Sói Ngố, Vào Trong Chén Mau!

chương 41

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Cô đồ thiểu năng này!"

Cố ý xem thường Nạp Lan Chỉ Thủy Annie giống như nói lời tuyên thệ, giơ tay hướng Cảnh Tiểu Lang muốn bạt tai cô bé.

"Dừng tay!"

Bất luận dùng sức ra sao, tay Annie vẫn bị cứng rắn kéo lại, Nạp Lan Chỉ Thủy trừng mắt nhìn cô dữ tợn. Annie sợ ngây người, là cái sợ trong bản năng.

Nạp Lan Chỉ Thủy dùng sức đẩy cô ra.

"Chị dám đánh em ấy thử xem, tôi sẽ cho chị hối hận cả đời."

Cô chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này của Nạp Lan Chỉ Thủy, lạnh băng tuyệt tình như vậy, tựa như có thể khoét một lỗ trong tim người ta.

Ngay cả trước kia Nạp Lan Chỉ Thủy nhìn cô chán ghét, ánh mắt cũng không như vậy.

Tâm Annie lạnh, tiếp theo ủy khuất. Cô từ từ cúi đầu.

Nạp Lan Chỉ Thủy hộ Cảnh Tiểu Lang vào lòng, ngón tay lau chùi nước mắt cho cô bé,

"Bảo bối, không khóc."

"Ô ô ô!"

Cảnh Tiểu Lang khóc càng dữ hơn, một mặt cảm thấy bản thân thật vô dụng, mặt khác vừa cảm động lời nói của Nạp Lan Chỉ Thủy.

"Lập tức cút cho tôi!"

Nạp Lan Chỉ Thủy ngẩng đầu lên rống Annie.

"Em được lắm Nạp Lan Chỉ Thủy, chúng ta cứ đợi mà xem!"

Annie nắm quả đấm, xoay người rời đi.

Nạp Lan Chỉ Thủy ôm Cảnh Tiểu Lang trở lại phòng bệnh, Cảnh Tiểu Lang vẫn còn thút thít, Nạp Lan Chỉ Thủy cũng luống cuống.

"Bảo bối, nín đi! Chị ta là người xấu, không nên tin lời chị ta."

Nạp Lan Chỉ Thủy hôn lên nước mắt trên gương mặt cô bé, kiên nhẫn an ủi Cảnh Tiểu Lang.

"Chị Trấp Thủy, Tiểu Lang chỉ là cảm thấy rất cảm động..."

Cảnh Tiểu Lang khóc sướt mướt, đáp lại ôm Nạp Lan Chỉ Thủy.

"Tiểu ngốc nghếch, nếu cảm động vậy là chuyện tốt, khóc cái gì."

Nạp Lan Chỉ Thủy sờ đầu cô bé,

"Ô ô ô, chị Trấp Thủy xấu nhất, luôn chọc cho Tiểu Lang khóc."

Vừa nói, Cảnh Tiểu Lang vừa quăng nắm đấm nhỏ về phía Nạp Lan Chỉ Thủy, giống như cử chỉ nũng nịu của cô gái nhỏ, ngược lại Nạp Lan Chỉ Thủy lại rất hưởng thụ.

"Bảo bối, là chị không tốt, em đánh chị đúng lắm."

Nạp Lan Chỉ Thủy mặc cho quả đấm nhỏ đánh lên, dù sao cũng không đau không ngứa.

"Ô ô ô ô, không đánh, như vậy chị Trấp Thủy sẽ đau."

Cảnh Tiểu Lang bỗng tuôn ra một câu khiến người khác dở khóc dở cười.

"Đầu quả dưa ngốc!"

Nạp Lan Chỉ Thủy quẹt lên chóp mũi cô bé.

Nạp Lan Chỉ Thủy ôm cô, hôn một cái lên đỉnh đầu,

"Tiểu ngốc nghếch đáng yêu của chị."

Hai người đối diện nhau, đồng thời bật cười.

Một ngày này cả hai vượt qua trong yên tĩnh, Cảnh Tiểu Lang cùng Nạp Lan Chỉ Thủy ăn cơm, xem ti vi, lúc Nạp Lan Chỉ Thủy bày tỏ muốn làm việc, Cảnh Tiểu Lang sẽ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn cô.

