy, còn làm bộ dạng này, mau dậy đi!"

Nạp Lan Chỉ Thủy thế này mới yên tâm, cùng Cảnh Tiểu Lang đứng lên.

"Ngày mai chúng ta đi gặp ông nội con."

"Chuyện này..." Nạp Lan Chỉ Thủy có chút do dự.

"Không sao đâu, ta cũng không tin đến lúc đó ông nội con có thể dùng chổi đuổi chúng ta ra ngoài."

"Đây là chuyện sớm muộn cũng phải đối mặt." Nạp Lan Chỉ Thủy gật đầu.

"Lúc trước con vẫn luôn băn khoăn thân thể ông nội, cho nên....."

"Yên tâm đi, chuyện này liền giao hai bác."

Mọi người lại trò chuyện một hồi, bỗng nghe trên lầu truyền tới động tĩnh. Giản Niên dường như vừa mới thức dậy, tóc có chút rối bù.

"Dì Cảnh, dì Lục, chào hai bác~"

Thấy bộ dạng tinh thần sáng láng của Giản Niên, Nạp Lan Chỉ Thủy như không có gì xảy ra hỏi một câu.

"Nguyệt đâu rồi?"

"Khụ khụ....." Giản Niên ngượng ngùng cúi đầu.

"Vẫn đang ngủ."

Thấy Nạp Lan Chỉ Thủy còn muốn nói điều gì, Giản Niên đi trước cướp lời cô.

"Cháu có chuyện rất quan trọng cần nói, Cảnh Kỳ đã xuất hiện."

Đồng thời, Giản Niên kể hết mọi chuyện đã xảy ra.

"Cô ta lại xuất hiện đồng thời với Ma giới, thật sự là không ngờ tới."

"Lang mama và mẹ đà điểu sợ rằng vẫn chưa biết chuyện này." Cảnh Lang lại ngẩng đầu nói.

"Giản Niên, có thể lần ra tung tích cô ta không?"

"Sợ rằng có chút khó khăn, nhưng có thể xác định chuyện này không thoát khỏi liên quan tới ma vương Xích Đế."

"Nếu là vậy, chuyện trở nên phiền toái rồi."

"Chuyện của Ma giới không phải chúng ta có thể tùy ý can thiệp vào." Cảnh Lang thở dài.

"Đúng là vậy, liên quan tới truyền thuyết về Xích Đế vốn là cấm kỵ, theo đạo lý nàng ta chắc hẳn vẫn còn đang ngủ say mới đúng, trừ phi....."

"Trừ phi cô ta đã tỉnh lại?"

"Kẻ mà vừa nghe nhắc đến cả thần và người đều kinh sợ..."

————————————————

Happy new year!!!

Năm mới Tiểu Tước xin chúc các bạn đọc của mình sức khỏe, an khang, mọi sự như ý, một năm cát tường may mắn trong học tập, sự nghiệp và tình yêu nhé

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio