Tần Trọng cảm thấy có một cỗ khí trong phổi không ngừng muốn đi lên, nếu như không phải bởi vì ở chỗ này có quá nhiều người, anh ta quả thật muốn tự tay tát mình một cái.
Lúc còn thanh niên anh ta đã lấy hết tâm cơ ra để dụ dỗ một bà mẹ đã có con, mà một thiên kim tiểu thư ở bên cạnh thì anh ta không cần, rốt cuộc anh ta là vì cái gì, là vì cái gì?!
Mà ở bên này, Vương đổng cũng hối hận vô cùng, cơ hội ngàn năm một thuở, hai vị gia chủ của A.E đồng thời bị bệnh, mà muốn ông ta buông tha, làm sao mà ông ta có thể cam tâm?
Ông ta nghiêm mặt dẫn mấy vị giám đốc cùng nhau đi vào phòng họp, cùng với Tô San giằng co.
“Thì ra là Tô tiểu thư, trước kia thật sự đúng là chúng tôi có mắt mà không thấy núi thái sơn rồi.” Bề ngoài ông ta ra vẻ cười nói vui vẻ nhưng trong lòng thì không, vô cùng cường điệu chữ ‘Tô’, rõ ràng có ý cố tình gây sự.
“Bây giờ biết cũng không muốn.” Tô San nhíu mày: “Có thể vì Vương đổng mà phân ưu cũng là vinh hạnh của tôi đây.”
“Phân ưu? Phân ưu cái gì?” Vương đổng vẫn chưa từ bỏ ý định giả ngu.
“Không phải muốn tìm người có tài của nhà họ Lâm sao?” Gương mặt tinh xảo của Tô San khẽ nâng lên, không giống như Vương đổng đang cố gắng lên giọng tỏ vẻ khoa khoang, mà giống như mang theo ý vị thương hại.
Mặt mũi cô lạnh nhạt nói: “Tôi cùng với Lâm Duệ cùng là một trong hai người thừa kế A.E. Hôm nay anh ấy không có ở đây, tất nhiên đây chính là chuyện của tôi rồi.”
“Vương đổng nghẹn họng, sau đó quay mặt đi, làm vẻ mặt như tiếc hận nói với xung quanh: “Cháu gái này tư chất thật không tệ, nhưng rõ ràng là cô bé vẫn còn thiếu kinh nghiệm, ai……”
“Kinh nghiệm?” Tô San kinh ngạc cố tình trợn to hai mắt: “Tôi cho A.E là công ty gia đình, người quản lý quan trọng nhất là phải phải có đủ tư cách.”
“Haha……” Trương Tử Nam không nhịn được mà cười ra tiếng.
Lời nói này của Tô đại tiểu thư cũng quá cay độc rồi, sắc mặt Vương đổng cũng trở nên vô cùng khó coi, ông ta ra vẻ trưởng bối mà nói: “Cháu còn nhỏ, không hiểu đâu. Công ty còn có rất nhiều việc muốn thông qua cần phải có sự thảo luận của Hội đồng quản trị….”
“Đủ rồi.” Tô San rốt cuộc không nhịn được nữa, hoàn toàn xụ mặt xuống, bàn tay xinh đẹp mảnh khảnh đập một cái lên mặt bàn, chiếc nhẫn hột xoàn đập lên mặt bàn gỗ phát ra âm thanh thanh thúy.
Cô nhìn chằm chằm vào Vương đổng, gằn từng chữ nói: “Hiện tại tôi tuyên bố, tôi sẽ tạm thời tiếp quản Lâm thị. Đây không phải là thương lượng mà là quyết định.”
“Ông, hiểu chưa?”
Vì vậy, bạn học Tô San đã trở nên nổi danh lừng lẫy.
Sau khi giải quyết băng đảng của Hội đồng quản trị, Tô San không dám chậm trễ liền chạy vội tới bộ phận quảng cáo ở lầu hai mươi mốt.
