Sau buổi phỏng vấn hôm đó, Đường Thiên An vô cùng đắc ý, lâu lắm rồi cô mới có dịp chọc tức Lưu Đào kia, khiến cô ta thua một vố đau đớn. Dĩ nhiên, Hàm Duệ, Mao trưởng phòng và giám đốc Tần cũng mất luôn giấc mộng "lên giường" cùng mĩ nhân a!
"Chị Thiên An, anh Phong có ở đây không?" Một giọng nói trong trẻo, cao vút vang lên, cô đang mải mê suy nghĩ liền giật mình ngước lên nhìn đối phương "A...Hàn tiểu thư!?" Lần trước giúp Hàn Tư An đánh ghen, người cũng đã làm quen rồi a, không chỉ trùng tên mà còn vô cùng hợp "cạ".
"Chị gọi em Tư An là được rồi. Anh Phong có ở trong phòng không chị?" Hàn Tư An nở nụ cười thân thiện, không cần Đường Thiên An trả lời đã mở cửa chạy vào phòng.
"Aaaa...Thật xin lỗi! Tôi tưởng không có ai trong phòng" Vừa mở cửa đã nhìn thấy Hàn Vũ Phong đang cùng đối tác nói chuyện, Hàn Tư An vội vàng lên tiếng thanh minh cho hành động thất lễ của mình, mau chóng xoay người đóng cửa rời đi.
"An An, sao chị không nói cho em biết!" Tư An giở tính trẻ con của mình ra, lên tiếng trách móc, hai má phụng phịu rất đáng yêu.
Đường Thiên An cười nhẹ nhìn cô gái trước mặt, nói "Chị còn chưa trả lời thì em đã chạy ào đi rồi!"
‘Chắc chắn em sẽ bị sếp của chị mắng cho coi!’ Hàn Tư An lẩm bẩm trong miệng, cau mặt ngồi xuống ghế sopha.
Điện thoại của Thiên An ‘ting’ một tiếng, cô đưa mắt nhìn. Là tin nhắn của Mộng Mộng : ‘Đi shopping!’ rất ngắn gọn.
Cô khẽ nhíu mày, nhắn lại ‘Tớ đang làm việc, chiều nhé!’
‘Một là đi, hai tuyệt giao!’ Từ lúc nào Giang Mộng Mộng có thể tuyệt tình như vậy, cô thật sự dở khóc dở cười a! Tuần trước vừa bị trừ % lương xong, bây giờ đi rất có thể bị trừ % lương còn lại nha!
Đường Thiên An đưa mắt nhìn cánh cửa phòng Tổng giám đốc rồi lại quay sang nhìn Hàn Tư An và đồng hồ treo trên tường, h trưa... ‘Ót...ót...’ Cái dạ dày của cô cũng lên tiếng biểu tình rồi a! Dù sao cũng sắp đến giờ ăn trưa mà, cô về trước tiếng chắc không sao đâu, thật sự là không sao đâu chỉ là bị trừ % tiền lương mà thôi!
Nhưng mà nghĩ đi rồi nghĩ lại, tiền so với bạn bè thì cái nào quan trọng hơn đây? Câu trả lời tất nhiên rất đơn giản, đối với cô mà nói bạn bè chính là nhất nhưng...tiền cũng rất quan trọng a! Cô phải làm thế nào đây chứ? Đôi mắt xinh đẹp của Thiên An bất giác dính chặt vào gương mặt trẻ con của Hàn Tư An.
Cả người Hàn Tư An bỗng chốc nổi da gà, trong đầu không ngừng xuất hiện hai chữ ‘nguy hiểm’, chậm chạp lên tiếng ‘An An, chị có việc gì cần em giúp không?’
‘Rất cần, rất cần sự giúp đỡ của em!’ Cô nở nụ cười, nói tiếp ‘Tư An xinh đẹp, em có muốn đi shopping với chị không?’
‘Có!’ Hàn Tư An trả lời, lúc sau mới phát hiện ra điều gì bất thường, phòng bị hỏi ‘Chị là có ý gì?’
