Editor: nhuandong
Cúp điện thoại, Tô San nằm ở trên giường ngây ngô một lát, lúc này mới đứng lên rửa mặt. Soi lên tấm gương, phát hiện sắc mặt của mình tái nhợt thật giống như quỷ vậy.
Cô bất đắc dĩ thở dài, trang điểm đậm cho mình một chút, lúc này mới có thể nhìn tốt hơn một chút.
Ra khỏi cửa ngồi lên xe taxi, ban đầu Tô San tính toán trực tiếp đi làm, nhưng đi đến gần công ty đột nhiên lại thay đổi chủ ý, bảo tài xế quay đầu đến bệnh viện.
Đẩy cửa phòng bệnh ra, hiếm khi Hạ Tâm Di không có ở đó, hộ lý đang chuẩn bị chút điểm tâm cho Lâm Gia Thịnh.
Tô San đặt giỏ trái cây mua ở cổng lên trên bàn, đi tới bên cạnh cẩn thận nhìn Lâm Gia Thịnh, cười nói: “Chú Lâm, nhìn khí sắc của chú ngày hôm nay thật tốt.”
Lâm Gia Thịnh nhìn Tô San tới, trên mặt vô cùng vui mừng. Ông kéo tay của cô, ý bảo cô ngồi vào bên cạnh mình, lại khoát tay bảo hộ lý đi ra ngoài, lúc này mới nhìn cô như nửa oán nửa giận nói: “Sao mỗi lần tới thăm chú đều mang đồ tới? Đều là người một nhà, không cần thiết dùng những thứ đạo lý này.”
Tô San le lưỡi: “Không phải là chú đang ở bệnh viện đó sao? Người ta đều xách đồ đến thăm bệnh, cháu lại tay không, có bao nhiêu kỳ cục chứ? Nếu chú không muốn cháu dùng những thứ đạo lý này cũng được, nhanh chóng xuất viện là được rồi.”
Lâm Gia Thịnh bị Tô San trêu chọc bật cười, điểm một cái lên mũi của cô, vô cùng cưng chiều nói: “Cái đứa nhỏ tinh quái này.”
Tô San cười hắc hắc, xoay mặt nhìn phòng bệnh một chút, hỏi: “Mẹ cháu đâu rồi? Bà ấy không có ở đây?”
“Ừ, bà ấy có chút việc đi ra ngoài.”
“Vâng.” Tô San gật đầu một cái: “Vậy thì thật là tốt.”
Mắt Lâm Gia Thịnh chợt lóe, thoáng ngồi thẳng nghiêm mặt nói: “Sao vậy? Cháu đến tìm chú có chuyện gì sao?”
Tô San khẽ cúi thấp đầu, một tay hạ xuống gõ nhẹ một cái ở bên giường, giống như đang do dự cái gì đó. Lâm Gia Thịnh không biến sắc nhìn ngón tay của cô, tầm mắt lại quay mặt lên trên mặt cô, chỉ lẳng lặng chờ đợi, cũng không thúc giục.
Đột nhiên, Tô San dừng tay lại, cô ngẩng mặt lên, nhẹ giọng hỏi: “Chú Lâm, cháu vẫn luôn muốn hỏi chú một câu. Chú luôn nói, tương lai cháu nhất định có vị trí hết sức quan trọng ở A.E, Lời này… Chỉ là câu nói mà thôi đúng không?”
Đầu lông mày của Lâm Gia Thịnh nhanh chóng hạ xuống, ngay sau đó lập tức tản ra, cười ôn hòa.
“Làm sao cháu lại nghĩ như vậy? Là ai… Nói cái gì với cháu?”
“Nào cần có người nói với cháu?” Tô San cười. “Tự cháu có mắt, có lỗ tai, sẽ nhìn, sẽ nghe.”
Lâm Duệ về nước chỉ ngắn ngủi ba tháng, cho dù trước kia anh ấy đã làm dùng tất cả mưu mô ở trong công ty cũng không đánh lại được với lực ảnh hưởng nửa đời kinh doanh của chú, làm sao có thể nhanh chóng tiếp nhận công ty như vậy?”
Trừ phi…… Sau lưng của anh ấy có chú ủng hộ. Từ khi vừa bắt đầu chú đã không có ý định giao A.E cho bất kỳ người ngoài nào, đúng không?”
Đôi mắt Lâm Gia Thịnh âm u, nhìn chằm chằm Tô San hồi lâu không lên tiếng, mà Tô San cứ thoải mái ngồi một bên, mặc ông quan sát.
Qua một hồi lâu, vẫn là Lâm Gia Thịnh dời mắt đi trước, ông cúi đầu thởi dài nói: “Lâm Duệ học quản lý tài chính nhiều năm như vậy, nhà họ Lâm có nhiều con em họ hàng thông tuệ như vậy, nhưng lại không không thông minh bằng một mình tiểu nha đầu như con.”