“Chuyện chính là vậy. Tôi sẽ tự dẫn ekip tới khu vực gặp nạn ở miền Bắc làm chương trình trực tiếp, bởi đây là trách nhiệm xã hội mà A.E phải gánh lấy.” Sắc mặt của cô vô cùng nặng nề, chậm rãi nhìn lướt qua các đồng nghiệp từ già đến trẻ.
“Nhưng mà, tôi đã từ chối khéo lời nói muốn phái người đi theo bảo vệ của Thị ủy. Tôi cho là, vào lúc này, mỗi một phần nhân lực, vật lực cũng nên tập trung để giải cứu người dân bị nạn.”
“Dĩ nhiên, nơi đó vừa mới xảy ra tai họa nghiêm trọng, tình huống hiện tại vẫn còn chưa rõ, lại không có người bảo vệ cho nên nguy hiểm của mọi người sẽ rất lớn. Tôi là Tổng giám đốc tạm quyền của A.E cho nên sẽ không ép buộc mọi người đi với tôi. Mọi người có năm phút để suy nghĩ, tất cả đều là tự nguyện.”๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n
Yên lặng, yên lặng, dừng như lúc này có thể nghe được âm thanh của một cây kim rơi xuống đất. Tô San khoanh tay im lặng đứng yên, trong lòng vẫn một mực trầm xuống…
“Nếu như là vì lợi ích cộng đồng thì tôi sẽ đi.”
Trong mắt Trần Gia Kỳ không hề gợn sóng, môi mỏng khẽ nhếch lên nói.
Từ trong đám nhân viên đang cúi thấp đầu kia anh cười như không cười chậm rãi đi lên trên, đứng cạnh bên Tô San, đồng thời nhìn xuống những người ở phía dưới.
Chỉ một hành động như vậy cũng khiến cho vành mắt Tô San hồng hồng lên.
Cô hít sâu một hơi, nói: “Tinh thần của đạo diễn Trần làm tôi vô cùng nể phục, nhưng tôi không thể để anh đi theo. A.E ở đây vẫn còn cần anh…….”
“Nhưng thảm họa ở miền Bắc càng cần đến tôi.” Cho dù Tô San biết A.E là công ty gia đình quy mô nhỏ nhưng thái độ của Trần Gia Kỳ kia cũng không có thay đổi. Anh vẫn kiêu ngạo như một con khổng tước, đầu vẫn ngẩng cao, vô cùng tự tin, cho nên không thể can dự vào quyết định của anh được.
“Quảng cáo chính là võ đài của tôi, tôi cũng cần nó, mà nó thì lại càng không thể rời bỏ tôi.”
“Làm chương trình về địa chấn ở miền Bắc, theo sát sự tình ở tỉnh Nam Tam, ngoài tôi ra thì còn có ai nữa?”
Ánh đèn chân không sáng đến chói mắt chiếu xuống chỗ này, xung quanh người đàn ông này tản ra ánh sáng đến chói mắt. Không ai có thể so sánh nói, thân thể cao ngạo đứng thẳng tắp.
Tô San kinh ngạc nhìn anh, không, nói đúng ra phải là ngẩng đầu nhìn anh. Hoảng hốt trong lồng ngực trở nên an tĩnh dị thường.
Chốc lát sau, khuôn mặt cô giãn ra cười, xoay người ôm lấy Trần Gia Kỳ: “Đạo diễn Trần, thật sự cảm ơn anh.”
Phía dưới dần dần vang lên âm thanh xôn xao.di◕ễnđà‿nlêq◕uýđôn
“Tôi cũng đi.” Đây là giọng nói của biên kịch Tiểu Diệp…….
“Tôi cũng đi.” Đây là giọng nói của nhà chịu trách nhiệm về kịch bản Nhị Cát……
“Hắc hắc, đạo diễn Trần ở đâu tôi nhất định cũng phải tới đó nha.” Còn đây là giọng nói của nhà phụ trách sản xuất D.
“Cảm ơn mọi người, cảm ơn mọi người……..” Tô San không còn lời nào để nói, chỉ có tròng mắt là đang rưng rưng, một lần nữa cúi người thật thấp.
Vì chính phủ quyên tiền, cho nên A.E phải góp sức.
