"Tớ nói cậu Nạp Lan, bộ cậu định cùng Laura Carano một tuần thật?"
Sau khi Nạp Lan Chỉ Thủy vào cửa, Sở Khiết theo sát sau.
"Đây chẳng phải điều cậu muốn à?" Nạp Lan Chỉ Thủy xoay người nói,
"Tớ đó là nói đùa có được không vậy?" Sở Khiết khoát tay.
"Cả ngày cậu toàn mặt chau mày ủ, chính là đang suy nghĩ chuyện này?" "Thịt viên!"
Nạp Lan Chỉ Thủy không để ý tới cô, ngược lại gọi tên Cảnh Tiểu Lang.
"Ô ô~~~"
Cảnh Tiểu Lang vội vàng chạy tới bên cạnh, Nạp Lan Chỉ Thủy ôm cô vào lòng thật chặt.
"Xem ra cậu đã cùng con chó nhỏ này tiến vào thời kỳ yêu đương nồng nhiệt."
Sở Khiết trêu chọc. Chóp mũi Cảnh Tiểu Lang thân mật cọ vào ngực Nạp Lan Chỉ Thủy, cố gắng ngửi lấy mùi hương trên người. Nhưng đồng thời cô đợi ở đây khi hai người vào cửa, đã nghe được đoạn đối thoại.
Laura Carano? Tên của Xà Xà!
Nạp Lan Chỉ Thủy liếc nhìn Sở Khiết,
"Sở Khiết, chẳng lẽ cậu có cách hay hơn?"
Nạp Lan Chỉ Thủy ôm Cảnh Tiểu Lang ngồi trên sa lon, vuốt ve đầu cô.
"Cái này... đối phương là nhân vật ăn thông cả hắc bạch, nếu luận về thực lực đích thực hai bên cách nhau khá xa."
Sở Khiết ngồi cạnh cô, muốn đưa tay sờ lên Cảnh Tiểu Lang, lại bị cô né tránh. Sở Khiết bất mãn trợn mắt nhìn tiểu tử, Cảnh Tiểu Lang trợn mắt nhìn lại.
"Không chỉ thế, Laura Carano có thể lấy được Băng Lam Chi Lệ đích thực cũng đã bỏ ra không nhỏ."
Trong đầu Nạp Lan Chỉ Thủy nhớ lại mấy tấm hình nọ,
"Có liên quan mấy tấm hình cô ấy cho cậu xem trên xe hôm nay sao?"
Thần sắc Sở Khiết khác thường, hỏi.
"Ừm." Nạp Lan Chỉ Thủy gật đầu,
"Cô ấy tìm thấy Băng Lam Chi Lệ trong một ngôi mộ."
"Ngôi mộ?" Sở Khiết khiếp sợ nhíu mày.
"Không sai, hẳn là trong một lần hoạt động thám hiểm. Người đồng hành cùng cô ấy cơ hồ không có ai sống sót, hơn nữa nhìn trong hình, bọn họ hẳn đã bị nhiễm một loại vi khuẩn nào đó."
"Người bị nhiễm trong thời gian cực ngắn toàn thân sẽ chảy máu, nội tạng tan chảy."
"Hả!"
Sở Khiết không dám tin nhìn Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Vậy Laura Carano làm sao để thoát? Vì sao cô ấy không bị lây nhiễm vi khuẩn?" Sở Khiết bỗng nhiên nghĩ đến.
"Tớ không biết, đây hẳn cũng không phải điểm chính chúng ta cần chú ý. Nếu bây giờ tớ không cùng cô ấy tiến hành trò chơi này, sợ rằng cũng không có được bất kỳ câu trả lời nào." Nạp Lan Chỉ Thủy nghiêm túc nói.
Ô ô ô! Chị gái xinh đẹp đã gặp Xà Xà, chắc không phải đã thích Xà Xà đi.
Cô nhớ dáng dấp Xà Xà thế nhưng rất xinh đẹp.