Các cô giống như người yêu nhau đã nhiều năm, nương tựa lẫn nhau. Lòng Nạp Lan Chỉ Thủy được lấp đầy, cuộc sống bình thản lại có người yêu cùng nắm tay, không còn cô độc một mình, lòng cô chưa bao giờ cảm thấy phong phú như vậy.

Buổi tối, Cảnh Tiểu Lang lại thúc giục cô nghỉ ngơi sớm một chút, Nạp Lan Chỉ Thủy gật đầu cười.

Nạp Lan Chỉ Thủy ôm Cảnh Tiểu Lang nằm vào trong chăn, chỉ chốc lát sau, Cảnh Tiểu Lang liền ngủ. Nạp Lan Chỉ Thủy cẩn thận ngưng mắt ngắm nhìn dung nhan ngủ của tiểu tử trong ngực, hôn lên đầu cô bé.

Lại kéo cái nhẫn cỏ trong chăn mà buổi sáng Cảnh Tiểu Lang đeo cho cô, cầm chơi cẩn thận, được một chút thì cười lên.

"Tiểu ngốc Lang, cho nhau thêm một chút thời gian, đến lúc đó, chị sẽ tặng em một chiếc nhẫn đích thực."

Nạp Lan Chỉ Thủy tự mình lẩm bẩm, lại hôn một cái lên gương mặt Cảnh Tiểu Lang, cất chiếc nhẫn cỏ, nằm vào trong chăn.

Gần đây Sở Khiết bận bịu muốn sứt đầu mẻ trán, một mặt cẩn thận ứng phó với đám đấu đá trong công ty, mặt khác phải toàn lực theo dõi chân tướng vụ tai nạn giao thông của Nạp Lan Chỉ Thủy.

Dù từ đầu sự cố này đã được nhận định ngoài ý muốn, tài xế cũng chỉ là một tên đàn ông trung niên miễn cưỡng nuôi sống gia đình qua ngày. Nạp Lan Chỉ Thủy không truy tố hắn, cũng không yêu cầu hắn bồi thường.

Có điều không lâu sau vụ tai nạn tên tài xế đã nhảy lầu tự sát, chết cũng quá trùng hợp đi. Nếu nói vì áy náy chuyện tông Nạp Lan Chỉ Thủy, cũng quá chuyện bé xé ra to rồi. Theo người thân người chết cho hay, người chết khi còn sống đã có triệu chứng hiện tượng uất ức, vì do áp lực trong công việc và cuộc sống.

Nhưng mà, người thân hắn sau khi an táng hắn xong không lâu sau liền di dân cả nhà. Chuyện này quá kỳ quái, Sở Khiết suy nghĩ. Lấy đây làm đầu mối, cô tính toán thử tìm ra chân tướng đằng sau sự việc.

Cô cũng báo lại chuyện này cho Nạp Lan Chỉ Thủy, Nạp Lan Chỉ Thủy liền cho cô đi chợ đen tìm đầu mối, hỏi thăm gần đầy có ai bỏ tiền mua mạng của cô hay những giao dịch tương tự như vậy. Trước đây Nạp Lan Chỉ Thủy có suy đoán, có lẽ người nọ cũng không phải muốn mạng cô, chỉ là muốn cảnh cáo.

Lúc này, Giản Niên hẹn Sở Khiết ra, khiến cô cảm thấy bất ngờ.

Các cô hẹn gặp ở một quán cà phê cũng không mấy nổi tiếng, thời điểm Sở Khiết đến, Giản Niên đang đợi điện thoại.

"Giản tiểu thư, chào em."

Sở Khiết vội vã chào hỏi liền ngồi xuống.

Giản Niên đẩy túi da bò trước mặt đến cho Sở Khiết.

"Thứ này là?"

"Nó chính là thứ chị muốn tìm."

Giản Niên để di động xuống, uống một ngụm cà phê.

Sở Khiết nghi ngờ mở túi, bên trong có một phần hồ sơ cùng vài tấm hình.

"Sát... thủ!"

Sở Khiết xém chút đã kêu thành tiếng, cô kịp thời bụm miệng lại.

Sở Khiết nhìn quanh một vòng, rồi nhanh chóng quét nhìn xấp giấy, còn có mấy tấm hình.