Cô vì muốn giữ vững A.E cho nên phải dấn thân vào nguy hiểm.
Nhưng những người trẻ tuổi này? Những người này dường như không có quan hệ gì với A.E.
Bọn họ muốn đi là vì cái gì?
Chỉ cần một chút công phu Tô San đã chọn ra được một nhóm nhỏ gồm tám người. Cô đem bọn họ giao lại cho Trần Gia Kỳ, rồi ấn định thời gian khởi hành là buổi chiều, sau đó liền đi xuống bãi đậu xe. Cô còn muốn đi vào bệnh viện thăm Lâm Duệ.
Ai ngờ khi vừa đến cửa lại gặp được một người ngoài dự đoán—Tần Trọng.
“Có thể cho anh năm phút không?” Anh ta đem móc khóa trên tay áo của bộ tây trang đắt đỏ kéo ra rồi cởi áo khoác ra, sau đó trên người chỉ còn mặc một chiếc áo sơmi màu trắng vô cùng đơn giản, nhìn sạch sẽ mà nghiêm túc. Anh ta mỉm cười, giống như………lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
%%%%%%%
Quán cà phê ở góc phố đối diện, Tô San giơ tay diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn lên nhìn đồng hồ, cau mày nói: “Anh còn có bốn phút.”
Tần Trọng cũng không vòng vo với cô, mà nói thẳng: “Anh muốn đi tới miền Bắc với em.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh phát hiện, anh đã sai thật rồi, cho nên anh không muốn mắc thêm sai lầm nữa.”
“Phụt…” Tô San không nhịn được, đang trong tình huống phiền lòng mà cũng còn bật cười được, cười nghiêng ngả.
Sau khi ngừng lại một lúc, mắt phượng của cô mới khẽ hếch lên, tinh nghịch nói: “Anh phát hiện ra mình đã bỏ rơi một phú bà trẻ tuổi?”
“Không.” Tần Trọng chậm rãi đứng lên, ánh mắt dần trở nên khó hiểu, hướng về phía Tô San từ từ cúi người xuống.
Anh ta cao ngạo. Anh ta hèn nhát, anh ta tự ti, anh ta không dễ dàng mà cúi đầu. Anh ta sợ nhất chính là ánh mắt khinh bỉ của người khác.
Cho nên, Tô San cảm thấy vô cùng kinh ngạc, mất hai giây cô mới kịp phản ứng, liền nhanh tay đỡ anh ta đứng lên.
“Sư huynh, anh đang làm cái gì vậy?” Trên mặt cô hiện rõ vẻ nóng nảy mà chân thành tha thiết.
Bàn tay Tần Trọng rất nhanh đã nắm lấy tay Tô San, giọng nói không ngờ có một chút biến đổi.
“Em là cô gái tốt, ngày xưa anh đối xử với em như vậy, như vậy……hèn hạ vô sỉ mà toan tính với em, còn dương dương tự đắc die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on cho rằng em không dám kháng cự, nhưng…..nhưng em chưa bao giờ nghĩ tới sẽ trả thù anh, thậm chí còn thành toàn cho giấc mơ du học của anh.”
“Anh…anh thật không biết nên nói cái gì cho phải nữa……” Hốc mắt anh ta đỏ lên, hung hăng hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: “Em để cho anh đi chung tới miền Bắc, có người đàn ông đi chung, dù gì cũng tốt hơn. Em…..em coi như là để cho lương tâm anh cảm thấy thanh thản hơn một chút……..”
Tô San nhìn anh ta, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
Tần Trọng bởi vì bị cô nhìn mà khuôn mặt tuấn tú trắng nõn trở nên đỏ ửng lên, dường như là cực kỳ tức giận: “Em không tin anh? Em cho rằng anh tham lam thân phận đại tiểu thư nhà họ Lâm của em?”
Anh ta vụt đứng thẳng người, cười lạnh một tiếng rồi nói: “Nếu như vậy, anh cũng không còn gì đáng để nói nữa. Tần Trọng anh yêu tiền, nhưng anh yêu mạng sống hơn. Nếu như không phải anh thật sự quan tâm em, thế nào mà chịu mạo hiểm đi đến nơi vừa xảy ra tai nạn với em?”