Xà Xà từng nói, bất kể đàn ông hay đàn bà đều thích những thứ xinh đẹp, Tiểu Lang có tai với đuôi, xấu xí sẽ dọa đến người ta. Ô ô ô!
Nghĩ như vậy, đầu nhỏ Cảnh Tiểu Lang lập tức rũ xuống, một bộ dáng vẻ uể oải.
"Thịt viên!" Nạp Lan Chỉ Thủy gọi cô,
"Ô..."
Cảnh Tiểu Lang mặt chau mày ủ đáp.
"Không thoải mái sao?"
Hai tay Nạp Lan Chỉ Thủy ôm lấy cô, ánh mắt quét qua một vòng trên người cô.
"Ô..."
Cảnh Tiểu Lang huơ huơ đầu, đuôi dài rũ xuống, ánh mắt hơi híp lại.
Tay Sở Khiết không kiềm được liền muốn bóp đuôi Cảnh Tiểu Lang, dưới ánh mắt uy hiếp của Nạp Lan Chỉ Thủy ngưng động tác.
"Sở Khiết, thịt viên hình như thấy không thoải mái, tớ phải đưa nó đi bệnh viện một chuyến."
"Nạp Lan, có vẻ như nó đâu có khó chịu. Có phải cậu hơi quá nhạy cảm rồi không."
Sở Khiết kinh ngạc trong lòng, trình độ ân cần của Nạp Lan Chỉ Thủy dành cho con chó nhỏ này hình như hơi quá rồi.
"Ngao ô!"
Biết Nạp Lan Chỉ Thủy quan tâm mình, Cảnh Tiểu Lang giống như toàn thân hăng tiết vịt, cao hứng đung đưa bốn cái móng vuốt, liên lụy cái đuôi xoa lên mu bàn tay Nạp Lan Chỉ Thủy.
"Ô ô ô!"
Con ngươi cô trở nên sáng ngời, vẻ uể oải không phấn chấn vừa rồi sớm đã không còn bóng dáng.
"Thịt viên, mi quả thật không thấy khó chịu đâu hết?"
Nạp Lan Chỉ Thủy không yên lòng hỏi lại.
"Nạp Lan, cậu mới rồi là đang nói chuyện với một con chó?"
Sở Khiết giương miệng thật to, đủ để nhét một trái táo.
"Thịt viên, là đặc biệt."
Nạp Lan Chỉ Thủy chẳng qua chỉ nhàn nhạt nói một câu, lại ôm Cảnh Tiểu Lang vào lại trong lòng.
"Nếu tớ nhớ không lầm, các cậu quen biết còn chưa đến hai ngày đi." Sở Khiết ngốc lăng nói.
"Nếu không còn chuyện gì, tớ muốn nghỉ ngơi." Nạp Lan Chỉ Thủy làm bộ đuổi người.
"Bây giờ mới mấy giờ hả!"
Sở Khiết bất mãn, Nạp Lan Chỉ Thủy rõ ràng đang trốn tránh câu hỏi của cô.
Hết sức không tình nguyện, Sở Khiết vẫn bị Nạp Lan Chỉ Thủy đuổi khỏi cửa.
Chị gái xinh đẹp không vui sao?
Cảnh Tiểu Lang ngửi được cảm giác đè néntrong không khí , chị gái xinh đẹp mãi cứ mặt mày ủ ê, ô~
"Thịt viên, nếu mi biết nói chuyện với ta thì tốt biết bao?"
Một cách vô thức, Nạp Lan Chỉ Thủy sờ đầu Cảnh Tiểu Lang tự lẩm bẩm.
Chị gái xinh đẹp, Tiểu Lang biết nói chuyện a!
Cảnh Tiểu Lang nghĩ muốn biến trở lại thân người để trò chuyện với Nạp Lan Chỉ Thủy.
Buổi tối, Nạp Lan Chỉ Thủy tùy tiện làm ít đồ ăn, cùng Cảnh Tiểu Lang thân cận ăn chung.
Băng Lam Chi Lệ, cô nhất định lấy được. Giống như vừa hạ quyết tâm chuyện gì, Nạp Lan Chỉ Thủy đóng vòi nước phòng tắm.