“Đừng, chú Lâm chú đừng nói như vậy, cháu không dám nhận.” Tô San cười khoát khoát tay.
“Lâm Duệ không nghĩ ra, là bởi vì anh ấy đã sớm coi chú ở vị trí đối địch, căn bản không nghĩ tới phương diện này.”
“Các chú bác các an hem họ khác không nghĩ ra là bởi vì trong tiềm thức bọn họ cũng hi vọng trời có thể sập xuống, một ngày kia tiếp quản một phần sản nghiệp lớn của Lâm thị.”
“Mà cháu.” Tô San vô tội nhún nhún vai, “Chỉ là người ngoài cuộc mà thôi, tự nhiên sẽ dùng suy nghĩ đơn giản nhất mà nghĩ.”
“Chú có con ruột, đương nhiên sẽ do con trai ruột tiếp nhận gia nghiệp, nào đến phiên chúng ta?”
“Chẳng qua cháu thật không hiểu, rõ ràng là chuyện đơn giản như vậy, làm sao chú lại làm cho nó phức tạp như vậy? Thương yêu con trai cũng không phải là sai, tại sao phải che giấu?”
Tô San một hơi hỏi một đống vấn đề lớn, chờ khi dừng lại mới phát hiện, Lâm Gia Thịnh lại đang ngơ ngác mất hồn nhìn ngoài cử sổ.
Không ngờ cô nói nửa ngày như vậy cũng là nói vô ích? Tô San buồn bực gàn như muốn đi gãi tường.
Đang trong lúc này lại thấy Lâm Gia Thịnh giống như lầm bầm lầu bầu, chậm rãi mở miệng, nói liên lục kể lại một đoạn phong trần nhiều năm trước.
“Cái này phải bắt đầu từ mẹ Lâm Duệ…”
Thì ra là, tên mẹ Lâm Duệ là Trương Nhã Nhàn, mà nhà họ Trương, từng là bạn hợp tác thân thiết của Lâm thị.
A.E mười năm trước, ở trong giới đá quý Du Lâm có thể nói như mặt trời giưa ban trưa, nhất ngôn cửu đỉnh. Vậy mà thế lớn bị đố kị, nhất thời không thể bắt bả, bị một nhóm đối thủ cạnh tranh liên hợp lại tính toán. Chính phủ địa phương mừng rỡ phá vỡ lũng đoạn, đối với mấy loại cạnh tranh bất chính này ngồi yên không quản đến.
Trên dưới nhà họ Lâm đồng tâm hiệp lực chống đỡ hết sức, vốn mọi nguy cơ đều có thể vượt qua, ai ngờ đến, nhà họ Trương vốn luôn cùng giao hảo với bọn họ lại đột nhiên thọc một đao ở sau lưng. Trong ngoài đều phải lo, trong lúc nhất thời Lâm thị xuất hiện xu thế nhà tan cửa nát.
Nhà họ Trương đề xuất điều kiện, trừ phi con trai trưởng nhà họ Lâm Lâm Gia Thịnh đồng ý cưới Trương Nhã Nhàn làm vợ, nếu không bọn họ nhất định sẽ không thu tay.
Vốn hai
nhà hợp tác kết thân là chuyện bình thường, nhưng dưới tình huống này bị buộc cưới, Lâm Gia Thịnh tuổi trẻ khí thịnh làm sao có thể cam tâm?
Huống chi, Trương Nhã Nhàn kia cũng không phải là người phụ nữ có danh tiếng tốt gì cô ta quá “dám yêu dám hận”. Ban đầu vì thích một quản lý cao cấp của công ty của mình, đuổi theo người ta đến nổi phải từ chức, sau lại coi trọng Lâm Gia Thịnh, sau khi bị cự tuyệt, lại ép trong nhà sử dụng chiêu này.
Lâm Gia Thịnh gắng gượng chống nửa tháng không chịu nhả ra, mắt thấy Lâm thị sẽ phá sản, cuối cùng mới không thể không cắn răng đồng ý.
Nhà họ Trương rút tay về, chính phủ cũng đột nhiên sử dụng thái độ hòa hoãn đối với Lâm thị, cứ như vậy A.E được bảo toàn. Nhưng trải qua sự việc này, thực lực bị tổn thương lớn, nhà họ Lâm không thể không nhịn đau thối lui khỏi nghề ban đầu của mình ngành đá quý, đổi thành phát triển quảng cáo, nhà đất. Mặc dù sau đó cũng có chút thành tựu cũng nhúng tay vào sự nghiệp châu báu, nhưng lại hoàn toàn không thể như những ngày ban đầu.
Cũng bởi vì như vậy, Lâm Gia Thịnh, bao gồm trên dưới nhà họ Lâm hận thấu nhà họ Trương, tiếp đó cũng chán ghét đứa con của Trương Nhã Nhàn _ Lâm Duệ.