Anh ta giận đùng đùng, vừa thẹn vừa cáu, làm bộ muốn phất tay áo rời đi.
Tô San vội vàng kéo anh ta lại: “Ai, sư huynh anh đừng đi, ý của em không phải là như vậy. Anh đã muốn đi, thì cùng đi đi.”
Tần Trọng sửng sốt một chút, nhìn nụ cười ấm áp của Tô San, giống như năm xưa vô cùng dịu dàng mà động lòng người, giống như cô chưa từng bị anh ta tổn thương qua.
Trái tim của anh ta đập lỡ một nhịp.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.
Tô San rời khỏi quán cà phê, nụ cười trên môi cũng dần phai nhạt đi.
Cô đã xác định phần lớn những người theo đuổi tiền tài danh vọng đều là những người sợ chết….Trong đầu của cô thoáng qua ánh mắt chân thành của Tần Trọng, không khỏi cảm thấy buồn nôn.
Ai, nhưng giống như Tần Trọng vậy, không tiếc lấy sinh mạng ra đánh cược với danh lợi, cũng là không ít đâu ╮(╯_╰)╭.
Trương Tử Nam thấy Tô san đi ra vội vàng chạy lại đón, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy? Anh ta lại muốn gì?”
Tô San nháy mắt với anh ta, leo lên xe, sau khi nhắm mắt dưỡng thần mới nói: “Anh ta muốn cùng tôi đi tới miền Bắc.”
“Vậy cô…..”
“Tôi đã đồng ý rồi.”
“Trời ạ.” Bàn tay Trương Tử Nam khẽ run lên, bộ dạng giống như phát điên: “Tô đại tiểu thư. Cô không nhìn ra được sao? Tên tiểu tử kia chính là bệnh cũ lại tái phát, nghĩ muốn trèo cao……..làm sao cô lại mắc mưu của hắn ta nữa?”
Tô San vịn tay vào ghế trước, dùng sức vỗ vỗ vai anh ta, dở khóc dở cười mắng: “Tôi giống như người không có đầu óc sao? Anh lo mà lái xe cho đàng hoàng đi.”
Tần Trọng ngày xưa có thể lợi dụng cô, vậy tại sao hiện tại cô không thể lợi dụng anh ta?
Trương Tử Nam nhìn thấy nụ cười sâu xa di●ễn‿đàn‿l●ê‿quý‿đ●ôn. của Tô San, bất giác cảm thấy sợ hãi, thận trọng hỏi: “Cô có tính toán…………..”
Tô San chậm rãi dựa người về phía sau, không chú ý mà vuốt vuốt móng tay được chăm sóc kỹ lưỡng, nhẹ giọng nói: “Nghe nói nguồn lực tài chính của Lục thị rất hùng hậu, không biết Lâm thị của chúng ta cộng với Tần thị trong truyền thuyết kia có thể đấu lại không?”
Trương Tử Nam trợn mắt lên. Ánh mắt trong phút chốc trở nên sắc bén, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại khôi phục trạng thái ban đầu.
“Oh, vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Anh ta làm bộ như yên tâm mà quay đầu lại. Vậy mà Tô San lúc này lại không nhìn thấy được vẻ mặt thâm sâu kia.
%%%%%%
Sau khi Tô San đi tới bệnh viện thì phát hiện Ellen cũng ở đây, cô cùng với anh ta gật đầu chào hỏi một cái, rồi lại truyền đến mũi một mùi hương quen thuộc khiến cho thân thể Tô San cứng lại.
Cô chậm rãi quay người lại, nhìn ra phía sau lưng Ellen, đôi mắt chợt nhíu lại, cô cảm thấy lòng của mình cũng bị treo lên cao, giống như bị đung đưa ở vách núi.
Cô rốt cuộc cũng nghĩ tới, sáng sớm nay người Lục Minh Viễn tự mình đi đón lại là Ellen.
Ellen………lại là bạn bè của Lục Minh Viễn, là kẻ thù lớn nhất của A.E. Đây, là ý gì đây?