Cảnh Tiểu Lang một mực chờ ngoài cửa, nâng lên móng vuốt sờ cằm.
Chị gái xinh đẹp muốn hỏi vật gì của Xà Xà vậy nhỉ?
Hình như là tên Băng Lam Chi Lệ?
Ban đêm, đợi sau khi Nạp Lan Chỉ Thủy ngủ, Cảnh Tiểu Lang lặng lẽ từ trong ngực cô tránh thoát. Như một làn khói chạy tới phòng khách, ngưng tụ linh lực trong chốc lát, biến đổi trở lại trạng thái nửa người nửa thú. Giương mắt nhìn một chút hai cái tai nhọn trên đỉnh đầu, và cái đuôi to xù ném trước người.
Chuẩn bị xong xuôi, cô muốn đi tìm Xà Xà. Dù đi như vậy có hơi mất mặt, lâu nay Xà Xà đều luôn xem thường cô, nhưng không sao. Nếu có thể để chị gái xinh đẹp vui vẻ, cô nguyện ý đi làm chút chuyện.
Chủ ý quyết định, Cảnh Tiểu Lang rời khỏi nhà Nạp Lan Chỉ Thủy, nhưng khi cô ra đến tiểu khu. Mới nhớ tới mình phải đi đâu để tìm Xà Xà?
Buồn bực ngây ngốc đứng bên đường, áo khoác đen rộng lớn chặt chẽ bao bọc lấy thân người, bộ dạng như vậy ở bên ngoài lâu cũng không được ổn thỏa.
"Ô~"
Cảnh Tiểu Lang phiền não kêu một tiếng, hai tay ôm lấy thân người ngồi xổm dưới đất, dáng vẻ một bộ đáng thương.
"Muốn quá giang không?"
Thanh âm quen thuộc trước người vang lên, Cảnh Tiểu Lang ngẩng đầu.
Cô gái mặc một màu đen cưỡi một chiếc mô tô hạng nặng, nhẹ nhàng nhấp hạ khóe môi, giơ tay từ từ gỡ nón bảo hiểm xuống.
Tóc đen mắt đỏ, khí chất lạnh lùng dưới cơn gió đêm bày ra hơi thở vương giả.
"Ô~ Hỏa Hỏa~~~~"
Cảnh Tiểu Lang bỗng nâng người lên nhào vào ngực đối phương.
"Haha~"
Cô gái tóc đen mang bao tay da nhẹ nhàng phủ lên bả vai cô,
"Tiểu Lang Lang, lâu không gặp rồi."
"Ô~ Lang Lang nhớ Hỏa hỏa, Hỏa Hỏa là đại bại hoại!"
Cảnh Tiểu Lang hai quả đấm nhỏ liều mạng gõ ngực đối phương, vốn mũ áo khoác đen khoác trên đầu cũng tuột xuống.
Lỗ tai ngắn nhỏ không ngừng lung lay, khóe miệng cô gái tóc đen cong lên, đáy mắt nổi lên hài hước, ngón cái và ngón trỏ khép lại nhẹ nhàng bóp lỗ tai cô một cái.
"Ô!"
Toàn bộ thân người Cảnh Tiểu Lang cũng mềm nhũn ra, nằm trên người cô gái tóc đen, hai tay cũng vô lực rũ xuống.
"Hỏa Hỏa xấu xa!"
Trên mặt Cảnh Tiểu Lang hiện ra một màn đỏ, hai tai với đuôi là điểm nhạy cảm cũng là cái xương sườn mềm, chỉ cần bị nắm phải, trên người liền giống như mất hết sức lực vậy.
"Vẫn mềm oạt như thường lệ nhỉ, thoải mái ha~"
Cô gái tóc đen thõa mãn liếm môi.
————————————————
Ai vậy nhỉ, ai vậy ta? quang mang, Hỏa Hỏa có khi nào là Cảnh Hinh Ái không? Dám lắm á.