‘Hì...Nếu chị em mình đi shopping, vậy thì phải có sự cho phép của Tổng giám đốc chứ! Mà chị thì không dám, em làm đi!’
‘Phew...Được, chuyện đó không thành vấn đề!’ Hàn Tư An vui vẻ trả lời, không ngờ chị dâu lại sợ chết như vậy, thật đáng yêu quá mà! Cô nhanh nhẹn bấm tin nhắn gửi cho Hàn Vũ Phong.
Tư An và Thiên An cùng bắt xe tới trung tâm thương mại sầm uất, vừa xuống xe liền gặp ngay Giang Mộng Mộng. Chào hỏi xã giao vài câu, ba người cùng bước vào trung tâm. Không biết là do có duyên hay là do hợp ‘cạ’, Hàn Tư An và Giang Mộng Mộng thân thiết rất nhanh, vừa mới bình luận về một nam diễn viên liền có thể cùng nhau mua một bộ váy, mua lắc tay đôi. Đường Thiên An cô lại bị hai người đẩy ra rìa một cách ‘phũ phàng’ nha.
Ba người lượn quanh trung tâm mua sắm một vòng, cuối cùng dừng lại ở cửa hàng bán trang sức, quyết định mua ba cái lắc tay giống nhau. Sau đó liền chọn thêm vài đôi khuyên tai cùng dây chuyền.Cười rất vui vẻ.
‘Ngô phu nhân đến đây mua trang sức sao ? Trung tâm thương mại của chúng tôi thật vinh dự quá’ Từ đâu truyền đến giọng nói của đàn ông, nghe vô cùng quen thuộc
‘Ngươi biết vậy là tốt đấy !’ Mộng Mộng nghe thấy chữ ‘Ngô phu nhân’ thật mát lòng mát dạ, vênh mặt nói, người đều quay đầu lại nhìn.
Trong chớp mắt, Đường Thiên An nhìn thấy người ông kia đang khoát tay một cô gái trẻ liền ngẩn người, nhưng rất nhanh sau đó liền lấy lại vẻ bình tĩnh vốn có, nở nụ cười vô cùng xinh đẹp ‘Ồ, là Vương tổng sao? Vị này chắc là bạn gái mới của ngài? Giờ tôi hiểu vì sao Lưu tiểu thư lại phải đi xin việc làm rồi."
Gương mặt Vương Tử Kiệt bỗng chốc xanh tái, ho khụ khụ vài tiếng, nói "Không biết ba vị tiểu thư đã mua được gì?"
"Mau về thôi!" Giang Mộng Mộng cố tình làm ngơ lời nói của Vương Tử Kiệt, kéo tay Hàn Tư An và Đường Thiên An rời khỏi, ra ngoài bắt taxi.
Trong người đã thấm mệt, sau mười phút đi xe, ba người liền ghé vào một nhà hàng gần đó, không cần nhìn biển hiệu cũng có thể biết là "Blue Hill", quanh khu đô thị sầm uất này, ngoài nhà hàng sao này ra còn cái nào nữa sao?
"Hai người quen giám đốc Vương sao? Sao anh ta lại gọi chị là Ngô phu nhân vậy? Lẽ nào là Ngô tổng – Ngô Diệc Phàm?" Hàn Tư An thắc mắc hỏi, trong lòng vô cùng hiếu kì.
"Ừ, anh ta học trên bọn chị một khóa đại học" Đường Thiên An tuy tiện trả lời, lấy cốc nước cam uống một ngụm.
"À…Mộng Mộng, còn Ngô phu nhân là sao?" Hàn Tư An quay sang hỏi Giang Mộng Mộng, mặt Tiểu Mộng liền đỏ ửng như trái cà chua, như thiếu nữ mới biết yêu.
"Chị sắp làm đám cưới với anh ấy." Giang Mộng Mộng e thẹn trả lời.
"Phụt… !!! Khụ…khụ…" Nước cam trong miệng Thiên An liền phun hết ra ngoài, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Mộng Mộng "Cậu…cậu sắp kết hôn với…với Ngô Diệc Phàm !?"