Tô San nghe đến đó mới hiểu được một chút: “Cho nên chú mới không có cách nào ở ngoài sáng nói Lâm Duệ là người thừa kế trong tương lai của A.E?”
Đột nhiên cô lại suy nghĩ lại, lại cảm thấy không đúng: “Nhưng rõ ràng chủ tịch công ty là chú cơ mà! Chú yêu ai là tự do của chú, làm sao mà phải để ý tới bọn họ?”
Lâm Gia Thịnh cười khổ: “Cũng không phải là nói như vậy, nhà họ Lâm không phải là người phú quý truyền nhiều thế hệ. Hơn ba mươi năm trước, các chú bác của chú cho chú mượn tiền gây dựng sự nghiệp, là các anh em họ và chú cùng nhau chia sẻ đi chợ chở hàng, khi bận không qua nổi, các thím của chú, thậm chí các chị dâu sẽ ưỡn bụng giúp chú đi vào trong siêu thị xem xét. Có thể nói, không có bọn họ, sẽ không có Lâm thị của ngày nay.”
“Hôm nay, buôn bán ổn định, đã không cần tới bọn họ, cũng xác thực không làm được gì Nhưng không thể nghi ngờ, A.E vĩnh viễn có một phần của bọn họ. Bọn họ đối với nhà họ Trương, đối với A Duệ căm thù đến tận xương tủy. Nếu cháu là chú… mở miệng như thế nào?”
Tô San há hốc mồm, nhất thời không biết nói gì nữa.
“Vậy chú thì sao đây?” Đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề quan trọng nhất, cúi đầu, chân chừ hỏi: “Thật sự chú ghét anh Duệ như vậy sao?” Cô không tự chủ hỏi nhỏ.
“Chú à…” Trước mắt Lâm Gia Thịnh thoáng xuất hiện hoảng hốt, ngay sau đó cúi đầu cười.
“Chú đã từng không thích đứa nhỏ này, sau lại không để cho mình thích nó. Nhưng cho tới bây giờ, mắt thấy chú đã già, chú cũng chỉ có một đứa con độc nhất, chú không vun trồng nó, còn có thể trông cậy vào ai đây?”
Tô San theo bản năng ngẩn mặt lên, lại phát hiện một người đàn ông như một ngọn núi đứng trước mặt mình, chẳng biết từ lúc nào, không ngờ trên gương mặt nhiều vết tàn nhang, tràn đầy nước mắt.
Nhìn ánh mắt không biết làm sao của Tô San, lúc này Lâm Gia Thịnh mới phát giác sự thất thố của mình. Ông vội vã dùng khăn tay lau mặt, rất nhanh liền xuất hiện sự uy nghiêm của trưởng già làm người ta ước muốn.
Ông cười cười, dáng vẻ nhẹ nhỏm: “Thật ra thì hiện tại thỉnh thoảng chú cũng hối hận trước kia không nên trách móc A Duệ nặng nề như vậy. Nhưng chú chỉ sợ là nó sẽ theo mẹ của nó, dưỡng thành tính tình kỳ quái cố chấp. Thật không nghĩ đến, sợ điều gì sẽ gặp điều đó…”
Giọng nói của ông càng ngày càng thấp, cuối cùng biến thành một tiếng cười tự giễu.
“Chú Lâm…” Tô San lo lắng ngồi vào bên giường, dùng sức nắm tay của ông.
“Đừng lo lắng, chú không sao.” Lâm Gia Thịnh mạnh mẽ lên tinh thần, ngược lại lại an ủi Tô San.
“Hiện tại tất cả đều tốt, A Duệ về nước, dụng tâm kinh doanh công ty, ít hôm nữa con cháu,anh em bọn họ dần quen, cũng sẽ tiếp nhận.”
“Hơn nữa, A Duệ không ba thì năm khi đến nhìn lão gia hỏa chú, chú áo cơm không lo tương lai chết cũng sẽ có con trai khóc tang, chỉ để ý hưởng phước là được, cháu nói chú còn mưu đồ gì?”
“Phi, chú Lâm chú nói bậy bạ gì vậy chứ? Ai cũng sẽ nói về sau có phúc hưởng, còn chú lại nói cái gì mà chết sống chứ…” Tô San cười theo nói.
Cô chỉ cảm giác biểu cảm trên gương mặt gần như muốn cứng lại, tay ở sau lưng gần như siết lại thành quyền rồi, đau nhói bén nhọn không ngừng nhắc nhở cô, ngàn vạn lần không được đánh nát giấc mơ của ông cụ này.
Cô phải nói như thế nào để cho ông biết, Lâm Duệ không ba thì năm khi đến bệnh viện thăm, không phải là quan tâm thân thể Lâm Gia Thịnh, mà là mong đợi Lâm Gia Thịnh có thể ở viện lâu một chút, làm cho anh ấy thuận lợi hoàn thành kế hoạch.
Cô… Làm sao nhẫn tâm.