"Tên tài xế đó chính là do cô ta giết."

Giản Niên lạnh nhạt nói.

"Tôi biết chị đang điều tra vụ tai nạn giao thông."

"Thì ra Nạp Lan Chỉ Thủy cũng có phát hiện."

"Chợ đen không có ai mua đầu Nạp Lan Chỉ Thủy, ngược lại lại là tên tài xế này..."

Giản Niên dừng một chút,

"Có điều khó mà tưởng tượng được, cô ta lại tiếp nhận một vụ như vậy."

"Tư... Vô Mệnh."

Sở Khiết dừng thật lâu, mới đọc xong toàn bộ cái tên. Đọc thế nào, cũng cứ thấy mất tự nhiên, Sở Khiết không được tự nhiên giật giật cổ.

"Cô ta là sát thủ đứng vào hàng nhất nhì hung ác, chỉ cần đưa tiền, bất kỳ mạng nào cô ta cũng lấy được."

"Đại khái thời điểm một năm trước đã quy ẩn, vụ này là vụ đầu tiên sau khi cô ta làm lại."

"Có thể nói tiền treo thưởng vụ này không hề cao, vốn đổi lại là ai cũng có thể làm được."

"Giản tiểu thư... hình như em rất rành về những chuyện trên phương diện này." Sở Khiết nói.

"Có lẽ cô ta sẽ ra tay lần nữa."

Sở Khiết nghi ngờ nghiêng đầu,

"Tôi tra được ghi chép giao dịch của cô ta, cùng với một khoảng tiền được chuyển vào, con số không nhỏ."

Giản Niên tiếp tục nhìn di động.

"Em nói mục tiêu lần này của cô ta là Nạp Lan?"

Sở Khiết ngạc nhiên.

"Không, mục tiêu ngay từ đầu của cô ta chính là Nạp Lan Chỉ Thủy."

"Chuyện này..."

"Lần đầu tiên là dò xét, lần thứ hai mới là động thật..."

"Hoan nghênh đến chơi!"

Cửa bỗng nhiên mở ra, một cô gái cao gầy, mang kính mát màu đen bước vào. Ánh mắt Giản Niên chuyển hướng về phía cô gái, Sở Khiết tò mò quay đầu.

"A! Cô ta..."

Hình trên tay Sở Khiết rơi xuống đất, cô vội vàng cúi người nhặt lên, hoảng hốt nhét tài liệu và hình vào túi da bò. Hai tay run rẩy,

"Đừng lo lắng, bình tĩnh một chút."

Giản Niên thấp giọng nói.

"Cho tôi hai ly cà phê mang đi."

Cô gái tìm một chỗ trống ngồi xuống, tùy ý lật xem tạp chí trên bàn.

Sở Khiết có thể cảm thấy lòng bàn tay mình đang đổ mồ hôi hột, Giản Niên lại mặt đầy trấn định.

"Ở đây đợi tôi một lát."

"Hả?"

Sở Khiết trơ mắt nhìn Giản Niên đi về phía cô gái, không, là sát thủ Tư Vô Mệnh.

"Chỗ này chắc không có ai ngồi."

Giản Niên lạnh nhạt ngồi vào đối diện Tư Vô Mệnh.

Tư Vô Mệnh ngẩng đầu nhìn cô, lại tiếp tục cúi đầu xem tạp chí.

"Cô Tư, chào cô."

"..." tiếp tục xem tạp chí.

"Đeo kính mát trong phòng xem tạp chí, không tốt cho mắt nga."

"..." vẫn tiếp tục xem tạp chí.

"À, đúng rồi. Trong tài liệu có nói, cô Tư đây không thích nói chuyện."

"Thưa cô, cà phê của cô."

Phục vụ tiến tới.

Tư Vô Mệnh đưa tiền cho phục vụ, ném tạp chí xuống, cầm cà phê chuẩn bị rời đi.

"Trên người cô có mùi của loài cáo." Giản Niên bất ngờ toát lên một câu.

Tư Vô Mệnh dừng bước, ngồi trở lại ghế.

"Mùi hồ ly nặng như vậy, khó trách đám đạo sĩ hòa thượng tìm cô khắp nơi."

Giản Niên bình tĩnh nói.

"Trước đây không lâu, nghe nói một đệ tử đạo giáo đã chết, điểm chính không phải là hắn. Mà là hắn bị hồ ly tinh hút hết tinh khí mà chết."

"Sư phụ hắn sau khi biết chuyện rất tức giận, thề phải bắt cho được con hồ ly đó, đánh cho tới khi nguyên thần nó tan biến."

"Ngươi biết quá nhiều."

Âm thanh Tư Vô Mệnh có chút khàn đục.

"Tôi cảm thấy chúng ta có thể giao dịch một chút."

Giản Niên thản nhiên nói.

"Ngươi muốn gì từ ta?"

Tư Vô Mệnh tháo kính mát xuống, con ngươi âm lãnh nhìn thẳng vào cô.

Sở Khiết ngồi không yên, cô gọi ly cà phê, vờ như đang xem di động. Chỉ là từng giây từng phút đều chú ý bên bàn Giản Niên.

Rốt cuộc, cô nhìn thấy hai người đứng dậy, Tư Vô Mệnh xách cà phê rời đi, Giản Niên trở lại ngồi đối diện cô.

"Em nói gì với cô ta vậy?"

Sở Khiết vội vàng hỏi.

Giản Niên nhún vai.

Bên ngoài quán cà phê có một chiếc xe bọ rùa màu bạc đang đậu, Tư Vô Mệnh mở cửa ngồi vào.

"Đi lâu vậy?"

"Cà phê."

Tư Vô Mệnh lạnh lùng đưa túi cho người phụ nữ ngồi cạnh ghế lái.

"Đầu thối, phát tính tình gì chứ?"

"Bày loại sắc mặt này cho tôi xem, là muốn nổi điên với tôi à?"

Tư Vô Mệnh chỉ mặt không cảm xúc nhìn cô gái,

"Tư Vô Mệnh, có lời liền nói! Đừng lúc nào cũng bày ra bộ mặt thối!"

"Tôi biết cậu chính là trách tôi làm liên lụy cậu!"

"Không phải tôi chỉ là không cẩn thận hút quá nhiều thôi sao?"

Cô gái nóng nảy bộc phát, trực tiếp ném cà phê ra ngoài cửa sổ.

"Tư Vô Mệnh, tôi nói cậu biết! Đứa nhỏ chính là tôi nuôi, dù sao cũng không phải dòng giống nhà cậu!"

Cô gái tức giận quát lên, định đẩy cửa rời đi.

"Ưhm! Cậu làm gì, buông tôi ra!"

Cô gái liều mạng vỗ bả vai đối phương, Tư Vô Mệnh lại chỉ hung hăng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ầm ĩ của chủ nhân nó.

Không sai biệt lắm vừa đúng một tháng, Nạp Lan Chỉ Thủy với Cảnh Tiểu Lang ở trong phòng vip bệnh viện. Thời điểm bác sĩ xác nhận lần cuối Nạp Lan Chỉ Thủy đã có thể tiến hành giải phẫu thẫm mỹ, Cảnh Tiểu Lang ngược lại lại buồn bã không vui.

Chuyện này khiến Nạp Lan Chỉ Thủy cảm thấy khó hiểu, lúc này cô đã hoàn toàn tháo bỏ băng vải trên mặt, bên trên hiện đầy những vết sẹo khủng khiếp.

————————————————

() Mình bà tám một chút nhen, theo cuộc đối thoại trên thì hai người này có con với nhau, cùng với từ miệng Giản Niên thì Tư Vô Mệnh có lẽ cũng là yêu, là một hồ yêu, mà trong truyện này thì yêu (tinh ấy) (cùng giới) có thể có con với nhau hoặc có con với con người, cách có con thì hai người ooxx, trong quá trình hành sự =))) thì truyền ánh sáng gì đó của người này vào người kia để thụ thai, tóm lại là truyện huyền ảo ảo diệu nha, đừng hỏi logic với mình ah =)))

P/S: Edit đến đây mình thấy truyện hay chứ bộ, tại cái tội mình mệt quá trong tuần không chịu edit :'(

P/S : bật mí một chút Đại hôi lang và tiểu hồng mạo của các bạn - hai mẹ Tiểu Lang người mà các bạn muốn đặt lên bàn thờ để quỳ lạy vì độ lầy của họ chương sau sẽ xuất trướng

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio